Đọc truyện Ai, Anh Hùng Khí Đoản! – Chương 43: End
“Ngươi……thật sự nguyện ý buông tha Hàn triều ư? Cứ buông tay vui vẻ như vậy? Sẽ không hối hận? Vĩnh viễn không hối hận? Phượng Chuẩn, nói cho ta, thật sự……vĩnh viễn sẽ không hối hận ư? “Anh Nguyên nắm lại tay của Phượng Chuẩn, bởi vì quá mức kích động, đến khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Phượng chuẩn gật đầu: “Anh Nguyên, hoàng tỉ của ta đã từng nói với trẫm ý nghĩa của từ ‘duy nhất’, lúc đó trẫm không thật sự đặt vào trong tâm, ta tưởng rằng ta có thể quên được ngươi, quên được ngươi người ‘duy nhất’ này, bây giờ ta đã thật sự hiểu ra, Nguyên nhi a, ngươi chính là duy nhất của ta, người yêu mất đi rồi sẽ không còn có thể có lại, cả đời này trừ ngươi ra, ta không còn có thể có tình cảm khắc cốt ghi tâm, khiến ta đau lòng với người thứ hai nào khác. “Trán hắn chạm vào trán Anh Nguyên: “Ân, chúng ta đề nên cảm tạ lão tướng quốc, là hắn để chúng ta nhận rõ trái tim của chính mình, tuy rằng lão gia khỏa kia thiết kế bẫy để chúng ta nhảy vào, để máu của tên đao phủ chân thối đó là di vật của ngươi để ta ôm trong lòng lâu như thế, nhưng là nhìn hắn đã để ngươi trở về trong lòng ta, ta đã đại lượng một chút tính toán với hắn rồi. “
Đối với câu nói “để máu của tên đao phủ chân thối đó là di vật của ngươi để ta ôm trong lòng lâu như thế” của Phượng Chuẩn, Anh Nguyên khá là hứng thú, Phượng Chuẩn lại mập mập mờ mờ không muốn nói nữa, chỉ nựng hắn ăn súp hạt sen, lại ăn hai miếng dưa hấu, khó khắn lắm mới dấu giếm được sự việc. Anh Nguyên cởi bỏ nút thắt, không còn lạnh lùng với hắn nữa, chỉ là khi Phượng Chuẩn dục hỏa khó nhẫn mà muốn chuyện kia, bị hắn giận dữ mà đẩy xuống, đồng thời nói hắn một tháng không cho động vào mình, gọi là trừng phạt vì đã lừa mình.
Phượng Chuẩn ủy ủy khuất mà lẩm nhẩm: “Không phải đều đã chém trên cổ một nhát sao? Thế nào mà còn cần trừng phạt a? “Lại không dám phản kháng gì nhiều hơn, có thể tìm được Anh Nguyên trở về, có thể khiến hắn sau này ở bên cạnh mình, Phượng Chuẩn đa vô củng cảm tạ rồi, tự nhiên sẽ không dam có quá nhiều tham lam.
Sự việc sau đó phát triển, đã hoàn toàn trái ngược với dự liệu của mọi người . Công Dã và a Xuyên hai ngày sau chạy tới gặp mặt Anh Nguyên, ba người vốn không nghĩ tới đời này còn cơ hội gặp mặt, huống hồ vào thời khắc này, không khỏi cùng nhau khóc rống, đợi khi Anh Nguyên nói với a Xuyên và Công Dã rằng Phượng Chuẩn đã chuẩn bị rút quân, Trả lại Hàn triều cho hoàng đế bọn họ, a Xuyên và Công dã nhìn nhau một cái, cùng nhau rũ đầu xuống, thở dài không thôi.
Anh Nguyên cảm thấy kì lạ, cảm tình của hai người này với Hàn triều hắn rất rõ ràng, tại sao lúc này nghe thấy sắp được phục quốc thế nhưng không có chút biểu hiện vui thích nào, chuyển niệm lại một chút liền rõ ràng, cười nói: “Công Dã tướng quân, a Xuyên, mọi người không cần như vậy, cảm thấy Hàn triều không phải chính mình bảo vệ thành công, mà là được Phượng Chuẩn sau khi đánh hạ rồi trả lại, vô cùng mất mặt, kì thực quân đọ Phượng triều đó quả thực lợi hại, đây không phải điều người Hàn triều ta nói, khắp thiên hạ đều cho rằng như vậy, không tin mọi người đi hỏi xem, quân chủ các nước, ai dám nói mình nhất định có thể ngăn chặn được đội quân của Phượng triều đây……”lời vừa dứt, a Xuyên đã cười khổ nói: “Không phải như vậy, đánh trận thất bại thì thất bại, chỉ là……Haizz, Anh Nguyên, ngươi đi xem xem, bây giờ trên dưới Hàn triều ngoại trừa thành Hưng Châu các ngươi ra, còn có dân chúng nơi nào nguyện ý phục quốc đâu. “
Anh Nguyên kinh sợ, lâu sau mới xanh mặt nói: “Không thể, Dứt khoát không thể như vậy, dân chúng vong quốc không mong muốn phục quốc, còn muốn gì? “
Công Dã tướng quân bất lực nói: “Điều này cũng khó trách dân chúng, mỗi nơi mà quân đội Phượng triều đi qua, không khỏi mở kho lương thực, bắt hết những tham quan đó về, cũng sẽ lấy ra một nửa vang bạc phân phát cho dân chúng, vì thế rất được ủng hộ, haizz, nói cho cùng, đều là tim của đám tham quan đó quá đen, khiến nhân tâm đều danh hết cho người Phượng triều, haizz……ta thấy thành Hưng Châu này của ngươi còn tốt, đều không phải bộ dáng người người quên nước, nhưng ta và a Xuyên đến từ Bình Châu, trên đường……”nói xong lắc lắc đầu.
Anh nguyên ngây ngốc, hắn không tiếc sinh mạng, không tiếc mất đi hạnh phúc của mình và Phượng Chuẩn, khó khăn lắm mới đổi lại kết cục xem như viên mãn này, ai ngờ thế nhưng đạt được cái kết quả này. Còn không đợi hồi thận lại, ben ngoài phủ môn truyền tới tiếng nói lớn của Trần Kiện: “Bà nó mệt chết yêm rồi, lão tướng quốc thật nhẫn nại, nếu là yêm, một quyền liền đánh chết tên điểu hoàng đế không có tiền đồ…… Anh Nguyên……Anh Nguyên ngươi có đây không……”lời còn chưa dứt, nhìn thấy Công Dã và A Xuyên, không khỏi hắc hắc vui vẻ: “Này, khỏe không, đều có đây à, vừa tốt, đến đến đến, đi với lão Trần yêm, hoàng thượng của mấy người tới rồi, các người đi xem xem hoàng đế tốt mà các người thần tượng nào. “
Trước mắt Anh Nguyên trở nên đen kịt, lời này Trần Kiện khiến hắn có một dự cảm không tốt, miễn cưỡng lấy tinh thần đi theo hắn tới nơi ở tạm thời cho hoàng đế Hàn triều, chưa vào cửa đã nghe thấy hoàng đế nhà mình ngữ khi lo lắng: “Ta……ta không muốn làm hoàng đế nữa, làm hoàng đế mệt lắm, còn bị nghe thiên hạ mắng chửi, ta bây giờ rất tốt, có thể làm việc mà ta thích, ta không muốn làm hoàng đế nữa. “
Chân Anh Nguyên quỵ xuống, suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Hoàng đế kia vừa nhìn thấy hắn, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ, cúi đầu không nói. Hữu tướng quốc nhìn nhìn Anh Nguyên mặt vô biểu tình một cái, thở dài nói: “Luận lí, câu này không cần lão thần nói, chỉ là Anh công tử à, thù bất văn trang tử hữu vân ‘Ta không phải cá, sao biết niềm vui của cá’, mỗi người đều có chí hướng, cho dù ngươi cho rằng ngươi tốt với dân chúng và hoàng đế, thì bọn họ cũng chưa chắc đã cảm thấy tốt, lão thần ngôn tận vu thử, còn lại, Anh công tử từ từ nói với bệ hạ quý quốc đi. “nói xong, lão đại nhân ưu nhã quay người, một tay kéo lấy Trần Kiện vẫn còn đang muốn xem kịch: “Đi thôi. “
※※z※※y※※z※※z※※
Lại nói Phượng Chuẩn, sau khi nghe thông báo của hữu tướng quốc và Trần Kiện, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng Anh Nguyên, người kiêu ngạo như vậy, phí bao nhiêu công sức, trả ra cái giá bao nhiêu mới đổi lại được đáp ứng buông tha Hàn triều của mình, một khi hắn biết được tất cả đều chỉ là một mình hắn tình nguyện, đả kích phải chịu nhất định không nhẹ, trong tim hắn lo lắng, trong phòng ngồi không an, dứt khoát đi tới sân đợi.
Thẳng tới khi mặt trời lặn, mới nhìn thấy A Xuyên và Công Dã mang theo Anh Nguyên thất hồn lạc phách trở về. Hắn vừa nhìn biểu tình của ái nhân, trong lòng lập tức trở nên đau xót không thôi, vội vàng đi tới đỡ hắn.
Anh Nguyên vừa thấy hắn, thần trí hơi hơi thanh tỉnh, A Xuyên và Công Dã thấy tình cảnh như vậy, đều hiểu mà rời đi, Phượng Chuẩn cứ ở bên Anh Nguyên dưới giàn nho như vậy, trong lòng nghĩ làm sao để khiến hắn vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy nho tím mọng từng chùm, thế là với lấy một chùm nói: “Nguyên nhi, còn nhớ không? Cây nho này khi ta mới tới, vẫn chỉ là vài cánh cành leo, chớp mắt, nó đã kết ra nhiều trái như vậy rồi, ngày tháng trôi đi thật nhanh a. “
Anh Nguyên si ngốc nhìn chùm nho kia, nước mắt bỗng nhiên tách tách rơi xuống, hắn cả người giống như vừa mới sống lại, dựa vào đầu vai Phượng Chuẩn khóc nói: “Ta không hiểu Phượng Chuẩn, ta không hiểu, tại sao hoàng thượng cam tâm sống cuộc sống mà ngươi sắp xếp cho hắn, cũng không muốn lại lần nữa trở về hoàng tọa, cai quản tốt, đưa quốc gia của mình trở nên giàu mạnh, tại sao hắn nói với ta hắn làm hoàng đế không chút vui vẻ, không chút nào, hắn không muốn xem tấu chương, an quốc bang, hắn nói chỉ thích xem hoa thưởng chim, uống rượu làm thơ, sống một cuộc sống không lo sầu. Phượng Chuẩn, là hoàng thượng a, hắn sao có thể không chút chí hướng, hắn tại sao có thể đối đãi với quốc gia và dân chúng của mình như vậy, hắn tại sao có thể……”
Phượng Chuẩn nhè nhẹ vỗ lên vai ái nhân: “Nguyên nhi, mỗi một người đều có truy cầu của chính họ, có lẽ hoàng đế các ngươi, hắn là thật sự cảm thấy làm hoàng đế rất mệt, hắn không phải không muốn làm một hoàng đế tốt, mà là hắn không biết phải làm thế nào mới là một hoàng đế tốt, có lẽ, ngươi cũng nên hiểu cho hắn một chút. “
Anh Nguyên gật gật đầu: “Đúng, ngươi và hữu tướng quốc nói đều không sai, mỗi một người đều có truy cầu của riêng mình. “hắn bỗng nhiên nước mắt dàn dụa mà ngẩng đầu lên: “Phượng Chuẩn, truy cầu của ngươi thì sao? Ngươi có truy cầu như thế nào? “
Phượng Chuẩn bứt một quả nho lớn, dùng áo lau sạch, bỏ vào trong miệng Anh Nguyên, mới cười nói: “Truy cầu của ta? ân, trước khi gặp được ngươi, ta chỉ muốn không ngừng mở rộng bản đồ Phượng triều, mở rộng lại mở rộng, ta tưởng rằng cả đời ta, cái truy cầu này đều sẽ không có ngày ngừng lại. Có điều bây giờ thay đổi rồi……”Hắn dịu dàng nhìn Anh Nguyên: “Ta nghĩ đã đơn giản hơn một chút, sau khi lên triều xong thì trở về bên ngươi, tránh khỏi ngươi ở trong cung cảm thấy cô độc buồn tẻ, phải, hai người chúng ta có thể cùng luyện kiếm, đấu mồm, có lẽ chúng ta có thể tự nuôi cho mình một con heo mập, sau đó ở ngự hoa viên đào rau dại, ta đã nhận ra những rau dại đó rồi, trong ngự hoa viên quả thực có rất nhiều nha, phải, chúng ta có thể chèo thuyền du hồ trong ngày hè, xem đấu võ ở trên đường phố, sau đó cho bọn họ một ít tiền, nhìn nụ cười vui vẻ của bọn họ……”
“Oh, nghe có vẻ tương đối hay, được, cứ vậy đi, ta mệt rồi, chỉ cần dân chúng và hoàng thượng, bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc, ta còn có gì không buông xuống được đây? “Anh Nguyên bất tri bất giác thu nước mắt: “Phượng Chuẩn, cuộc sống như vậy, ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng không? Ngươi đã từng là hoàng đế oai hùng mạnh mẽ như vậy, ngươi sẽ cam lòng cuộc sống như vậy ư? “
“Ân, ta sẽ, chỉ là nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy rất hạnh phúc. “Phượng Chuẩn ôm chặt ái nhân: “Không phải nói anh hùng khí đoản sao? Không sai, anh hùng khí đoản a, vì ngươi, ta nguyện ý thử thay đổi, ta nguyện ý. “
Sắc đêm dần dần tiến tới, trong thung lũng phía đông, một lưỡi trăng bạc chầm chậm lộ mặt, ánh trăng nhu hòa chiếu lên giàn nho tràn đầy sức sống, kéo dài bóng của hai người hạnh phúc ngồi dưới gốc nho, rất dài.