Đọc truyện Acrux Trên Bầu Trời Đêm – Chương 1: Nát
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tám giờ tối, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng ra khỏi bệnh viện.
Ba ngày liên tục trực ban, xương cốt cả người như nhũn ra.
Cô ra bãi đỗ xe lấy xe, chạy đến đường Yên Vũ.
Mẹ cô mở một quán ăn vặt trên đường Yên Vũ, làm ăn không tệ lắm, ngày thường cô tan tầm, không có việc gì sẽ qua đó giúp đỡ.
Ngày mai nghỉ phép, đêm nay cô đón mẹ cùng nhau về nhà.
Phố ăn vặt đông đúc, xe không vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài.
Cô dừng xe ở chỗ quy định, đẩy cửa xuống xe.
Vừa bước xuống, cô bán đậu hủ thối đầu phố đột nhiên hét lớn với cô, “Tâm Du à! Cháu mau nghĩ cách đi! Cửa tiệm của mẹ cháu bị đập phá rồi!”
Lục Tâm Du giật mình, “Sao lại thế ạ?”
“Không biết nữa, đột nhiên lại đánh nhau! Cháu mau qua xem đi!”
Lục Tâm Du căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều, chạy như bay vào bên trong.
“Nhường đường! Xin nhường đường với ạ!”
Trước quán Tiểu Vân, rất nhiều người đang vây xem, Lục Tâm Du đẩy đám người ra, chen vào, bên trong bàn ghế hỗn độn, những người hàng xóm hảo tâm đang dọn dẹp giúp.
“Mẹ!”
Lục Lâm Vân đang khom lưng nâng ghế dậy, nghe thấy giọng nói này thì quay đầu lại, thấy con gái chạy vào.
Sợ con gái lo lắng, bà vội nở nụ cười, “Về rồi à.”
Lục Tâm Du chỉ vừa liếc mắt đã phát hiện mẹ mình không ổn, má phải sưng lên, trong lòng cô đau xót, vội vàng chạy tới, “Mẹ, ai làm?”
Cô nhìn phần má sưng lên của mẹ, Lục Lâm Vân quay đầu tránh né theo bản năng, sợ con gái lo lắng, cười nói: “Không sao, hôm nay con tan tầm sớm thế?”
Lục Tâm Du thấy mẹ không chịu nói cho mình, vừa tức vừa đau lòng, “Mẹ! Cửa tiệm đã bị người ta đập phá rồi, mẹ còn định gạt con?”
“Thật sự không sao mà Tâm Du, một chút việc nhỏ mà thôi.” Đám người kia không phải dạng gì tốt, con gái lại có tính cách nóng nảy, Lục Lâm Vân không dám nói, sợ con gái biết được sẽ đi tìm chúng tính sổ.
Nhưng một đứa con gái, lại chạy đi tính sổ, không phải tự dâng mình để chịu tổn thất hay sao?
Lục Tâm Du hiểu mẹ mình, thấy bà không chịu nói, cô ngẩng đầu, tầm mắt quét một vòng xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng ở người đang giúp nâng bàn lên phía trước – Hà Đại Sơn.
Cô vội chạy tới, giữ chặt cánh tay anh ta, vội hỏi: “Anh Đại Sơn, anh biết sao lại thế này không?”
Hà Đại Sơn ngẩng đầu nhìn mẹ cô, sau đó lại nhìn Lục Tâm Du, cuối cùng vẫn không nhịn được, phẫn nộ nói ra, “Chính là đám A Khôn đập! Chúng vừa đến đây ăn mì, uống không ít rượu.
Lúc tính tiền, cô Lâm Vân muốn chúng thanh toán tiền nợ hai năm qua, mấy tên lưu manh kia đột nhiên nổi nóng, một đám hung dữ bắt đầu đập phá, cô Lâm Vân đi lên cản thì bị ăn một cái tát!”
Đám người A Khôn là du côn lưu manh có tiếng ở vùng này, nghe nói A Khôn kia có chút quan hệ với phía trên, ngày ngày tác oai tác oái, gần như toàn bộ cửa hàng trong phố đều từng bị anh ta chèn ép, ăn cơm không chịu trả tiền là chuyện thường xuyên xảy ra.
Mẹ cô xưa nay không thích gây chuyện, nếu không phải vì đối phương nợ quá nhiều tiền thì sẽ không có dũng khí đứng lên đòi tiền.
Lục Tâm Du lái xe tới phố Lâm Hoa, trước cửa club.
Vị trí là do người bạn ở Cục Cảnh sát gửi cho cô, cô đứng trước cửa, bên trong câu lạc bộ vàng son lộng lẫy.
Lục Tâm Du không khỏi cười lạnh, bình thường A Khôn kia ăn uống không chịu trả tiền, thì ra là vứt tiền vào nơi này!
Cô cắn chặt răng, bước nhanh vào bên trong.
Địa chỉ người bạn gửi cho cô là tầng bốn, phòng 407.
.
.
Trong phòng 408, Lâm Thâm vừa nhấc cốc lắc xúc xắc lên, bên trong đều là ba mặt một, tức giận đến mức mắng to, “Mẹ kiếp! Hôm nay ông đây trúng tà rồi!”
Dương Hạo cười đến mức ngã ngửa ra sau, “Chậc, mẹ nó, đúng là trúng tà, có phải vừa rồi đi WC không rửa tay không?!”
“Biến sang chỗ khác!” Lâm Thâm đá chân, “Ông đây rửa rồi! Rửa ba lần!”
Đêm nay dù là chơi bài hay chơi xúc xắc, Lâm Thâm đều thua, bị rót một bụng rượu, vừa rồi đi vệ sinh, ra ngoài cố ý rửa tay nhiều lần, muốn tẩy hết ám khí, nhưng kết quả vẫn thua!
Lâm Thâm nhận mệnh cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn, một tiếng “cạch” vang lên, cái ly bị đặt xuống bàn thật mạnh, “Tiếp tục, ông đây không tin!”
Ngồi đối diện Lâm Thâm là một người bạn tốt của anh – Từ Minh, anh ấy cười nói: “Anh Thâm, mọi người đều nói sòng bạc thất ý tình trường đắc ý, em thấy người có sao Hồng Loan [1] không hề nhúc nhích hai mươi mấy năm qua như anh, sợ là đã chuyển động rồi.”
[1] Sao Hồng Loan: là một ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, đại diện cho hôn phối và hỉ sự
“Chuyển động cái con khỉ!”
Dương Hạo thò mặt qua, “Em cảm thấy Tiểu Minh nói có lý, không phải mấy hôm trước mỹ nữ khoa âm nhạc đưa thư tình cho anh sao?”
Từ Minh: “Này, đã nói bao nhiêu lần là không được gọi Tiểu Minh! Muốn chết phải không?” Anh ấy ném chai nước khoáng rỗng qua chỗ Dương Hạo.
Dương Hạo cười hớn hở tiếp lấy, “Tiểu Minh nghe rất hay mà!” Sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Thâm, mặt nghiêm túc, “Thế nào anh Thâm?”
“Cái gì thế nào?”
“Mỹ nữ khoa âm nhạc ấy.”
Lâm Thâm lạnh nhạt nói: “Đẹp sao? Không thấy vậy.”
“Trời ạ, yêu cầu của anh quá cao! Sao mà mấy mỹ nữ theo đuổi anh chịu nổi!”
“Đâu ai bảo mấy cô gái đó theo đuổi.” Lâm Thâm không thích chính là không thích, cũng không muốn mập mờ.
Cho nên tuy nữ sinh theo đuổi không ít, nhưng đều là theo đuổi mấy ngày, phát hiện đối phương căn bản không thèm quan tâm nên đành từ bỏ.
Dương Hạo tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc anh thích kiểu gì?”
Lâm Thâm xốc xúc xắc, thuận miệng trả lời, “Không biết, chưa gặp được.”
Dương Hạo hỏi tiếp: “Vậy nếu ngày nào đó gặp được thì sao?”
Lâm Thâm cười một tiếng, “Cái gì gọi là gặp được thì sao? Gặp được thì yêu thương chứ sao!”
.
.
Lục Tâm Du đi thang máy lên tầng bốn, đến phòng 407.
Đến cửa, cô trực tiếp đưa chân đá ra.
Chiếc cửa đập vào tường, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.
Bên trong nồng nặc mùi thuốc, cả đám trai gái đang ôm ôm ấp ấp sửng sốt, cùng nhìn về phía cửa.
Lục Tâm Du khoanh tay trước ngực, lạnh mặt đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông có sẹo trên mặt, ngồi ở giữa ghế.
Triệu Khôn đột nhiên vỗ bàn, tức giận mắng: “Con nhỏ từ đâu tới! Muốn chết sao?!”
Lục Tâm Du bước vào, thuận tay cầm chai rượu trên bàn, tay trái vung lên trước, một cuốn sổ màu trắng đập “bộp” vào bàn.
Triệu Khôn quét mắt nhìn cuốn sổ kia, nhíu mày, “Thứ gì đây?!”
Chân phải Lục Tâm Du nâng lên, khí phách dẫm lên bàn, cơ thể hơi hướng về trước, lạnh giọng mở miệng, “Anh Khôn à, phiền anh trả nợ cho mẹ tôi.”
Triệu Khôn sửng sốt, đôi mắt híp lại, “Cô là con gái tiệm Tiểu Vân?”
Khóe môi Lục Tâm Du nhếch lên, “Trí nhớ của anh Khôn không tồi đâu, vậy chắc là anh nhớ anh thiếu mẹ tôi bao nhiêu tiền nhỉ? Tiền gốc và tiền lãi hai năm qua, tổng cộng là ba nghìn hai trăm năm mươi, đêm nay thanh toán luôn một thể đi.”
Triệu Khôn khựng lại trong chốc lát, giây tiếp theo, đột nhiên đưa chân đá chiếc ghế bên cạnh, “Mày nói thanh toán là thanh toán? Mày là cái thá gì chứ?!”
Lục Tâm Du ước chừng chai rượu trong tay, cười lạnh, “Tôi không phải thứ gì, tôi chỉ là đứa con gái tới đòi nợ cho mẹ mà thôi.”
“Cô gái nhỏ à, đừng có gây chuyện! Có biết anh Khôn là ai không? Tôi nói cho cô biết, dám đắc tội với anh Khôn của chúng tôi, cô chịu không nổi đâu!”
Lục Tâm Du cười, “Tôi không muốn gây chuyện, tôi chỉ tới đòi tiền, cầm được tiền thì đi.”
“Hôm nay ông đây không trả đấy!”
Khóe môi Lục Tâm Du nhếch lên, nói: “Vậy ba nghìn hai trăm năm mươi tệ này đành để lại làm tiền thuốc men cho anh.”
Khi nói chuyện, chân phải cô bước lên, cả người lập tức đứng trên bàn trà, tốc độ của cô rất nhanh, hơi cúi người, đột nhiên nắm tóc Triệu Khôn, không cho đối phương cơ hội để phản công, tay năm tay mười, tát vào mặt Triệu Khôn mấy cái liên tiếp.
Vài tiếng bốp bốp bốp giòn tan vang lên, mấy cô gái trong phòng hét lớn, ôm đầu chạy ra ngoài.
Đám đàn ông phản ứng lại, lập tức la lên một tiếng, “Con nhỏ kia, muốn chết sao!”
Mấy người đàn ông lập tức xông lên phía cô.
Lục Tâm Du đá chân, một người đàn ông lập tức bị cô đá ngã xuống đất.
Đã trả được cái tát cho mẹ, cô đột nhiên buông Triệu Khôn ra, nhảy xuống bàn.
Đám đàn ông xông đến chỗ cô, ra vẻ muốn đánh.
Lục Tâm Du nhíu mày, vặn cánh tay một tên, chân đá một tên khác, tay và chân đồng thời sử dụng, một người đàn ông bị vặn gãy tay, một tên đàn ông bị đá vỡ cằm, hai người đồng thời hét lên, ngã về sau vài bước, lại không dám tiến lên tiếp.
Những người khác thấy thế, lập tức không dám cử động, không ai ngờ được một cô gái mảnh khảnh lại lợi hại như vậy, trong chốc lát, tất cả đều cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Tâm Du, nhưng không ai dám tiến lên phía trước một bước.
Lục Tâm Du cho tên kia vài bạt tai, tâm tình vô cùng tốt, miệng hơi nhếch lên, tầm mắt quét một vòng đám đàn ông kia, sau đó quay đầu lại, nhanh chóng ra ngoài.
Phòng đối diện, 408 nghe thấy động tĩnh, tất cả đang đứng ở cửa.
“Trời ạ, chị gái này quá là trâu bò! Một mình đấu với mấy người đàn ông!” Từ Minh khiếp sợ, nhưng mặt đầy vẻ sùng bái, đôi mắt như sắp biến thành ngôi sao.
Lâm Thâm khoanh tay trước ngực, cơ thể lười biếng tựa vào khung cửa, đôi mắt nhìn cô gái đi ra không hề chớp.
Lục Tâm Du ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Lâm Thâm đứng ở đối diện.
Tầm mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Lâm Thâm hơi nhướng mày, khóe môi có nụ cười.
Lục Tâm Du ngẩn ra, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, xoay người đi tới thang máy.
Điện thoại vang lên, Lục Tâm Du ấn nghe máy, giọng nói lanh lảnh của cô bạn tốt – Tôn Điềm vang lên, “Tâm Du, tìm được chưa?”
“Tìm được rồi, bị mình đánh một trận tơi bời!”
“Hả?! Cậu thì sao? Không sao chứ?”
“Mình không sao, mình thì có thể bị…”
“Cẩn thận!” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn, Lục Tâm Du còn chưa dứt lời, lồng ngực run lên, quay đầu lại theo bản năng, một chai rượu đang hướng về đầu cô, đồng tử cô co lại, gần như là không kịp phản ứng…
Lâm Thâm xông tới, giơ tay chắn, trong nháy mắt trước khi chai rượu kia rơi xuống đầu Lục Tâm Du, một cánh tay phải đã thay cô ngăn cản.
Chai rượu kia đập rất mạnh, xương cốt tê rần, Lâm Thâm nhíu chặt mày.
Lục Tâm Du lấy lại tinh thần, nhấc chân đá vào đấu gối Triệu Khôn.
Triệu Khôn ối một tiếng, cơ thể mập mạp lập tức quỳ xuống đất.
Lục Tâm Du vội đỡ Lâm Thâm, “Cậu không sao chứ?”
Lâm Thâm giương mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rất sâu, “Ừm, xương chắc nát rồi.”
Lục Tâm Du: “…”
______________________
Quy ước khi đọc truyện: chú thích được đánh dấu [*] là chú thích có ảnh được gắn ngay đầu chương, những chú thích được đánh số thứ tự [1] [2]…! có ảnh được gắn ở cuối chương.