Ai Bắc Nhịp Cầu

Chương 15


Bạn đang đọc Ai Bắc Nhịp Cầu: Chương 15


Hãn nhìn mông lung ra ngoài ô cửa kính. Trời đã về chiều , anh và Cần ngồi đây đã 1 tiếng đồng hồ. Thời gian mỏng như cánh phù du và đời người ta dường như cũng vậy.
2 người nói với nhau đủ chuyện trên đời dưới đất , nhưng tránh nói tới 1 chuyện , hay đúng hơn là về 1 người.
Cần ngập ngừng mãi mới hỏi:
– Mày không gặp Phương Phi nữa sao ?
Hãn sựng lại 1 chút rồi lắc đầu:
– Gặp làm gì khi chân tao đã khỏi.
Cần nghiêm nghị:
– Tao nghĩ quan hệ giữa 2 người phải có gì cao hơn bình thường chớ.
Xoay cái ly trong tay , Hãn nói:
– Tao cũng từng nghĩ như vậy , bây giờ nhớ lại mà đau.
Cần nhíu mày:
– Sao vậy , khi Phi đã giúp mày xoa dịu nỗi đau thể xác ?
Hãn nhếch môi , anh nhìn những dòng xe 1 chiều đang thả con dốc nhỏ, nhìn đèn đường bắt đầu lên đỏ rồi đều giọng:
– Đó là công việc con bé được mẹ tao thuê và trả tiền hậu hĩnh. Đúng là tao rất cảm động vì được Phi chăm sóc chu đáo , tận tình. Nhưng taa đã hoàn toàn thất vọng khi biết 1 sự thật. Tao từng yêu Phi , từng nghĩ con bé đã thay thế chỗ Thiên Ân trong tim mình. Ai có ngờ đâu ..
Cần hỏi tới:
– Sự thật gì khiến mày bất ngờ ?
Hãn khó khăn mở lời:
– Khi tao đi Singapore , ở nhà Phi đã lợi dụng lòng tốt của mẹ tao để mượn 1 số tiền khá lớn rồi sau đó cùng cả nhà biến mất.
Cần thảng thốt:
– Chà! Co chuyện đó nữa à ?
Môi nhếch lên , Hãn nói tiếp:
– Phi làm tao giận hết sức. Gia đình tao thừa sức giúp đỡ nếu Phi gặp khó khăn. Tại sao Phi nông nổi , phụ lòng tin của tao chớ ?
– Mày còn yêu Phi không ?
– Còn hay không bây giờ đâu quan trọng nữa. Tao quyết định quay lại với Ân , để lòng không trống vắng. Tao vốn cần 1 điểm tựa mà:
– mày không đi tìm Phi sao ?
– Biết đâu mà tìm khi người ta đã cố ý trốn. Cô bé làm tao sốc thật sự.
Cần ngập ngừng:
– Có đúng Phi làm chuyện đó không , hay người nào trong gia đình cô bé ?
Hãn khẳng định:
– Chính Phi làm chuyện đó.
Cần thắc mắc:
– Sao bác lại đưa Phi 1 món tiền lớn nhỉ?
Hãn chép miệng:
– Gia đình Phi cần tiền để thuê hay mua nhà cửa gì đó , mẹ tao vốn hào phóng với người gặp khó khăn.
Cần có vẻ nhẹ nhõm:
– Như vậy Phi bị tác động bởi gia đình chớ cô bé không chủ tâm.
Hãn cười nhạt:
– Cũng có gì khác nhau. Chẳng lẽ mày chấp nhận việc làm sai trái đó , cho dù là ai làm ?
Cần nghiêm nghị:
– Tao vẫn không tin Phi là người xấu. Cô bé trông thánh thiện quá.
Mặt Hãn sa sầm lại:
– Cha lẽ mẹ tao đặt điều ? rồi nữa , mày giải thích thế nào về việc biệt vô âm tín của Phi ? Sao tự nhiên Phi lại trống tránh tao ?
Cần buột miệng:
– Biết đâu còn 1 uẩn khúc nào đó ?
Hãn nhìn Cần soi mói:
– Mày thích Phi nhiều hơn tao nghĩ , nhưng mày may mắn hơn tao là chưa bị cô bé lừa. Đau lắm mày ạ. Lúc đó mày sẽ rất hận và sẽ thấy Phi không còn là thiên thần nữa.

Uống hết phần cà phê còn lại , Hãn nói tiếp:
– Mẹ tao muốn tao cưới Ân càng sớm càng tốt.
Cần nheo mắt:
– Cho dù suốt thời gian qua , Ân đã bỏ bê mày ?
– Đó chính là điều làm tao đắn đo ..
Hãn cười chua chát:
– Dầu sao Ân cũng sống rất thật. Cô ấy không giấu cái tệ của mình và giả dối như Phương Phi. Ân là như thế và tao chấp nhận.
Cần im lặng quan sát Hãn. Anh chàng có vẻ rất bất mãn vì mất niềm tin. Cũng không trách Hãn được. Đặt trường hợp Hãn là anh , chắc Cần còn đau còn hận Phi nhiều hơn.
Nhưng lẽ nào Phương Phi là cô gái xấu đến độ khó chấp nhận như vậy. Cần vẫn không tin , tới tận bây giờ , anh vẫn còn dành 1 tình cảm hết sức đặc biệt cho Phi. Khi nhận thấy phi và Hãn có tình ý với nhau , Cần đã rút lui. Anh có nguyên tắc sống riêng với bạn bè. Thời điểm đó , Cần không thể đeo đuổi Phi và làm thế sẽ có lỗi với Hãn , hơn nữa Phi có thích anh đâu. Cô đang là niềm tin và hy vọng của Hãn , sao anh lại chen vào cho được.
Mà sao Hãn lại không tin Phi nhỉ? Khi yêu người nào đó , đầu tiên phải tin được họ chứ. Nghe Hãn nói về Phương Phi, Cần có cảm giác hắn đang nói về ai đâu ấy. Dường như Hãn chỉ thấy hận Phi chớ anh chàng không đau.
Cần ngập ngừng nhắc lại câu đã hỏi:
– Mày nhất định không tìm Phi sao ?
Hãn khó chịu:
– Mày đã hỏi và tao đã trả lời rồi:
– Nhưng tao chưa thoa? mãn. Trước 1 quyết định quan trọng , mày cần suy nghĩ kỹ để sau này không ân hận.
Hãn ngạo mạn:
– Chuyện cũng bình thường thôi , có gì đâu để ân hận. Người ta có thể yêu theo giai đoạn cho tâm hồn đừng trống vắng. Giai đoạn của tao và Phương Phi qua rồi.
Cần ngắt ngang lời Hãn:
– Mày tệ thật. Nếu vậy tao sẽ đi tìm Phi. Sau này không được trách tao đó.
Hãn nhún vai:
– Mày cũng đu8`ng trách ngược lại tao , nếu bị con bé gạt.
Cần chắc nịch:
– Tao vẫn tin Phương Phi không như mày nghĩ.
2 người chia tay. Cần gọi taxi cho Hãn , còn anh về nhà nội. Lâu rồi , anh không tới thăm bà mà chỉ gọi điện thoại. Bữa nay là chủ nhật , Cần thấy có lỗi nếu cứ bỏ mặc bà cụ thui thủi trong ngôi nhà to lớn đó với cô Cầm và chị giúp việc nghễnh ngãng.
Vừa mở cổng cho Cần , chi. Nhuỵ vừa nói:
– Bà trông BO quá chừng luôn ..
Cần dựng xe lên:
– Trông làm chi mà quá chừng hả chị?
Nhuỵ hạ thấp giọng:
– Bà định chọn vợ cho Bo.
Cần bật cười:
– Ối trời! Nghe sợ thật! Thế cô ta là tiểu thư con cái nhà ai ?
Nhuỵ liếm môi:
– Cái này tui hổng rành. Nhưng hổng phải tiểu thư đâu , là con nhà nghèo.
Giọng chi. Nhuỵ nhỏ gần như thì thầm:
– Đang ở trỏng với bà cụ đó.
Cần khựng lại. Anh hoàn toàn bất ngờ và chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận chuyện này. Nhưng chẳng lẽ anh quay về ?
Nhún vai , Cần tới phòng của bà Thượng gõ nhẹ vào cánh cửa chỉ khép hờ.
Giọng bà Thượng vang lên đầy thắc mắc:
– Ủa, ai vậy ?
Cần tằng hắng:
– Dạ con.
Bà Thượng reo lên:
– Bo hả? Vào đây , vào đây!
Cần vuốt tóc. Anh muốn mình chững chạc đàng hoàng trước khi gặp 1 người lạ.
Bước vào , Cần thấy bà cụ đang ngồi trên giường kế bên là 1 cô gái.

Vừa trông thấy cô , anh đã reo lên:
– Phương Phi!
Và nghe bà nội ngạc nhiên:
– Ủa! 2 đứa quen nhau à ?
Lúc Phi còn sửng sốt , Cần đã gật đầu liên tục:
– Vâng , vâng bọn con quen ạ.
Bà Thượng xoa 2 tay vào nhau:
– Thế thì hay quá! Nội khỏi mất công giới thiệu.
Cần vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
– Phi là khách của nội sao ? Con bất ngờ thật!
Bà Thượng cười:
– Con bé là bác sĩ riêng của nội đó.
Cần cau mặt. Anh nhớ tới những lời Hãn nói lúc nãy và hỏi:
– Bác sĩ riêng ? Con không hiểu.
Phương Phi chưa biết nói gì , bà Thượng lại cười:
– Nội đùa đó. Phương Phi đang chăm sóc cho nội .. cái chứng đau thần kinh toa. ấy mà.
Cần gật gù:
– Vâng. Con nhớ rồi. Phi từng giúp Hãn phục hồi chức năng chân. Nội nhớ Hãn bạn con không ?
– Nội nhớ! Con bảo nó bị tai nạn giao thông phải không ?
– Vâng.
Bà Thượng lại xuýt xoa:
– Phương Phi đúng là giỏi. Lẽ ra cháu nên theo học ngành y mới đúng ..
Phương Phi nói:
– Cháu chỉ biết chăm sóc người khác với tất cả khả năng có thể, chớ học ngành y chắc chắn học không nổi.
Bà Thượng nhìn Phi rồi tủm tỉm cười khiến cô ngại hết sức. Vỗ nhẹ lên tay Phi, bà nói:
– Bà rất vui khi 2 đứa đã quen nhau. Bữa nay nhất định Phương Phi phải ở lại ăn cơm nhà bà. Nếu cứ từ chối như hỗm rày, bà giận đó.
Nhìn Cần, bà ra lệnh:
– Bo cũng vậy nghen. Để nội xuống bếp bảo con Nhụy làm thêm vài món. Cấm đứa nào đòi về.
Phương Phi đứng dậy:
– Để cháu xuống bếp phụ chị Nhụy.
Bà Thượng xua tay:
– Thôi, không cần. Cứ ở đây nói chuyện với thằng Bo nhà bà.
Phương Phi chợt ngột ngạt khi trong phòng chỉ còn 2 người. Với cô, gặp lại Cần chẳng khác nào gặp lại Hãn. Điều đó khiến lòng Phi đau đớn đớn, ngoài đau đớn, cô còn chút gì như mặc cảm.
Giọng Cần vẫn trầm như ngày nào 2 người ngồi trong quán:
– Dạo này em thế nào ?
– Vẫn bình thường:
– Lâu lắm rồi anh mới gặp em.
Phi máy móc lặp lại:
– Vâng, lâu rồi ..
Nhìn vào đôi mắt đen tròn của Phi. Cần nhả từng tiếng:
– Trước khi tới đây, anh vừa ngồi với Hãn ở quán Hoàng Tử. Bọn anh có nhắc tới em.
Mặt Phi biến đổi ngay, giọng cô run run:
– Hãn khỏe không anh ?
Cần gật đầu:

– Khỏe. Hãn đi lại như người bình thường nhưng vẫn còn nhát xe gắn máy. Hắn toàn ngồi taxi thôi.
Phương Phi đan 2 tay vào nhau:
– Em mừng cho anh ấy.
Cần bắt bẻ:
– Chỉ mừng thôi sao ?
Phương Phi nhếch môi:
– Em có thể làm gì khác à ?
– Anh luôn nghĩ tình cảm 2 người phải rất sâu đậm, nên nghe những lời vừa rồi, anh hơi chói tai.
Cần ngập ngừng 1 chút rồi hỏi thẳng:
– Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy ?
Phương Phi lắc đầu. Cần tiếp tục thắc mắc:
– Tại sao em lại tránh mặt Hãn ?
– Đã xong việc, em không nên gặp lại người mình đã chăm sóc. Mẹ anh Hãn kiêng cữ lắm.
Cần có vẻ không tin:
– Em không gặp Hãn chỉ vì cô Nhận không thích sao ? Khi đã yêu, chả có gì ngăn cản người ta tới với nhau hết.
Phi đều giọng:
– Hãn đâu hề tìm em. Điều đó đã nói lên tất cả. Anh ấy đã có sự lựa chọn ình.
Cần nói:
– Em có thể tìm Hãn mà.
Phương Phi lắc đầu:
– Em không thể vì em là con gái. Lại là con gái nhà nghèo, nên em càng không thể.
2 người rơi vào im lặng. Cần lặng lẽ quan sát Phi. Cô bé vẫn chưa cởi mở hết lòng với anh. Ở cô bé vẫn toát ra nét thu hút kỳ lạ. Anh có tìm nhưng chưa thấy sự giả dối nào trong lời nói hay cử chỉ của Phi.
Bà nội Cần vốn có mắt tinh đời. Với phụ nữ, nội luôn có cái nhìn khe khắt, xét nét. Nếu Phi là người không đàn hoàng, dễ gì bà có ý chọn Phi cho anh.
Lòng Cần chợt ấm lại, cảm xúc ngày nào dành cho Phi chợt tràn về mà anh không sao ngăn lại được, vì thật ra cảm xúc ấy chưa bao giờ mất đi mà lâu nay anh chỉ cố nén.
Cần vốn ghét những kẻ cơ hội, nhất là cơ hội trong tình yêu, lẽ nào anh nhân dịp Phi và Hãn có những điều chưa hiểu thấu đáo về nhau để chia cách cả 2 bằng cách xen vào làm kẻ thứ ba ?
Anh thích Phi thật, nhưng nhắm cô bé có đáp lại tình cảm của anh không, khi lòng vẫn còn vương vấn mãi bóng hình Hãn ?
Cần do dự mãi mới hỏi:
– Em còn yêu Hãn chớ ?
Phương Phi van lơn:
– Đừng hỏi em điều ấy được không ? Em xin anh đó:
– Phi nói thế anh hiểu rồi. Giữa 2 người có 1 ẩn tình, 1 gút mắc nào đó mà không ai chịu gặp nhau để cùng giải tỏa thì đâu có được.
Phương Phi im lặng. 1 lát sau, cô nói:
– Có ân tình, gút mắc gì đâu:
– Vậy thì tại sao ?
Phi thở dài buồn bã:
– Sau khi Hãn đi chưa tới nửa tiếng, bà nội đã gọi em ra và cho biết cô Nhận cố tình đưa Hãn sang Singapore chữa bệnh nằm để anh ấy và em xa nhau. Cô Nhận yêu cầu em không bao giờ gặp lại Hãn. Kèm theo yêu cầu ấy, cô đưa bà nội 1 món tiền đủ để gia đình em thuê 1 ngôi nhà mới đủ tiện nghi.
Cần xót xa:
– Em đã chấp nhận yêu cầu lẫn điều kiện đó ?
Nước mắt Phi ứa ra:
– Anh nghĩ như vậy à ?
Cần nhè nhẹ lắc đầu:
– Không. Anh tin em không sống vì tiền, thế thì tại sao em trốn tránh Hãn ?
Phương Phi nhìn Cần, giọng trầm xuống:
– Em không trốn tránh mà chờ đợi Hãn tìm em. Tiếc rằng Hãn đã không làm thế.
Im lặng 1 lát, Phi nói tiếp:
– Em và Hãn coi như vô duyên .:
– Không thể đổ thừa duyên số được. Em phải tìm hiểu xem tại sao Hãn không gặp em.
Ngập ngừng 1 chút, Cần nói tiếp:
– Có thể vì món tiền cô Nhận đưa bà nội em đã làm Hãn hiểu lần chăng ?
Phương Phi rưng rưng:
– Vậy thì Hãn có yêu em dâu. Nếu yêu, anh ấy phải hiểu và tin em chứ.
Cần nhìn Phi. Anh đang bị những giọt nước mắt trong veo, bé xíu kia khuấy động. Anh không ngỡ hỏi tới kiểu như chất vấn cô bé chuyện tiền bạc của cô và gia đình Hãn, vì Cần tin Phi. Điều làm anh quan tâm là phải làm sao để Hãn tin cô kìa.
Phi chợt hỏi:

– Hãn đã nói gì về em với anh ?
Cần dò dẫm:
– Cũng như em, hắn đợi Phi ghét thăm, đợi mãi mà không thấy em ghé, hắn đã thất vọng và cho là những chuyện giữa em và cô Nhận là có thật. Hãn nghĩ là em đã cầm số tiền cô Nhận đưa và trốn tránh Hãn vì số tiền ấy quá lớn.
Mắt Phi mở to nhưng tối sầm đau đớn khiến Cần ân hận vì đã nói thế.
Anh ngập ngừng:
– Em nên gặp Hãn để thanh minh.
Cần chưa hết lời, Phi đã lắc đầu, giọng trầm xuống đầy bướng bỉnh:
– Em không có gì phải thanh minh hết:
– Nếu vậy, sao Hãn hiểu được Phi ?
Phương Phi cười buồn:
– Đã không hiểu tính tình nhau, thanh minh rồi cũng chẳng còn gì để nói với nhau nữa.
Cần không biết Phi tránh gặp Hãn vì cô là người tự ái hay vì cô đúng như Hãn nói. Anh chưa kịp hỏi gì thêm thì đã nghe giọng cô Cầm vang lên ngọt sớt:
– Phi ơi! Ra cô nhờ 1 chút.
Phương Phi nhìn Cần và nói:
– Vâng, cháu ra ngay.
Cần ngạc nhiên vì không ngờ cô Cầm lại có cách gọi ngọt như vậy với Phi. Là bà cô già độc thân khó tánh, cô gần như chê hết những nàng bạn gái của Cần, dù những người đó cô Cầm tình cờ gặp chớ anh chưa dẫn về nhà cho nội “coi mắt” bao giờ.
Cô Cầm sống cô đơn và luôn thành kiến với đàn ông. Chứng kiến bà nội khổ sở vì tính trăng hoa của ông nội, cô Cầm không muốn lấy chồng. Với người lạ, cô rất ít khi thân thiện, ấy vậy mà cô gọi Phi còn mượt hơn là gọi chị Xuân Đào hay gọi Cần, điều đó chứng tỏ cô bé Phi được bà nội và cô Cần quý lắm.
Bước theo Phi ra phòng khách, Cần thấy cô Cầm ngồi ở salon, trên bàn có mấy chồng sách.
Cô Cầm nheo mắt ngạc nhiên:
– Ủa! Bo ghé hồi nào ? Sao cô không biết vậy kìa ? Nè! Nãy giờ anh Bo có ăn hiếp Phi không vậy ?
Cần ngọt nhạt:
– Làm sao cháu dám ăn hiếp Phương Phi của bà nội và cô Cầm:
– Biết vậy thì tốt.
Phi nhỏ nhẹ:
– Cháu giúp gì đước cho cô đây ạ ?
Chỉ vào mấy chồng sách, cô Cầm nói:
– Phi mang về học. Sách của nhà xuất bản ngoại văn, cô không cần dùng nữa, để không bụi bậm, sách cũng buồn.
Cần cười cười:
– Phải chi với các cô bạn của cháu, cô cũng ngọt ngào, tốt bụng như vầy nhỉ ?
Cô Cầm khịt mũi:
– Dẹp các nàng của cháu đi, họ không hợp với .. khẩu vị của cô đâu. Cháu cười 1 trong các nàng đó về, chắc mẹ cháu vào chùa ở sớm.
Phương Phi nói:
– Cháu cám ơn và xin phép cô xuống bếp phụ bà.
Đợi Phi đi khuất sau cửa, Cần hỏi ngay:
– Cô có nhận xét gì về Phi ?
Cô Cầm thẳng thắn:
– Con bé rất dễ thương. Sát gái như mày làm ơn đừng động vào. Tội nghiệp con người ta.
Cần thản nhiên:
– Sát gái cũng có ngày bị gái sát. Nếu cháu thật tình thích Phương Phi thì sao ?
Cô Cầm rùn vai:
– Qúa rõ truyền thống đàn ông nhà này, tao phản đối.
Cần chặc lưỡi:
– Cô cực đoan quá! Nhưng có chắc Phi dễ thương không ?
Cô Cầm cau mày:
– Cháu nói vậy là sao ?
– Cháu muốn biết rõ hơn về cô bé ấy mà.
Cô Cầm khoát tay:
– Vậy thì tự cháu tìm hiểu. Cô không nói đâu. Nên nhớ, nội rất quý Phương Phi. Lạng quạng thì cháu coi chừng đó.
Cần chưa kịp .. khoe nội có ý chọn Phi ình thì Nhụy ra tới.
Cô cao giọng:
– Bà kêu .. ấy quên, bà mời cô và Bo vào ăn cơm.
Cần bước đằng sau cô Cầm, lòng anh chợt ấm áp 1 niềm vui.
Nhất định Cần sẽ tìm hiểu Phương Phi nhiều hơn, kỹ hơn trước đây. Cơ hội đã đến với anh và Cần sẽ không để nó vuột khỏi tay mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.