Đọc truyện Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là “Chân Mệnh Thiên Tử” – Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
Ba tỉ muội thấy Na Lan Đức Duật hướng về phía mình thi lễ, đương nhiên không thể không đáp lại, từ lúc Na Lan Đức Duật bước qua cửa, ánh mắt họ đã không rời anh lấy một phút. Quanh năm ở sư môn học võ, ít có cơ hội gặp được người khác giới, có chăng cũng đều là lớp trưởng bối vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị cứng nhắc, tuy cũng có sư huynh đệ đồng môn xun xoe săn đón thật đấy nhưng hầu hết bọn họ nếu không phải hạng thô lậu, võ biền, thiếu lãng mạn đến đáng thương thì cũng là con nít ranh mặt búng ra sữa, tính tình ấu trĩ; khôi ngô và nam tính như Na Lan Đức Duật đây căn bản không có; nên trong lòng ba cô gái đều ngầm ái mộ, tuy vậy cả ba đều là phận nữ, dù yêu mến tới đâu cũng không thể biểu lộ, chỉ dám ngầm đưa đẩy qua ánh mắt.
Liền đó ba người đồng loạt đứng lên, hướng về Na Lan tuấn tú oanh vàng thỏ thẻ: “Na Lan công tử!”
“Na Lan hiền điệt, để ta giới thiệu với cháu…” Tiết Ngôn vừa nói vừa chỉ vào từng người, “Đây là cô cháu ngoại nhỏ nhất của ta tên Thu Yến, bên cạnh là nhị vị sư tỷ Sở Cầm và Hồng Dao, cả ba đều luyện võ, công phu không tồi đâu!”
Na Lan Đức Duật chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, không nói không rằng. Thái độ này của Na Lan khiến ba cô gái rất không vui, đặc biệt là Thu Yến. Vốn có cữu cữu làm quan trong triều nên Thu Yến được đồng môn cưng chiều hết mực, thêm vào đó dung mạo cũng xinh đẹp hơn hai sư tỷ nên thường được thể sai phái sư huynh đệ làm này làm kia, mà đám sư huynh sư đệ đó cũng nhất nhất nghe theo. Đúng là “nhất tiếu khuynh thành”! Vốn nghĩ Na Lan Đức Duật sẽ như người khác, tuy không đến mức công khai săn đón cô trước mặt mọi người thì ít nhất cũng để ý đến cô, ngờ đâu từ đầu đến cuối Na Lan chẳng thèm liếc mắt nhìn cô tới một lần, thử hỏi sao không khiến Thu Yến phát cáu chứ!
Na Lan Hoằng thấy chàng lạnh nhạt vậy liền quay sang nói đỡ cho chàng cũng là mở đường để “đám trẻ” giao lưu với nhau: “Duật nhi, sao không nói gì thế?! Con là chủ, họ là khách, con nên tròn vai trò chủ nhà, tỏ lòng mến khách, trò chuyện với họ mới phải. Các con đều là người luyện võ, hẳn là phải có tiếng nói chung chứ!”
“Bọn họ và con không phải đồng môn, lấy đâu ra tiếng nói chung.” Na Lan Đức Duật trả lời một cách lạnh nhạt.
“Hiền điệt à! Cháu dù sao cũng đã lớn rồi, a mã cháu lúc nào cũng bận tâm lo nghĩ về chuyện hôn nhân đại sự của cháu, cháu nên thấu hiểu và cảm thông cho tấm lòng của a mã mới phải. Sư tỷ muội họ tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng đâu có thua kém ai, lẽ nào đều không lọt được vào mắt cháu?” Tiết Ngôn thừa biết Na Lan Đức Duật ngán tận cổ vì bị “khủng bố” bởi những cuộc mai mối diễn ra chẳng khác gì cơm bữa này nên mỗi lần gặp phái nữ, 10 lần như một, đều trưng bô dạng lạnh nhạt khó gần này ra nên đành phải nói thẳng.
Tiết Ngôn đã nói rõ như vậy rồi thì Na Lan Đức Duật cũng chẳng vòng vo: “Các vị tiểu thư, có lẽ Tiết đại nhân vì quá ưu ái nên đã không tiếc lời khen ngợi tại hạ trước mặt các vị. Kỳ thực tại hạ chả được giỏi giang, xuất chúng như lời họ nói, hoa quyền tú cước chỉ hay ở cái mã ngoài mà thôi. Chức tước vốn chẳng cao, tính tình thì chẳng cần nói các vị cũng đã biết, lại không biết xu nịnh hay lấy lòng thượng cấp, nghĩ gì nói nấy ít khi nín nhịn suy xét hậu quả. Các tiểu thư đều xuất thân danh môn, chắc hẳn cũng không bằng lòng gả cho một gã vừa thô lỗ vừa không có tiền đồ, tại hạ càng không dám làm lỡ hạnh phúc cả đời của các vị, mong các vị chọn người khác thì hơn!” Nói xong đứng dậy cúi mình thi lễ với Na Lan Hoằng và Tiết Ngôn, “Thứ lỗi Duật nhi không thể tiếp chuyện cùng a mã và bá bá!”, rồi cứ thế quay người đi về phía cửa.
Nghe những lời đó, Thu Yến tức giận đứng phắt dậy, mắng: “Na Lan Đức Duật, ngươi quá tự cao tự đại rồi đấy, đừng ỷ mình võ công cao cường không coi người khác ra gì.”
Na Lan Đức Duật quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thu Yến tuyệt nhiên không chút khách khí: “Đúng là tôi không coi mấy người ra gì đấy.”
Na Lan Hoằng lúc này không thể im lặng được nữa, đập bàn đánh “rầm” một cái để gia uy: “Duật nhi, nói chuyện kiểu gì thế!”
“Na Lan Đức Duật, ngươi có dám đấu với tỷ muội bọn ta không?” Thu Yến thách thức.
Na Lan Đức Duật vẫn giữ thái độ lạnh lùng dửng dưng: “Không hứng!”
Thu Yến không ngờ Na Lan Đức Duật từ chối tỉ võ cùng mình bèn nói khích: “Ngươi sợ thua chứ gì?”
Na Lan Đức Duật làm gì không biết trong lòng tiểu nha đầu nghĩ gì, nhưng quả tình không muốn tham gia vào trò chơi ấu trĩ này: “Khỏi cần khích! Người luyện võ trước nhất phải biết giữ “tâm” tĩnh lặng. Xét khí thế, nhắm câu nói ban nãy cô đã thua trước rồi.”
“Dài dòng, cuối cùng thì ngươi vẫn chỉ là con rùa rụt cổ.” Thu Yến quyết không chịu bỏ qua.
Nếu không phải nể Tiết Ngôn là bạn thân của a mã thì Na Lan Đức Duật sớm đã phất tay đi thẳng, hơi đâu đứng đây đôi co với cô ta, nhưng gặp phải cô gái hung hăng như vậy, nếu không gật đầu đồng ý cũng chẳng được yên thân: “Nếu tiểu thư khăng khăng đòi đấu thì tại hạ đành bỏ chút thời gian “đấu” với tiểu thư vậy.”
Sở Cầm cũng đã nén nhịn khá lâu rồi, nhưng cô là đại sư tỷ, không thể bắt chước tính khí tùy tiện của Thu Yến, mãi đến lúc Na Lan Đức Duật nhận lời thách đấu, cô mới lên tiếng: “Na Lan công tử, nếu công tử thua thì tính sao?”
Tiết Ngôn nhận thấy cơ hội “nắm thóp” Na Lan Đức Duật liền xen vào, không để cho chàng kịp mở miệng: “Hiền điệt, nếu cháu thua thì cưới cả ba người bọn họ.”
Na Lan Hoằng tiếp luôn: “Ý này hay đấy!”
Ba cô gái lập tức đỏ mặt e thẹn.
Na Lan Đức Duật không nhịn được cau mày, ánh mắt trách móc hướng về phía phụ thân, nhưng trước mặt người ngoài cũng không tiện nói gì.
Na Lan Hoằng thấy Na Lan Đức Duật không đáp còn tưởng quý tử ngầm thừa nhận, vui sướng không để đâu cho hết, thiếu nước cười ngoác đến mang tai, hí hửng chủ trì đại cuộc: “Cứ quyết định vậy đi! Nơi này hơi chật, chúng ta ra ngoài vườn đi.” Chưa dứt lời đã thấy ông nhanh nhảu lạ thường, chưa chi đã sắp ra khỏi cửa, những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy theo gót Na Lan Hoằng.
Na Lan Đức Duật theo sau bọn họ, không quên nói nhỏ một câu: “Đừng tưởng dễ!”
Mọi người ra ngoài sân đứng chờ một lúc mới thấy Na Lan Đức Duật chậm rãi bước đến, ba tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng ấm ức.
Na Lan Đức Duật đến nơi cũng không thèm thủ thế gì sất, chỉ hướng về ba cô gái đưa tay ra hiệu: “Mời!”
Thái độ này quả động chạm không nhỏ đến ba tỉ muội, không để Na Lan Đức Duật kịp rụt tay về, cả ba lập tức xuất chiêu, hợp tác rất ăn ý: đẩy, đánh, chẻ, quét… hết sức dồn dập và đồng nhất. Na Lan Đức Duật không hề biến sắc, điềm tĩnh dùng bộ pháp lướt qua lại giữa các khe hở của ba người như một con thoi, tiếp đòn trả đòn trăm phần chuẩn xác. Ba cô gái thấy đánh hoài không nắm được phần thắng bèn vây Na Lan Đức Duật vào giữa, cùng lúc xuất chưởng tấn công, Na Lan Đức Duật nhún mình bay vút lên, dùng khinh công bật qua đầu bọn họ, thoát khỏi vòng vây.
“Chơi chán chưa?” Giọng nói vẫn mang âm điệu đều đều lạnh nhạt như chưa bao giờ thay đổi.
Tiểu Hồng Dao dễ thương cong môi đáp trả: “Hình như anh vẫn chưa thắng bọn tôi.”
Thu Yến mỉm cười đắc ý hỏi Na Lan Hoằng: “Na Lan đại nhân, nếu không thắng phải chăng có thể coi là thua?”
Na Lan Hoằng vội vã gật đầu: “Có thể coi là như vậy.” Ông cũng chỉ mong con trai mình thua thôi!
Na Lan Đức Duật bất mãn nhìn phụ thân: “Có thể coi là như vậy?! Ba người họ mà cũng đòi thắng con á? Dù có ba người nữa cũng đừng hòng thắng nổi.” Nói rồi ném một chiếc trâm về phía Sở Cầm, trâm ghim thẳng vào búi tóc cô không lệch một li khiến Sở Cầm giật thót mình, hai người kia cũng bất giác đưa tay lên đầu kiểm tra.
Na Lan Đức Duật xòe tay phải ra: “Của Hồng Dao tiểu thư là khuyên tai.”
Hồng Dao hết sờ tai lại nhìn vật nằm trong tay Na Lan Đức Duật, quả là khuyên tai của mình thật, liền đỏ mặt bước đến nhận về.
Sở Cầm và Hồng Dao không hẹn cùng nhìn sang Thu Yến, cố nhiên là để xem tiểu muội mất mát thứ gì vào tay Na Lan.
“Khuyên tai của muội còn đây, cả trâm cài và các thứ khác cũng thế.” Sau một hồi kiểm tra lại Thu Yến trả lời.
Na Lan Đức Duật bước lên trước, giơ tay trái ra, thoáng cái vẫy tay đầy bất ngờ và khéo léo tựa như trò ảo thuật, biến ra một chuỗi trân châu: “Vật này của cô phải không?” Nói rồi hơi nghiêng tay, chuỗi trân châu chầm chậm tuột khỏi các ngón tay dài mảnh khảnh, Sở Cầm đứng cạnh đó vội đỡ lấy.
Thu Yến như không thể tin vào mắt mình: “Đây…” Cô nhìn hai vị sư tỷ, khuôn mặt bọn họ cũng đỏ bừng vì ngượng.
Nhìn lướt qua ba thiếu nữ, Na Lan Đức Duật nói một cách nghiêm túc: “A mã, Tiết đại nhân và cả ba vị tiểu thư đây, mong các vị nghe kỹ những lời này! Không phải Na Lan Đức Duật quá tự cao, không coi người khác ra gì mà vì Na Lan sớm có tiêu chuẩn riêng. Hôn thê của Na Lan phải là người thông minh, tốt bụng, biết thấu hiểu và cảm thông, có cá tính nhưng không kiêu căng, ngang ngược. Xinh đẹp và biết võ công hay không không quan trọng, điều quan trọng là cô ấy và Na Lan hiểu nhau, thật lòng yêu thương nhau.”
Nghe những lời nói có phần lạ lùng đó, Tiết Ngôn lắc đầu liên tục: “Na Lan huynh, điều kiện của lệnh lang mới nghe thì có vẻ không hà khắc nhưng trên thực tế những thiếu nữ phù hợp điều kiện này quá là ít ỏi! Nếu lệnh lang vẫn nhất quyết kiên trì thì, Na Lan huynh, e rằng đời này kiếp này huynh cũng đừng mong thấy con dâu bước chân qua ngưỡng cửa.”
“Duật nhi, lẽ nào con không thể hạ thấp điều kiện xuống một chút?” Na Lan Hoằng hỏi một cách bất lực, chỉ mong cố gắng vớt vát được phần nào.
Na Lan Đức Duật khẽ lắc đầu: “A mã, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, con không muốn mình suốt đời không hạnh phúc. A mã nói con bất hiếu cũng được, ích kỷ cũng xong, tóm lại, nếu không gặp được người con gái nào khiến con động lòng, con quyết không thành thân.”
Na Lan tuấn tú đã nói thẳng ra đến vậy thì mọi người cũng đành thôi chứ biết sao. Na Lan Hoằng và Tiết Ngôn lui đến thư phòng nói chuyện, còn Na Lan Đức Duật thì được “vinh dự” dẫn ba vị tiểu thư đi dạo quanh vườn. Đây chẳng qua cũng chỉ là cho tận nghĩa vụ chủ nhà, hơn nữa, hỏi ba câu thì may ra chàng trả lời được một câu, chỉ khi nào Sở Cầm hỏi những vấn đề liên quan đến võ công Na Lan mới chịu nói nhiều hơn một chút.
Tuổi tác của Sở Cầm không còn nhỏ, sau khi nghe những lời ban nãy Na Lan Đức Duật nói, cô liền loại bỏ những mộng tưởng không thực tế ra khỏi đầu óc; về phần Hồng Dao, con người cô khá thuần khiết, suy nghĩ cũng đơn giản không tính toán, cảm thấy mình chẳng có hy vọng, lập tức buông tay, không chút vấn vương lưu luyến; chỉ có Thu Yến tính khí trẻ con là vẫn không chịu phục, thi thoảng lại gây chuyện với Na Lan, cố tình chọc tức anh, ngờ đâu Na Lan Đức Duật thừa biết trò mèo này của cô, căn bản không thèm để tâm, thành ra ít nói chuyện với cô nhất.
Cũng vì thế mà Thu Yến tức muốn phát hỏa, trong lòng hậm hực mãi không thôi, dùng bữa ở nhà Na Lan xong về đến Xue phủ cô vẫn cảm thấy không vui. Sở Cầm bèn lựa lời khuyên giải tiểu muội nóng tính, Thu Yến ngoài thì có vẻ nghe theo nhưng trong lòng vẫn ngấm ngầm toan tính, tìm cơ hội phục thù Na Lan.
Thu Yến đương không vui, thì tại hoàng cung, Di Uyển cũng có người phải khổ não! Khổ não thì chắc chắn không phải Tâm Di mà là sáu “cái đuôi” quen thuộc của cô. Cả ngày hôm nay Tâm Di hào phóng đến độ khó có thể tưởng tượng, ngoài đám thái giám cung nữ mới đến Di Uyển được thưởng hồng bao ra, bất cứ ai đến đưa đồ hay báo tin, chuyển lời đều được cô thưởng tuốt. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, có điều việc tốt lành chưa thấy đâu, chỉ biết khi Tiểu Mai Tử kiểm lại số tiền tiêu vặt mà Khang Hy vừa ban tặng, phát hiện đã bị Tâm Di vung tay “thưởng” hết nửa, thật khiến cô nàng tiếc đứt ruột.
Tối đến, Tiểu Mai Tử không nén được xót xa trước mức độ vung tay hết trán của Tâm Di bèn mở lời khuyên: “Cách cách, có ban thưởng thì cũng không cần phải ban thưởng nhiều đến thế, cách cách… hào phóng quá.”
“Phải đấy!” Đại Hổ cũng “tiện tay góp gió”.
“Thời gian còn dài, sau này cách cách nên suy xét, liệu việc mà ban thưởng.”
Tâm Di thấy vẻ mặt tiếc tiền đứt ruột mấy người bọn họ, không nhịn được cười, nói: “Các ngươi đúng là nông cạn, bộ nghĩ ta thấy tiền nhiều quá nên phải cố gắng ném bớt qua cửa sổ? Ta làm thế là có mục đích cả đấy! Hôm nay ta mới được phong làm cách cách, cố nhiên phải thưởng đủ, mà đã thưởng thì phải thưởng thật hào phóng mới thôi. Có thế mới lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu bọn họ, để về sau có muốn làm việc gì cũng tiện hơn nhiều. Cho các ngươi một ví dụ nhé: mùa đông sắp tới rồi, lỡ ta muốn có thêm một bộ chăn bông đắp, đến nội vụ phủ hỏi, thì vừa hay cách cách khác cũng cần một bộ, theo các ngươi Nội vụ phủ sẽ làm thế nào?”
Tiểu Cát Tử đáp ngay: “Nhờ chuyện hồi sáng, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tính đưa cách cách trước.”
Tâm Di bật tay đánh tách một cái đầy tán thưởng: “Thông minh! Bọn họ không những đưa cho ta trước mà chắn chắn sẽ là bộ tốt nhất. Nếu chẳng may chỉ còn lại một bộ, bọn họ nhất định sẽ để cho ta. Ở hoàng cung, kim tiền cũng tựa như thánh chỉ, có điều so với thánh chỉ có khi được việc hơn. Các ngươi ở trong cung cũng khá lâu rồi, đạo lý này chẳng nhẽ lại không hiểu? Ở đây, nếu đắc tội với hoàng thượng ngươi còn có cơ may được tha thứ, đắc tội với đám công công quản sự ư? Đừng hòng.” Tâm Di nhìn sang Tiểu Trúc Tử – tất nhiên là có chủ ý, tiếp: “Tiểu Trúc Tử, lấy ngươi làm ví dụ nhé, hôm nay ngươi ‘vét’ được bao nhiêu hả? Đừng bảo ta là ngươi chê tiền!”
Tiểu Trúc Tử bị Tâm Di lật tẩy, ngượng chín mặt: “Sao cách cách biết hay vậy?”
“Ha… Hiện giờ ta đang đắc sủng, ngươi lại là Di Uyển – Chu đại tổng quản, muốn xin vào làm ở Di Uyển hay muốn mượn lời ta, nói vài câu tốt lành trước mặt hoàng thượng, thì cũng phải xét xem có qua được cửa các ngươi không đã ”
Nghe những lời đó của Tâm Di, Nhị Hổ bật thốt lên: “Cách cách, sao cách cách có thể nhìn thấu tâm can người khác đến vậy?”
“Dưới mảnh trời này, hoàng cung là nơi thế lực nhất và cũng thiếu tình người nhất. Khi đắc sủng, có quyền có thế, người đến nhờ vả, bợ đỡ nhiều đến mức chen bung cửa. Thất sủng ư? bọn họ sẽ lập tức đạp ngươi xuống đất, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ta vốn không phải là người thích toan tính, nhưng xem ra đã vào chốn thâm cung này,thân bất do kỷ, nhiều việc không thể do mình làm chủ, không thấu được người ta há có thể an thân!”
“Cách cách của chúng ta quả hơn người, đúng là thiên ngoại cao nhân (1), theo hầu cách cách, bọn nộ tài chắc chắn không bị thiệt.” Tiểu Trúc Tử thấy Tâm Di không đả động đến chuyện cậu ta ăn của đút nữa, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm là lại bắt đầu bép xép.
“Đi theo ta chưa chắc đã phải là phúc. Tuy bây giờ ta là hồng nhân (2) trước mặt Khang Hy nhưng không thể bảo đảm cũng là hồng nhân trước mặt vị hoàng đế kế nhiệm.” Tâm Di nói rồi cốc cho Tiểu Trúc Tử một cái rõ vang: “Đừng có đem tên ta đi vét tiền người khác nữa, một vừa hai phải thôi. Còn nữa, sau này các ngươi cũng đừng tự xưng nô tài, nô tì này nọ, Di Uyển không có nô tài, không phân địa vị cao quý hay thấp hèn, mọi người đều bình đẳng.”
“Cách cách, thế không được, nhỡ lọt vào tai người khác thì chúng tôi đến bay đầu.” Tiểu Lam Tử nhát chết.
“Có gì là không được chứ, ta và hoàng thượng cũng xưng hô thoải mái, kiêng kỵ gì đâu.”
Tiểu Mai Tử vốn là người thật thà trung hậu liền giải thích: “Thân phận cách cách khác chúng nô tài!”
“Đều do mẹ sinh cha dưỡng cả, có ai sinh ra đã là nô tài?!” Tâm Di cũng hiểu cho cái khó của bọn họ nên bổ sung một câu để làm dịu không khí, “Thế này đi, khi có người ngoài các ngươi cứ tuân thủ quy định của các ngươi, lúc có mình ta thì vứt đống quy định nhảm nhí này đi, sau này đừng để ta nghe thấy mấy từ đó nữa!”
“Vâng!” Sáu người họ tất nhiên là rất vừa lòng, vui vẻ đáp.
“Cách cách, hoàng thượng ban lệnh bài là để cách cách tiện ra vào hoàng cung đúng không?” Tiểu Trúc Tử mà đã mở miệng thì nhất nhất là phải có toan tính.
“Ngươi muốn ta dẫn ngươi theo chứ gì?” mấy câu dò hỏi của Tiểu Trúc Tử làm sao lọt qua mắt Tâm Di chứ!
“Heihei… Không có gì giấu nổi cách cách!” Tiểu Trúc Tử cười gượng chữa thẹn.
“Yên tâm đi, cả sáu người các ngươi ta đều dẫn theo hết!” Tâm Di vừa dứt lời Tiểu Trúc Tử đã lộ ngay đuôi chồn, nhảy cẫng lên như thể bắt được vàng: “Hay quá, có thể ra ngoài cung chơi rồi!” Tuy vững vàng cẩn trọng hơn Tiểu Trúc Tử nhưng Tiểu Lam Tử cũng không kìm được vung tay đấm một phát vào… không khí, đến Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử mặt hoa tươi rói, phải biết rằng ra ngoài cung đối với bọn họ quả là bắc thang lên trời.
“Thế… chừng nào chúng ta ra ngoài cung ạ?” Tiểu Trúc Tử chẳng buồn khách khí, rõ là đợi không nổi rồi.
“Đợi có người đưa thiệp mời đến đã! Chừng nào đưa đến thì chừng đó đi.” Tâm Di có vẻ thủng thẳng lạ thường.
“Ai! Ra ngoài cung cũng cần người mời sao?” Đại Hổ đần mặt ra, rõ là không hiểu gì.
“Ngươi không tin? Ta với ngươi chờ xem, hôm nay không có thiệp mời thì ngày mai nhất định sẽ có, mà không chỉ một phần thôi đâu.” Tâm Di chắc như đinh đóng cột.
“Phải chăng là các vị vương gia?” Nhị Hổ nhân thể tập làm thầy bói.
—————
Chú thích:
(1) Thiên ngoại cao nhân: “tài ba hơn người”.
(2) Hồng nhân: Người được sủng ái.