Against The Rules

Chương 6


Đọc truyện Against The Rules – Chương 6

Anh đợi bọn họ đi đủ xa rồi cho ngựa của mình tỳ gối vào sát ngựa của cô, anh nói bằng một giọng bình tĩnh đầy nguy hiểm: “Tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích hợp lý.”

Cathryn nhìn anh đầy xét nét, mắt nheo lại: “Anh cũng thế đấy”, cô đáp trả, “Chẳng hạn như tại sao vào chiều hôm qua anh lại hôn và ôm Ricky, nhưng sáng nay lại đối xử với cô ta như một thứ vứt đi? Điều đó có lợi cho em ư?”

Đôi mắt sẫm của anh đột nhiên đầy vẻ thích thú: “Ricky chẳng thể đem tí lợi ích nào đến cho em cả.”

“Chết tiệt, em đang nghiêm túc”, cô nói đầy giận dữ, “Anh hiểu điều mà em muốn nói.”

“Em đang ghen”, anh chầm chậm nói từng chữ một, có vẻ tự mãn đến nỗi Cathryn tí nữa thì nổ tung vì giận dữ.

“Không hề!”, cô hét lên, “Việc anh theo đuổi tất cả phụ nữ ở Texas là thứ cuối cùng em quan tâm. Em chỉ muốn biết tại sao hôm qua anh còn rất gần gũi với cô ta nhưng sáng nay lại coi cô ta như kẻ lầm lạc đáng khinh. Cả thị trấn này đang đồn ầm lên là anh ngủ với Ricky.” Cô muốn phát ốm vì những điều mình vừa nói ra, bàn tay cô ta siết chặt dây cương, làm con ngựa xám nhảy lên và lắc lắc đầu.

“Ồ, em quan tâm, được chưa,” anh đáp lại, “Còn điều gì nữa làm em nổi cơn tam bành vào sáng nay?”

Cathryn lờ đi sự khiêu khích trong lời nói của anh, quyết định hỏi thẳng: “Anh có ngủ với Ricky không?”, giọng cô gay gắt, cô cố kìm nén một cơn buồn nôn bất chợt. Cô sẽ làm gì nếu anh thừa nhận việc ấy, khi mà chỉ ý nghĩ về việc anh chạm vào người phụ nữ khác cũng đủ làm cô phát ốm? Cô không thể nào chịu nổi điều đó.

“Không,” anh nói một cách rành mạch, hoàn toàn không nhận thấy được sự nhẹ nhõm rất chi là tình cờ ở cô khi nghe câu trả lời của anh. “Nhưng đó không phải là vì không có cơ hội. Liệu đây có phải là câu trả lời em muốn? Hay là em còn điều gì muốn kết tội anh nữa? Chắc chắn là có vài người phụ nữ còn lại trong thị trấn mà em không cố nghi ngờ tôi đang cư xử tệ bạc với họ.”

Cô gần như chùn bước trước lời mỉa mai của anh. Rule ít khi tranh cãi, nhưng một khi bắt đầu thì anh sẽ hạ gục đối phương nhanh chóng. Đôi mắt đen của cô mở to và khổ sở khi nhìn anh chằm chằm. “Ricky yêu anh,” cô nói. Cô không muốn nói điều đó với anh, dù khi suy nghĩ kỹ thì cô chắc chắn anh đã biết điều đó. Ricky không phải là một người phụ nữ tế nhị.

Anh khịt mũi: “Ricky chỉ yêu mỗi bản thân cô ta thôi. Đàn ông đối với cô ta như những bông hoa mà một con bướm muốn biết hết mùi vị của chúng. Nhưng tại sao em lại quan tâm ai làm ấm giường anh cơ chứ? Chính em không muốn chia xẻ nó mà. Thậm chí em đã bảo anh hãy tự lo cho bản thân mình khi anh cần tình dục ở bất cứ nơi nào.”

Cổ họng Cathryn thắt lại khi cô nhìn anh trong vô vọng. Anh mù quáng đến thế ư? Không thể nào anh không hề nhận ra mỗi inch trên người cô đều đau nhói vì anh? Nhưng cảm ơn trời vì anh không nhận ra, vì nếu anh ấy biết được cảm giác của cô thì cô sẽ không thể điều khiển được anh … hay chính bản thân mình. Cô muốn chắc chắn về bản thân anh, muốn tin tưởng anh trước khi cô quá quan tâm anh để rồi nhận ra rằng mình chẳng thể từ chối anh được nữa, để rồi bản thân chẳng còn sự tự vệ nào nữa, khi ấy cô cảm thấy sức ép từ mọi phía khiến bản thân buông trôi những lời cảnh báo theo gió. Nếu cô không thỉnh cầu anh thì Ricky cũng sẽ làm thế, nếu cô không thỏa mãn ham muốn của anh thì cũng sẽ có người khác làm việc đó.

Anh gò cương ngựa để đi chậm lại và khom mình để tóm lấy dây cương của cô, dừng con ngựa xám lại. “Nghe này,” anh nói thẳng thừng, đôi mắt đen tuyền khó dò đoán khuất dưới bóng chiếc mũ đen “Anh cần sex. Anh là một người đàn ông bình thường và khỏe mạnh. Nhưng anh kiểm soát nhu cầu của mình, chứ không phải chúng kiểm soát anh. Anh không muốn Ricky. Anh muốn em. Anh sẽ đợi …trong một thời gian”

Bỗng dưng cơn giận dữ kéo cô về với mục đích của mình, cô đẩy tay anh khỏi dây cương của mình. “Sau đó thì sao?” cô nói to, “Anh sẽ lại đi lang thang như một con mèo đực?”

Anh di chuyển ngay lập tức, bàn tay đeo găng của anh vung lên và chộp được cổ cô từ phía sau. “Anh sẽ không phải đi lang thang,” tiếng anh thì thầm ngọt ngào sặc mùi nguy hiểm. “Anh biết chính xác phòng ngủ của em ở đâu.” Cô mở miệng định hét vào mặt anh thì anh ngả người về phía trước, chặn những từ ngữ gay gắt bằng miệng mình đồng thời kéo cô gần anh hơn, bàn tay rắn chắc giữ trên cổ cô để đưa anh đến bất kỳ chỗ nào anh muốn trên da thịt cô.

Cô rùng mình bởi cảm giác ấm nóng, mềm mại, môi của cô chuyển động theo môi anh, nếm vị cà phê còn đọng lại miệng anh, rồi cô để cho lưỡi anh xâm nhập. Tay còn lại của anh xoa nhẹ bầu ngực của cô, rồi bắt đầu lần theo đường cong xuống bụng cô. Cô không thể ngăn anh lại, thậm chí đến nghĩ cũng không, cơ thể cô gần như tan chảy trước những đụng chạm đầy nhục cảm của anh. Nhưng con ngựa của anh phản đối tình trạng này và nhảy tưng như bị thiến, buộc Rule buông cô ra và ngồi vững lại trên yên ngựa.

Anh thì thầm vỗ về con ngực giống của mình, nhưng ánh mắt đầy lửa tình của anh như muốn đốt cháy cô. “Đừng dành quá nhiều thời gian để làm rõ suy nghĩ của em nữa,” anh dịu dàng khuyên. “Chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian rồi.”

Cô nhìn bóng anh cùng con ngựa của mình đi xa dần trong sự bối rối vô vọng, dáng người cao của anh cùng con ngựa khỏe mạnh của mình chuyển động với nhịp điệu hoàn mĩ. Giờ đây cô chẳng biết nên làm gì. Cô nghĩ đến việc quay về nhà nhưng kí ức về việc cô đã thua và khốn khổ thế nào vào ngày hôm qua đã khiến cô tiếp tục cưỡi ngựa theo Rule. Dù sao khi ở cùng với anh, cô sẽ được nhìn thấy anh, âm thầm tận hưởng những cơn rùng mình mỗi khi nhìn anh. Mong muốn được nhìn thấy anh, được chạm vào anh của cô quá mạnh mẽ, nó giống như một sự ám ảnh, một căn bệnh. Cô đã luôn nghĩ về anh mặc cho họ có xa cách nhiều năm về thời gian và hằng trăm dặm về địa lý, và rồi giờ đây khi anh ở quá gần thì cô lại ngăn mình nhìn anh.

Những ngày còn lại trong tuần, cô cưỡi ngựa bên cạnh anh, theo sát mỗi bước anh đi, cưỡi qua những dặm dài vô tận cho đến khi từng bắp thịt, từng khớp xương của cô đau nhức. Nhưng vì lòng kiêu hãnh và tính ngoan cố của mình mà cô chưa bao giờ than phiền hay bỏ cuộc giữa chừng. Cô chắc rằng anh biết những khó khăn mà cô chịu đựng. Cô thường xuyên bắt gặp tia nhìn thích thú trong đôi mắt màu đen huyền của anh. Nhưng Cathryn không phải là người hay phàn nàn, cô chịu đựng mọi thứ trong im lặng và hằng đêm tìm sự an ủi nơi chai dầu xoa bóp của mình, thứ đã trở thành vật cố định nơi đầu giường. Cô có thể trở về nhà và tận hưởng sự nhàn hạ nhưng việc đó chẳng hấp dẫn với cô bao nhiêu. Cưỡi ngựa cùng Rule cũng có cái giá của nó, bỏ qua sự hành hạ về thể xác mà cô đang chịu đựng, thì việc được ngắm anh mỗi ngày như một niềm vui thích được dự yến tiệc. Trong bất kỳ trường hợp nào, cô trở nên say mê thói quen cưỡi ngựa này như một phần cuộc sống hàng ngày nơi nông trại. Sau chuyến đi chở nguyên liệu chăn nuôi của cô, Rule không đề nghị Cathryn chạy việc vặt nữa. Anh thường kéo cô ra khỏi giường trước bình mình, và khi tia sáng yếu ớt đầu tiên xuất hiện thì họ đã ở trên yên ngựa. Nếu anh vượt rào thì cô cũng vượt rào; nếu anh dắt ngựa từ đồng cỏ này đến đồng cỏ khác thì cô cũng làm thế. Rule làm mọi việc vặt trong nông trại, không hề kiêng nể bất kỳ việc gì, rồi cô hiểu rõ hơn vì sao trước đây anh có được sự kính trọng cũng như sự nhất mực làm theo của mọi người làm nơi đây.


Cô kinh ngạc trước khả năng làm việc không mệt mỏi của anh. Cô chẳng hề làm một việc nặng nhọc nào cả mà chỉ theo đuôi anh, và đến cuối ngày cô mệt đến mức không thể ngồi vững trên yên ngựa. Nhưng vai của Rule chưa bao giờ xụi xuống như thể anh chỉ vừa bắt đầu một ngày mới, và cô thường ngưỡng mộ nhìn anh pha chút kính cẩn như bao người khác. Anh không giống những ông chủ bình thường khác. Anh làm mọi việc mà anh đòi hỏi mọi người làm, thêm vào đó anh còn quan sát mức độ hoàn thành của những việc còn lại. Lewis Stovall là cánh tay phải của anh, hầu như lúc nào cũng ủ rũ lại rất đắc lực, chỉ cần Rule gật đầu là anh ta biết phải làm gì. Nhớ lại nhưng lời kết tội mà cô dành cho anh khi phát hiện ra anh là quản đốc, cô cảm thấy xấu hổ; dù đã có sự giúp đỡ của Lewis nhưng Rule vẫn làm lượng công việc của những hai người đàn ông.

Ngựa là mối quan tâm đặc biệt của Rule, nhưng anh ấy không hề hờ hững với bề ngoài của nông trại. Đàn ngựa được chăm sóc rất kỹ. Các vết thương dù nhỏ cỡ nào vẫn được chữa trị một cách triệt để. Không hề có bệnh tật, bất cứ việc gì liên quan đến sự thoải mái của bọn chúng đều được thực hiện mà không cần hỏi ý kiến. Anh ấy thường xuyên tập luyện cho những con ngựa giống và cảm xúc của chúng cũng được anh quan tâm hơn bất kỳ người nào khác được giao trách cho việc này.

Cathryn ngồi trên yên quan sát anh và những con ngựa giống, chết vì ham muốn được cưỡi một trong số chúng, nhưng Rule nhất quyết từ chối để cô lại gần chúng. Tuy hờn dỗi nhưng cô chấp nhận mệnh lệnh của anh, bởi vì cô biết những con ngựa này đáng giá như thế nào, và cô biết rằng mình chẳng thể đủ sức để mà buộc bọn chúng nghe lời mình. Những con ngựa giống luôn được tách riêng ra tập luyện để ngăn chặn chúng đánh nhau và giữ bình tĩnh. Một đối thủ ở vùng lân cận đã đánh ngã những con ngựa thuần chủng dù sự việc chưa đến mức nghiêm trọng.

Rules gợi cho cô nhớ đến những con ngựa giống của anh; nhưng trong những ngày này, anh cư xử cực kỳ thận trọng, không hề hôn trộm cô dù thỉnh thoảng cô vẫn bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh nấn ná trên đôi môi cô hay chuyển động của ngực cô qua làn áo sơ mi cotton. Dù cô biết rằng anh đang đợi nghe quyết định của cô nhưng cô chẳng hề làm rõ suy nghĩ của mình; giờ đây cô có niềm vui, vả lại đến cuối ngày cô mệt mỏi đến nỗi cô chẳng cảm thấy cần đào bới suy nghĩ làm gì. Cô đã có được những gì cô muốn: ở bên cạnh anh, học hỏi anh. Nhưng Rule quá phức tạp trong những ngày này làm cô chẳng thể nào biết được anh đang nghĩ gì.

Chuồng phối giống thì ngoài khả năng quản lý của cô, một sắc lệnh khác mà cô không cãi lại. Mặc dù Ricky rõ ràng thoải mái ở đó nhưng Cathryn không hề ghen với cô ta. Như thể Rule không hề quan tâm đến sự an toàn của Ricky nhưng lại đưa tay ra bảo vệ cô, điều đó làm cô vui sướng. Cô quá nhạy cảm, quá hòa hợp với sự ham thú nhục dục của Rule để thấy thoải mái với việc sinh sản thực sự. Vì vậy, vào một ngày Rule đang bận rộn trong những bãi quây thì cô trở về nhà trong một giờ rảnh hiếm hoi. Nhưng sau khi ngồi một lúc để các cơ bắp từ từ thả lỏng thì cô bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì sự nhàn rỗi của mình trong khi Rule vẫn còn đang làm việc. Cô bỗng dưng nghĩ đến việc giúp anh công việc giấy tờ, cô thoải mái vào phòng làm việc.

Sau khi lướt sơ qua đống thư từ và hóa đơn rải rác khắp bàn làm việc, cô nhận ra rằng anh xếp sắp ngăn nắp đáng ngạc nhiên. Tất cả các hóa đơn đều ở đây. Nhưng, sao mà khác được? Rule làm tốt mọi thứ anh ấy muốn mà. Chỉ có mấy lá thư cách đây vài ngày chưa được mở, có lẽ vì anh làm việc quá muộn nên chưa có lúc nào giải quyết hết công việc giấy tờ. Hài lòng với công việc của mình, cô xếp những bức thư gửi cho Rule thành một chồng, các hóa đơn thành một chồng khác, chồng này nhỏ đến mức đáng phấn khởi, chứng tỏ rằng nông trại vẫn đang có nền tảng vững chắc.

Cô nhanh chóng mở các hóa đơn và xem xét chúng: hóa đơn mua ngũ cốc, sửa hàng rào, các vật dụng cần thiết; các hóa đơn mua hàng núi nguyên liệu để giữ nông trại hoạt động; hóa đơn thú y là một khoản vô cùng đắt đối với cô. Một lần nữa hoảng sợ lại ùa đến, cô mở quyển sổ cái và kéo nó về phía mình, tự hỏi có đủ tiền thanh toán hết các hóa đơn này mà vẫn đủ trả lương cho mọi người không. Ngón tay cô chỉ vào cột cân đối thu chi và di đến hàng cuối cùng.

Sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào nó cả đến một phút, không thể tin được vào mắt mình. Nông trại đang hoạt động rất tốt ư? Trong ấn tượng của cô, nông trại tuy rất ổn định nhưng không hề giàu có, có thể cung cấp một cuộc sống đầy đủ chứ không phải là xa hoa. Làm sao cô có thể chấp nhận ý nghĩ này với con số đập vào mắt cô, con số được viết bởi nét bút đậm, rõ ràng của Rule? Nếu tất cả lợi nhuận được đầu tư lại vào việc kinh doanh thì lấy gì giải thích cho điều này?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô và cô lướt nhanh qua các hóa đơn lần nữa. Tại sao lúc đầu cô không để ý? Tại sao cô không hề sàng lọc những lời bóng gió cô nghe được trong thị trấn? Người đứng tên trong các hóa đơn này đều là Rule Jackson. Biết cái mình cần bây giờ, cô lục tìm quyển séc, nhưng thay vào đó là lại thấy một quyển sổ séc, tất cả chúng đều đề tên Rule Jackson, bên dưới là dòng chữ: Nông trại Bar D.

“Tất cả những điều đó chẳng chứng tỏ được gì cả”, cô cứng rắn nói với bản thân. Tất nhiên, tên anh ta có trên những tờ séc đó. Chẳng phải là anh ta đã ký chúng sao? Cô đứng dậy và đi tìm Monica – người đã được uỷ thác cho đến sinh nhật thứ 25 của Cathryn, và cũng là người đáng lẽ có tên trên những tờ séc kia.

“Ồ, chuyện đó…” Monica nói bằng một giọng khó chịu, phẩy phẩy tay bà “Ta đã ký chuyển giao quyền điều hành nông trại cho Rule nhiều năm trước đây. Tại sao không chứ? Như cậu ấy đã chỉ ra, cậu ta chỉ tốn thời gian cho việc phải đến chỗ ta chờ các quyết định.”

“Dì nên nói với con về chuyện này chứ!” Cathryn nói sắc bén.

“Vì lý do gì chứ?” Monica cũng sắc bén hỏi gặng. “Lúc đấy con đang đi học cao đẳng, vì vậy dù sao con cũng chẳng ở đây. Nếu con quan tâm đến tất cả điều đó, sao lại chờ đến tận bây giờ mới quay trở về?”

Cathryn không thể nói được gì , thay vào đó, cô quay trở lại phòng làm việc và nặng nề ngồi xuống, cố gắng làm rõ việc này trong tâm trí mình. Vậy là Rule có quyền điều hành trực tiếp nông trại và tiền của cô trong nhiều năm nay. Nhưng sao điều đó lại làm cho cô lo lắng chứ? Cô biết anh không hề lừa gạt mình. Từng xu đều được ghi chép lại. Đơn giản là cô có cảm giác như mình bị phản bội theo một cách cô vẫn chưa thể suy luận ra.

Nếu như Monica đã ký giao quyền điều hành nông trại cho Rule trước khi Cathryn đi học cao đẳng, đó hẳn phải là trong khoảng mùa hè năm cô mười bảy tuổi. Cô đã quyết định sẽ học cao đẳng vào phút cuối, bị giằng xé bởi nỗi đau đớn tột cùng của việc rời khỏi nhà và nỗi sợ Rule mà cô gần như không thể điều khiển được nữa. Luôn luôn cho rằng cái cảnh làm tình bên bờ sông là lỗi của mình, cô sợ chính cơ thể mình và cái cách nó đáp trả lại anh. Nhưng bây giờ…, có phải anh làm chuyện ấy với cô một cách có tính toán không? Anh đã có quyền làm chủ nông trại rồi, nhưng anh biết rằng đó chỉ là quyền lực tạm thời, và nó sẽ nhanh chóng chấm dứt khi cô đến tuổi trưởng thành. Bước hành động logic tiếp theo là đưa cô vào chịu sự kiểm soát của anh, để chi phối cô hoàn toàn đến mức cô sẽ không bao giờ cố gắng giành quyền hành từ tay anh.

Cô không muốn nghĩ vậy. Cô cảm thấy thật mệt mỏi và nghi ngờ anh thật nhiều khi anh làm việc thật chăm chỉ. Nhưng, mẹ kiếp, nông trại không phải là thứ mà cô quan tâm đến. Cô phải suy nghĩ về bản thân mình. Có phải cô đang để bản thân mình yêu điên cuồng một người chỉ xem cô như một công cụ, một cách để biến nông trại cuối cùng thật sự hoàn toàn thuộc về anh ta? Anh biết rõ cô hơn mọi người trên thế giới này. Anh biết anh có thể điều khiển được cô với ma thuật gợi tình của mình. Hèn chi cái yêu cầu bắt anh tránh xa cô đã làm anh thật sự lo lắng. Cô đã thật sự phá hủy kế hoạch của anh rồi!

Lấy một hơi thật sâu, cô cố gắng dừng những suy nghĩ lung tung đang quay mòng mòng một cách điên cuồng trong đầu mình. Cô không thể chắc chắn về điều đó. Cô phải cho anh thấy ích lợi của sự lưỡng lự, ít nhất là bây giờ. Giá như cô biết điều gì đang diễn ra trong đầu anh! Giá như anh chịu nói với cô, nói rằng cái nông trại đó quan trọng với anh hơn tất cả. Cô sẽ hiểu. Rule đã traả qua cả địa ngục, và cô sẽ không trách anh nếu nông trại trở thành nơi ẩn náu mà anh muốn níu lấy. Nhưng ý nghĩ này thật là phi lý. Anh rất mạnh mẽ. Tại sao anh lại cần một nơi ẩn náu chứ? Nhưng anh sẽ không nói về những gì anh đã trải qua, sẽ không để bất cứ ai chia sẻ gánh nặng của mình. Vì vậy, cô thật sự không biết anh nghĩ gì về nông trại hay những thứ khác.

Cô chưa hề chuẩn bị đối mặt với anh khi cánh cửa đột ngột mở ra, và cũng không hề chuẩn bị cho cơn thịnh nộ dữ dội lướt qua trên mặt anh khi thấy sổ kế toán mở ra trên bàn. “Em đang làm gì đấy?”, anh gầm nhỏ.

Một sự bình thản bắt nguồn từ sự chết đứng khiến cho nỗi sợ hãi lớn nhất của cô có thể làm cho cô ngồi yên ở ghế và đối diện với anh, làm cho giọng mình trở nên bình thản nhất, cô nói “Em chỉ đang nhìn qua sổ sách. Anh có gì phản đối không?”


“Có đấy, nhất là khi em hành động như thể đang cố bắt quả tang anh lừa em. Em có muốn thuê một nhân viên kế toán để kiểm tra kĩ lưỡng cho chắc chắn Anh không lừa em không? Rồi em sẽ thấy rằng từng xu ở đúng vị trí của nó, nhưng phát triển thêm nữa.”. Anh đi thong thả quanh bàn và đứng nhìn xuống cô, đôi mắt đen gay gắt. Nhìn ngang qua, cô thấy anh nắm chiếc mũ chặt đến nỗi những những đốt ngón tay anh trắng bệch.

Đột nhiên, cô đóng sầm quyển sổ cái lại và đứng dựng lên, nỗi đau trong lòng quá đỗi buốt nhói khiến cô không thể ngồi yên thêm một giây phút nào. Hất cằm lên, cô đối lại cái nhìn chằm chằm của anh ngay trên đầu. “Em không hề lo lắng về việc anh có lấy tiền hay không. Em hiểu biết hơn thế. Em chỉ .. hơi ngạc nhiên khi biết mọi thứ đều đứng tên anh. Thậm chí Monica còn không phải là một bù nhìn nữa, trong nhiều năm rồi. Tại sao không ai nói cho em về chuyện này? Anh nghĩ rằng em có thể sẽ biết được chuyện gì xảy ra với nông trại CỦA EM, hay ít ra em nên được thế.”

“Em nên như thế đấy”, anh đồng ý, “nhưng em đã không hề biết.”

“Còn bây giờ thì như thế nào đây?”, cô thách thức, “Bây giờ thì em quan tâm đến chuyện này rồi. Liệu tất cả những thứ này có nên đổi thành tên em hay anh đã bắt đầu tin mọi lời xì xào trong thị trấn về “Nông trại của Rule Jackson”?”

“Vậy thì hãy đổi đi!” anh nói một cách hung dữ và bất thình lình vung tay khiến cho quyển sổ cái đổ ầm xuống sàn nhà. “Đây là cái nông trại chết tiệt của em, món tiền chết tiệt của em, vậy hãy làm bất cứ thứ gì em muốn đi. Nhưng đừng than van với anh vì anh đã điều hành nó trong khi em thậm chí chẳng thèm hỏi xem nó như thế nào.”

“Em không hề than van!” Cathryn hét lên, đẩy mạnh đống hóa đơn khiến chúng rung rinh rồi rơi xuống sàn. “Em muốn biết tại sao anh chưa bao giờ nói với em rằng Monica đã ký chuyển giao quyền điều hành cho anh!”

“Có thể vì anh không có lý do! Có thể vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó! Anh đã làm việc vất vả như một tên nô lệ trong nhiều năm. Anh còn chẳng có thời gian để đuổi theo em mỗi khi một vài chuyện nhỏ nhặt nào đó xảy ra. Anh có cần phải có sự cho phép của em để trả lương công nhân không, thưa bà Ashe? Và liệu có đúng không nếu anh ký phiếu trả tiền cho hàng rào, thưa bà Ashe?”

“Ồ, cút xuống địa ngục đi! Nhưng trước khi đi hãy nói cho tôi nghe tại sao lại có nhiều tiền như vậy trong cột quyết toán trong khi anh khiến tôi nghĩ rằng không hề có khoản phải trả thêm, rằng mọi lợi nhuận đều trở về với nông trại?”

Bàn tay anh vung lên, rồi anh nắm chặt bắp tay cô, giữ thật chặt khiến nó lằn lại vết trên da cô. “Em có biết tốn bao nhiêu để điều hành một trại ngựa giống?” anh nghiến răng. “Em có biết một con ngựa giống tốt thì bao nhiêu tiền không? Tụi anh đã phối giống một phần tư số ngựa, nhưng chúng ta đang mở rộng sang kinh doanh ngựa nòi, anh cần thêm hai con ngựa giống và thêm nhiều lứa ngựa cái. Em không thể trả tiền cho chúng bằng thẻ tín dụng của mình, em yêu ạ. Nó tốn một số tiền mặt nhiều kinh khủng để có được. Mẹ kiếp!” đột nhiên anh gầm gừ. “Tại sao anh nên giải thích cho em nhỉ? Em là chủ mà, em có thể làm bất cứ thứ quái gì để em hài lòng.”

“Có lẽ em sẽ làm như thế!” cô la lên, giật mạnh tay mình ra khỏi những ngón tay nặng nề của anh. Mặc cho mọi nỗ lực tốt nhất của mình nhưng nước mắt vẫn cứ rấm rứt từ sâu thẳm mắt cô khi cô nhìn chằm chằm vào mặt anh trong giây lát. Rồi thì cô lao đi và chạy ra khỏi phòng trước khi cô tự làm hổ thẹn vì thật sự khóc.

“Cat!” cô nghe tiếng anh gọi khi đóng cửa những vẫn không quay lại. Cô lên lầu, đi thẳng tới phòng mình và cẩn thẩn khóa cửa lại, sau đó ngồi vào chiếc ghế bập bênh với một tiểu thuyết điệp viên trong tay nhưng không hề đọc, thật ra là không thể nào đọc được. Cô quyết không khóc, dù cho đôi khi cổ họng như nghẹn lại, và cô phải đấu tranh với bản thân thật nhiều.Thật là tốn thời gian nếu khóc. Cô chỉ phải chấp nhận mọi thứ dù có như thế nào đi nữa. Phản ứng hung tợn của Rule khi thấy cô xem xét những quyển sách đối với cô chỉ có một ý nghĩa: Anh không hề muốn cô biết nông trại hoạt động như thế nào vì anh không muốn cô tiếp quản bất kì thứ gì thuộc về quyền hành của mình. Bất chấp lời buộc tội của anh, cô biết rằng anh thành thật từ tận đáy lòng, và mặt khác cô biết rằng anh thật sự không nghĩ cô đang nghi ngờ. Không, anh đã tấn công cô, vì Rule là một chiến binh giỏi, anh biết luật lệ quan trọng nhất của một trận chiến: Hãy là người đầu tiên tấn công.

Vậy anh ấy kiểu như là một người cuồng tín vì nông trại, cô cố gắng tìm lý do thuyết phục bản thân. Ít ra cô có thể dựa vào anh để làm điều tốt nhất hơn là tìm cách hốt tiền của anh. Cô chỉ muốn anh nghĩ về mình nhiều như cách anh nghĩ đến nông trại. Không gì hơn điều đó, cô sẽ không yêu cầu gì hơn, chỉ đơn giản muốn anh đối xử với mình và nông trại một cách công bằng.

Cô đã nghĩ rằng họ sẽ trở nên thân thiết hơn vào những ngày gần đây, thậm chí ngay cả khi họ ngắt lời nhau, cô đã nhận thức được mối quan hệ giữa hai người, và cô biết anh cũng cảm giác được điều đó. Nó hơn hẳn một mối quan hệ thể xác, ít nhất là đối với cô. Mặc dù chẳng bao giờ cô nhìn anh mà lại không nhớ đến sự mãnh liệt khi làm tình của anh, nhớ tới từng góc nhỏ trong tâm hồn, nhưng cô cảm thấy gần anh bằng những cách khác. “Mơ mộng quá đủ rồi”, cô nghĩ, và để quyển sách rơi xuống lòng mình. Liệu cô có nhận ra rằng Rule là một người đàn ông rất khó để hiểu được?

Sáng hôm sau, mặc dù đã dậy từ rất sớm nhưng cô không xuống lầu cùng anh ăn sáng rồi ở bên anh cả ngày. Thay vào đó, cô nằm yên trên giường tới khi biết rằng anh đã đi khỏi, sau đó dành cả ngày để lau dọn cầu thang, thật ra là để giữ cho bản thân mình bận rộn hơn là vì cái cầu thang thật sự cần được vệ sinh. Cô tránh Rule cả bữa ăn trưa, mặc dù nghe tiếng cười của Ricky vọng lên và biết rằng người em kế đang giữ anh ở cùng bầu bạn. Vậy thì sao chứ?

Sau bữa ăn trưa vội vàng của mình – ăn khi đang đứng trong bếp, sau khi Rule trở lại nông trại, Cathryn tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Cô để dành phòng của Rule lại cuối cùng, cô vô cùng sững sờ khi nhận ra bản thân mình xúc động vì căn phòng còn lưu lại sự hiện diện của anh. Mùi thơm đàn ông ấm nóng của anh dường như trải đầy phòng. Chiếc gối, nơi đầu anh vẫn nghỉ ngơi, vẫn còn lõm xuống. Giường anh thì như có một trận chiến vừa xảy ra trên đó. Quần áo anh mặc ngày hôm trước rớt xuống sàn, và có lẽ chúng đã bị đá sang một bên để lấy đường đi. Không thứ gì khác có thể tạo ra một đống lộn xộn ngoài áo sơ mi, quần soóc, quần jean và tất.

Cô đã dọn dẹp lại căn phòng lại vị trí cũ, đánh bóng lại đồ đạc trước khi Ricky bước vào và cuộn người trên giường. “Một chút nội trợ sẽ không làm anh ấy ấn tượng đâu.” cô ta lè nhè.

Cathryn nhún vai, khó khăn cố giữ bình tĩnh. Dạo gần đây, mọi thứ về Ricky khiến cô khó chịu. “Chị không cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy. Chị chỉ đang dọn dẹp nhà cửa.”

“Ồ, thôi nào. Chị dành từng ngày với anh ấy, cho anh thấy rằng chị thích thú nông trại như thế nào. Điều đó sẽ chẳng làm khác được gì đâu. Anh ấy nhận bất kì thứ gì chị đưa ra và dùng nó chừng nào mà anh muốn, nhưng anh sẽ không bao giờ đưa lại cho chị thứ gì cả. Đây là tiếng nói của kinh nghiệm đấy.” cô ta thêm vào cộc lốc.


Cathryn làm rơi miếng xi, nắm chặt bàn tay lại. Quay sang Ricky, cô nói một cách nóng nảy “Tôi mệt mỏi với chuyện này rồi. Tôi nghĩ cô chỉ ghen tị thù hằn thôi. Anh ấy chưa bao giờ là người tình của cô, và cô không thể nào thuyết phục được tôi rằng anh ấy đã là người tình của cô cả. Tôi nghĩ cô đã cố gắng hết sức để lôi kéo anh ấy lên giường nhưng anh ấy từ chối, và giờ thì cuối cùng cô đối mặt với sự thật rằng anh ấy sẽ không bao giờ trở thành người yêu của cô cả, và cô không thể nào chấp nhận được sự thật đó.”

Ricky ngồi dậy, mặt cô trở nên trắng bệt. Cathryn trở nên căng thẳng, chuẩn bị cho một cuộc tấn công, vì cô biết rằng Ricky luôn nổi nóng với những ý kiến đối lập mình dù là nhỏ nhất. Nhưng thay vào đó, cô ta nhìn Cathryn một hồi lâu, toàn thân căng thẳng. Rồi từ từ nước mắt cô tuôn ra. “Tôi đã yêu anh ấy từ rất lâu” cô thì thầm, “Cô có biết tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi đã chờ đợi trong nhiều năm, chắc chắn rằng một ngày nào đó anh sẽ quyết định chọn tôi là người anh thật sự mong muốn; và rồi cô xuất hiện để tuyên bố quyền sở hữu của mình, nó giống như là anh ấy đã đóng sầm cánh cửa vào mặt tôi vậy. Khốn nạn, cô đã đi nhiều năm. Cô đã không cho anh ấy chút thời gian nào, nhưng vì cô làm chủ cái nông trại khỉ ho cò gáy này nên anh ta đã bỏ rơi tôi để có thể theo đuổi cô.”

“Hãy nghĩ lại đi!” Cathryn ngắt lời, “Anh ta đang lợi dụng tôi, hay chính tôi mới đang lợi dụng anh ta?”

“Anh ấy đang lợi dụng chị!” Ricky nói to. “Chị không phải là đối thủ của tôi, chưa bao giờ cả, ngay cả khi anh ấy làm tình với chị bên bờ sông. Chính nông trại này, mảnh đất này, là thứ anh ấy yêu. Chị chả là gì đối với anh cả, không ai trong chúng ta là gì cả. Tôi đã cố gắng khiến chị hỏi anh ấy về nói, nhưng chị thật hèn nhát, đúng không? Chị sợ những gì anh ấy sẽ nói với chị.”

Môi của Cathlyn cong lên. “Tôi không đòi hỏi những lời cam kết trừ khi mối quan hệ là nghiêm túc.”

“Và chị đang lợi dụng anh ấy để xả hơi?” Ricky nói. “Anh ấy có biết điều đó không?”

“Tôi chưa hề lợi dụng anh ta gì cả.” Cathryn phủ nhận, nhìn xung quanh xem có thứ gì để ném không, một đồ kỉ niệm từ thời ấu thơ mà cô khó khăn lắm mới kiềm chế được.

“Tôi cá là chị chưa làm thôi.”

Chỉ khi Ricky đi ra, cũng đột ngột như khi cô ta xuất hiện, mới có thể cứu Cathryn khỏi cơn thịnh nộ. Cô đứng giữa phòng, ngực nặng trĩu khi cố kiểm soát sự bình tĩnh của mình. Cô không nên để Ricky đánh đổ mình như thế, nhưng cô nhạy cảm như một cái cò súng và Ricky luôn lại biết cách để kích hoạt nó. Cô đã có được chút sự thanh bình khi lấy David, nhưng kể từ khi trở về Texas, nó đã không còn nữa. Những ngày gần đây, cô quyết liệt chối bỏ ý nghĩ, dù yêu hay đấu tranh, sự kiềm chế của cô đang mất dần.

Cô vẫn không muốn gặp Rule, vì vậy khi nhận được cuộc gọi lúc chiều của Wanda Wallace cô rất vui mừng, nhất là khi Wanda phấn khởi nhắc cô về buổi dạ hội truyền thống vào thứ Bảy. Hôm nay là thứ Bảy, Cathryn đột nhiên muốn tham gia. “Tớ đã nói với rất nhiều người rằng cậu sẽ đến”, Wanda cười lớn, tự cho phép mình vui thích một ít trước sự ép buộc hòa nhã này. “Tất cả chúng tớ đều có mặt đấy, không bắt buộc phải nhảy đâu vì thế cậu không thể làm chúng tớ thất vọng được. Sẽ vui lắm đấy. Không cần trang trọng đâu, một cái sundress là hợp nhất, những người lớn tuổi như chúng ta bây giờ nên giảm thiểu việc mặc quần jean lại vì bây giờ mông chúng ta to hơn nhiều rồi” cô hài hước nói.

“Có vẻ như lâu lắm rồi tớ chưa mặc váy”, Cathryn thở dài, “Cậu đã thuyết phục được tớ đấy. Gặp cậu ở đó nhé.”

“Chúng tớ sẽ giữ chỗ cho cậu”, Wanda hứa.

Ý nghĩ gặp mặt lại bạn học cũ làm cho Cathryn căng thẳng, cô tắm rửa và trang điểm, sau đó chải mái tóc đỏ sẫm của mình thành những lọn nhỏ bồng bềnh xõa ngang vai. Chiếc sundress mà cô chọn khá đơn giản, quai váy bản lớn dễ chịu trên vai cô và phần váy phồng làm nổi bật vòng eo thon nhỏ của cô. Cô đeo một chiếc thắt lung hình rắn màu vàng quanh eo và duyên dáng trượt một chiếc vòng rất hợp với chiếc váy vào cổ tay. Đôi sandal xinh xắn, gót mảnh hoàn tất phần trang phục. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương. Trong chiếc váy trắng thơ ngây đó, cô trông lại giống như cô thiếu nữ thuở nào.

Cô tạt ngang nhà bếp để báo cho Lorna nơi cô đến và người đầu bếp gật đầu. “Cô có giỏi tí nào trong việc hòa nhập xã hội không? Sao cô không chọn một cành hoa dành dành trong bụi cây kia và cài nó lên tai? Tôi thích mê những bông hoa dành dành” bà nói mơ màng.

Tự hỏi không biết chuyện lãng mạn nào trong quá khứ đã gắn với hoa dành dành, cô ngoan ngoãn ngắt một bông hoa màu trắng sữa và đưa đến mũi một lát để thưởng thức mùi hương ngọt ngào đáng ngạc nhiên. Cô cài chặt nó sau tai mình rồi quay lại nhà bếp để cho Lorna đánh giá, và người phụ nữ lớn tuổi ra ý tán thành. Cùng lời nhắc nhở lái xe cẩn thận của Lorna, cô đi đến chiếc xe trạm và trượt vào sau vôlăng, vui vì tránh được ngay cả cái liếc mắt của Rule suốt một ngày dài.

Dạ vũ được tổ chức ở trung tâm cộng đồng theo như cô nhớ. Nó là một tòa nhà khá lớn, có khả năng phục vụ một đám đông người khiêu vũ, đủ bàn và ghế cho những ai muốn ngồi, có một ban nhạc trên sân khấu nổi và một trung tâm ăn uống nhỏ, nơi bán nước ngọt cho những người trẻ và bia cho người lớn tuổi hơn. Thanh thiếu niên rất khó để mua một ly bia bởi vì mọi người quen biết lẫn nhau, vì vậy bọn họ không có hy vọng để nói dối tuổi tác. Khi Cathryn đến thì đã có một đám đông đáng kể có mặt và cô phải đỗ chiếc xe trạm ở tận cuối bãi, nhưng thậm chí trước khi cô có thể đến tòa nhà thì cô đã bị các anh chị lớp trên gọi lại, và rốt cuộc cô tham gia vào trung tâm của một nhóm đang cười đùa huyên náo.

“Đằng này!”, cô nghe thấy tiếng Wanda gọi và nhìn xung quanh tới khi thấy bạn mình đang đứng nhón chân và vẫy tay điên cuồng. Cô vẫy tay lại và tìm đường đi qua đám đông cho đến khi tới được bàn của Wanda, cô ngồi nhẹ nhõm vào chiếc ghế đã được dành sẵn cho mình.

“Úi cha!”, cô cười lớn, “Mình hẳn phải già hơn so với mình tưởng! Chỉ việc đi qua đám đông này thôi cũng làm cho mình mệt lả.”

“Nhìn cô không giống như đang mệt,” một người đàn ông tóc đen nói đầy ngưỡng mộ, dựa vào bàn và nghiêng về phía cô. “Cô trông vẫn giống như người đẹp đã làm tan nát trái tim tôi hồi cấp hai.”

Cathryn nhìn người đàn ông với một sự tập trung dữ dội, cố gắng nhớ xem người này có phải là một trong những đứa bạn cùng lớp với mình không, nhưng cô hoàn toàn không tài nào nhớ ra được. Rồi nụ cười nửa miệng của anh ta đột nhiên khiến cô nhớ lại, cô nói thân thiện: “Glenn Lacey! Anh trở về Texas hồi nào thế?”. Gia đình anh ta đã rời Texas từ hồi cô học cấp hai, vì vậy cô chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại anh.

Anh ta bỡn cợt, “Khi tôi tốt nghiệp trường luật. Tôi đã quyết định rằng Texas cần lợi ích từ những hiểu biết của mình.”

Rick Wallace, chồng của Wanda khuyên cô: “Đừng chú ý làm gì. Tất cả nền giáo dục đó đã phá hỏng khiếu hài hước của anh ta.”. Anh hỏi Cathryn, “Em có nhận ra những người còn lại không?”


“Em nghĩ vậy,” cô nói và nhìn quanh bàn. Kyle Vernon, người bạn đặc biệt của cô, cũng ở đó với vợ của mình, Hilary, và cô ôm cả hai người họ. Cô nhớ lại lời dự đoán vui của Ward Donahue và Paul Vernon rằng con họ sẽ lấy nhau khi chúng lớn lên, nhưng tình bạn từ thuở thơ ấu vẫn tồn tại và chẳng ai trong họ có tình cảm đặc biệt với nhau cả. Pamela Bowing, một người đàn bà cao và ngăm đen, là một thiên tài của những trò tinh quái ẩn sau thái độ uể oải của mình. Cô ta là bạn thân của Cathryn hồi trung học, và cả hai đã có một cuộc họp mặt thật vui vẻ. Pamela đi cùng một người đàn ông mà Cathryn không nhận ra được. Anh ta được giới thiệu là Stuart McLendon, đến từ Úc. Anh ta đang tới thăm khu vực trong khi học về nông trại Texas. Điều này khiến Glenn Lacey là người đàn ông duy nhất chưa có bạn tình, và mặc nhiên, anh ta bị ghép đôi với cô. Cô vui với sự sắp đặt này, vì cô thích anh ta khi còn trẻ và cũng chẳng thấy có lí do gì để thay đổi ý thích này cả.

Họ cố gắng đuổi kịp cuộc đàm luận trong thời gian ngắn, nhưng cả nhóm đang trong lúc hăng say nhất nên họ đành bỏ cuộc. Wanda nhăn nhó với đám đông. “Kể từ khi nhạc xuynh của Texas trở nên phổ biến, việc tìm ra một ban nhạc chơi những bản dễ chịu, chậm rãi và đầy mơ mộng ngày càng khó hơn.” Cô phàn nàn. “Và trước đó là nhạc disco.”

“Em để lộ tuổi tác của mình rồi đó.” Rick chọc ghẹo. “Chúng ta đâu có nhảy những bài dễ chịu, chậm rãi, và đầy mơ mộng khi còn đi học.”

“Em cũng đâu phải là mẹ của hai đứa quỷ hồi còn đi học đâu.”, cô trả miếng. Nhưng bất chấp những gì mình nghĩ về kiểu nhảy hiện tại, cô vẫn nắm lấy tay và dẫn anh vào sàn nhảy. Trong vài phút chiếc bàn trở nên trống trải, và một cách tự nhiên, Cathryn vẫn bị ghép cặp với Glenn Lacey. Anh cao đủ để khiến cô thoải mái khi nhảy cùng. Còn kỹ thuật nhảy của anh thì thật là mượt mà và dễ theo, anh cũng không bận tâm gì đến những nhịp khác thường. Anh chỉ đơn giản giữ cô thật chắc, nhưng không quá gần để khiến cô phải miễn cưỡng, và họ di chuyển cùng nhau theo tiếng nhạc. “Cô quay về đây và ở lại chứ?”, anh ta hỏi. Cô ngước nhìn vào đôi mắt xanh thân thiện của anh và cười, “Tôi chưa biết nữa.”, cô nói, không muốn đi sâu vào toàn bộ câu chuyện.

“Có lý do nào để cô không ở lại chứ? Nông trại là của cô mà, phải không?”

Anh ta có vẻ là người duy nhất nhận ra điều đó, việc cô toét miệng cười với anh cho thấy sự cảm kích của mình. “Chỉ là tôi đã đi một thời gian dài. Bây giờ tôi có cuộc sống và bạn bè ở Chicago.”

“Tôi cũng đã đi khỏi đây một thời gian dài, nhưng Texas vẫn là nhà.”

Cô nhún vai, “Tôi chưa quyết định nữa. Nhưng tôi cũng không có kế hoạch nào trở về Chicago ngay lập tức cả.”

“Tốt đấy.” Anh ta nói dễ dàng. “Vì anh sẽ vui lòng cho em cơ hội để làm tan nát tim anh một lần nữa, nếu như em không phiền.”

Cô ngẩng đầu lên và cười thích thú, “Hay đấy! Dù sao đi nữa, em làm tan nát trái tim anh hồi nào chứ? Anh chuyển đi trước khi em đủ lớn để bắt đầu hẹn hò.”

Anh ngẫm nghĩ điều đó, cuối cùng nói, “Anh nghĩ nó bắt đầu khi anh mười hai, còn em thì khoảng mười tuổi. Em là một cô bé nhỏ hay xấu hổ với đôi mắt to và sâu. Và em đã gợi lên trong anh bản năng được bảo vệ cho người khác. Khi em mười hai tuổi, anh phải chuyển đi khá xa. Anh chưa bao giờ có thể quên được đôi mắt của em.”

Đôi mắt anh sáng lấp lánh khi anh nói với cô về cơn say nắng của mình hồi trẻ và họ đã cười cùng nhau, nhớ lại những tình yêu đầy đau khổ và vụng về mà ai cũng trải qua ở thời thanh niên.

Một lúc sau, anh ta nói từ tốn, “Wanda nói với anh rằng em là một quả phụ.”

Cô chưa bao giờ không cảm thấy cơn đau nhói vì thương tiếc mỗi khi nghĩ đến David, và đôi lông mi dày khép lại che phủ đi nỗi buồn trong mắt cô. “Vâng. Chồng em mất cách đây hơn hai năm. Anh đã kết hôn chưa?”

“Rồi, hồi anh còn học đại học. Nó chẳng kéo dài tới khi ra trường. Cũng chẳng có gì quá đau buồn cả” anh ta nói với một nụ cười nửa miệng đầy sức quyến rũ. “Nó không thể nào là một tình yêu bền được vì tụi anh chỉ phó mặc cho số phận và li dị mà không có bất kì cuộc cãi vã cay đắng, miễn cưỡng nào. Tụi anh không có con hay tài sản gì để tranh chấp, vì vậy chỉ ký những giấy tờ, dọn đồ, và kết thúc.”

“Vậy anh không có “bạn đặc biệt” nào từ hồi đó à?”

“Có một lần”, anh thừa nhận, “một lần nữa, cũng chẳng có gì kéo dài. Anh cũng chẳng vội. Anh cần thực tập trước khi thực sự bắt đầu tìm vợ. Vậy chắc phải vài năm nữa.”

“Nhưng anh dứt khoát muốn một người vợ?”, cô hỏi, có chút ngạc nhiên về quan điểm của anh. Hầu hết những người đàn ông độc thân mà cô biết, đặc biệt là những người đã từng ly hôn, có một quan niệm rõ ràng về việc không kết hôn một lần nữa và thay vào đó là sống cuộc sống yêu đương gấp rút.

“Chắc rồi, anh muốn một người vợ, những đứa con, tất cả chỉ có thế. Anh yêu thích cuộc sống gia đình”, anh thừa nhận. “Nếu bây giờ gặp được một người phụ nữ mà anh rung động mãnh liệt, anh sẽ quyết cưới cô ấy bằng mọi giá, chỉ tiếc rằng anh vẫn chưa tìm được cô ấy.”

Cathryn cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta không có cảm xúc mãnh liệt với mình, điều đó làm cô bớt căng thẳng trước sự hiện diện của anh. Anh nhìn cô như nhìn một người bạn, không hề say đắm, đó chính xác là điều cô muốn. Vì thế cô đã nhảy vài điệu với anh ấy và trở về bàn trong tình trạng vô vọng tìm kiếm một thứ gì lạnh để uống.

“Tôi vinh dự được làm việc này đây,” Kyle Vernon nói. “Có quý cô nào muốn uống một cốc bia không?”

Không một người phụ nữ nào muốn uống bia, thay vào đó họ chọn nước ngọt, và anh ta chen lấn vào đám đông. Dù vậy, chỉ sau năm phút, anh ta trở về với một cái mâm trên đó có những chai bia lớn và những lon coca theo yêu cầu. Thời gian trôi qua rất dễ chịu khi họ nói chuyện với nhau và thỉnh thoảng đổi cặp cho nhau. Glenn mời Cathryn ăn tối vào tuần sau và cô đồng ý, chắc chắn thế bởi cô sẽ phát điên nếu không có lúc nào tránh xa sự hiện diện của Rule.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.