Đọc truyện Ách Thê – Chương 29
Mẫu tử ba người vừa về đến nhà. Duẫn Huyền Niệm bước qua cửa, trước mắt là những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng gì cả. Chỉ có thể tạm biết được vị trí của cái bàn. Cha hắn đi đốt đền, còn nương thì tiếp tục dắt hắn vào, cho hắn ngồi xuống.
“Huyền Niệm, ngươi đợi ở đây nga. Đã đói bụng chưa? Nương đi làm cơm nha.”
“Con ko ngồi đâu” Hắn giật lại tay của mình. Ánh mắt buồn bã chăm chú nhìn dung nhan già cỗi của mẹ, hắn ngỡ ngàng vì xém chút nữa đã quên là mình ko thể nhìn thấy được rõ ràng.
“Con nguyện ý theo người trở về là muốn từ nhà này bước ra!”
“Ngươi nói cái gì?” Duẫn đại nương sắc mặt trong nháy mắt phi thường biến đổi, ko thể tin được là người vừa nghe được cái gì?
Duẫn Huyền Niệm lui lại mấy bước, xung quanh mình là 1 nơi xa lạ. “Nơi này ko phải là nhà của con. Con cũng ko phải là hài tử của người. Người nhẫn tâm kiện cáo Thiết Sinh cưỡng ép dân thường. Vì hắn, con cùng người trở về. Cũng vì hắn, ta sẽ bước ra khỏi nhà này tìm y. Nếu người vẫn muốn ngoan cố kiện cáo, thì đi cáo trạng bất hiếu tử này bỏ nhà theo trai đi. Tội danh chỉ do một mình con gánh lấy, là ko có quan hệ gì với y cả.”
Người đã thua ko gỡ nỗi khi mất đi con trai của mình………
Thà rằng mang trên người tội bất hiếu, hứng chịu sự phỉ nhổ của người khác cũng ko sao. Hắn muốn cho thân nhân của mình biết: “Thiết Sinh cho đến ngày hôm nay cũng chưa bao giờ ghét bỏ con hết. Dù mắt con có bị mù, y cũng ko chê, ko bỏ. Con đã đồng ý là cả đời này ko cô phụ hắn, con nhất định phải làm được. Nếu người muốn dùng kiện cáo để chia rẽ bọn con. Con biết rằng chuyện làm loạn vớ vẩn như vậy sẽ làm Thiết Sinh bị nhục nhã ra sao. Như thế con cũng trở thành người bất nghĩa. Nương, con ko thể ngăn cản những việc người làm, nhưng người cũng ko thể ngăn cản quyết tâm muốn ở cùng 1 chỗ của đối với hắn.”
Dứt lời, Duẫn Huyền Niệm quỳ rạp trên mặt đất dập đầu ba cái. Sau đó đứng dậy, quay người rời đi –
“Huyền Niệm –”
Duẫn đại nương lập tức đau thương hét lớn: “Con ko cần nương nữa, phải vậy ko?”
Duẫn Huyền Niệm vịnh vào cánh cửa, dừng chân, nhưng ko quay đầu lại nói: “Nương, người cứ cho là con đã chết rồi đi. Mắt con mù, nhưng tâm vẫn rất rõ ràng……… Con ko thể ko có Thiết Sinh, còn người có thể ko có con.” Trước sau vẫn ko quay đầu lại, là kiên quyết dứt bỏ……
“Ngươi vì nam nhân kia mà ko cần hai lão già chúng ta sao? Ngươi quá ác độc mà.” Duẫn đại nương thê lương hét lên.
Đau đớn vô hạn mà lên án, nói là nhẫn tâm gì đó…..
“Nếu con vứt bỏ Thiết Sinh mới là nhẫn tâm. Có khi nào người nghĩ đến con chuyện tại sao con cứ nhất quyết muốn ở cùng 1 chỗ với y chưa? Bởi vì y rất tốt với con. Y thương con, mà con cũng thương y nữa. Thương đến nỗi con đã cầu xin người tha thứ cho việc con cùng nam nhân làm việc trái với thế tục luân thường, nhưng người cũng không chịu chấp nhận. Người cần 1 phế nhân như con để làm gì? Là vì sỉ diện, hay vẫn là dưỡng nhi phòng lão? Nếu con có khả năng làm được, nhất định sẽ lấy tiền trở về hiếu kính với hai người ngay. Nhưng mà, người đừng quên 1 chuyện, con đã sớm giá cho nam nhân. Đời này, sống là người của y, chết cũng là ma nhà y.”
Cho dù mắt của hắn ko thấy đường, vẫn cứ chậm rãi bước đi. Từ từ dò tìm phương hướng, chắc là vẫn có thể tìm được đường về nhà.
“Ngươi muốn tạo nghiệt, ngươi không biết xấu hổ, có thật là ngươi nhẫn tâm làm cho ta nửa đời sau ko thể ngẩng mặt lên mà nhìn người khác được nữa phải ko?”
Duẫn Huyền Niệm hô hấp cứng lại, lòng đầy đau buồn. Tình thân, tình yêu, hắn chọn cách ích kỷ –
“Con ko có làm bậy. Làm bậy là ngân lượng. Vì ngân lượng, con có thể hy sinh chính mình cầu cho 2 người được yên ổn. Vì ngân lượng, con lấy thân mình đi đổi mạng của cha an toàn trở về. Vì ngân lượng, mắt con bị mù…… Nhưng Thiết Sinh lại không vì ngân lượng mà theo đuổi con. Y đối với con 1 lòng chỉ có thương tiếc…… Nương, thỉnh người ngẫm cho kỹ lại. Phế nhân này có tài cán làm cho hắn cái gì? Hắn cái gì cũng không cần, hắn chỉ cần của con 1 mảnh tình cảm mà thôi.”
Duẫn đại nương thấy thân hình của con ngã nghiêng nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết muốn ở cạnh nam nhân, bước ra khỏi cửa từ từ xa dần. Vì tình yêu ……..
Người đuổi theo, tạm dừng bước, khi thấy nam nhân kia. Chỉ có thể giương mắt nhìn con chậm rãi giương tay, bị nam nhân nhấc lên ngựa, rời đi……..
Duẫn đại nương ngay giây phút này đây, mới biết được là mình đã mất đi cái gì.
***
“Huyền Niệm, Huyền Niệm của ta……” Lãnh Thiết Sinh ôm chặt lấy thiên hạ, quả nhiên tâm tình vẫn chưa bình phục, lòng vẫn còn rất đau…….
Y đến tìm hắn, muốn dẫn hắn về nhà……
Duẫn Huyền Niệm nắm chặt ánh sáng trong bóng đêm, không buông tay, không buông tay……
“Ta không có vứt bỏ ngươi, không có, không có…….” Duẫn Huyền Niệm cả người dán vào lòng ngực rộng lớn của nam nhân. Môi lại kề sát bên tai của hắn mà thể hiện tâm ý của mình, chắc chắn: “Ta sẽ không phụ ngươi, sẽ không phụ ngươi……”
Lãnh Thiết Sinh nhanh chóng ôm người chỉ thuộc về hắn. Không hỏi tại sao hắn lại ở bên ngoài, cũng ko hỏi hắn sao có thể nhận ra mình được, càng ko hỏi hắn làm sao để thoát ra khỏi lão nhân gia ko nói lý lẽ kia. Trong lòng chỉ có hắn, có duy nhất 1 mình hắn mà thôi.
Trong chốc lát, Lãnh Thiết Sinh đã đem người về nhà. Ôm nhân xuống ngựa, tuấn mã để lại bên ngoài nhà, mặc cho nó thích chạy đi đâu thì chạy. Y chỉ muốn nhanh chóng chứng thật chuyện mình ko phải nằm mơ mà thôi…………
Duẫn Huyền Niệm ôm lấy cổ của nam nhân, đã nhanh chóng bị đặt trên giường mềm mại. Nam nhân thô lỗ cỡi ra những gì đang trói buộc hạ thân của hắn. Hai chân bị bung ra, đỉnh vật cứng rắn của nam nhân đang để ở cửa vào, trong chớp mắt bị xuyên vào.
“Ah! Đau……” Hắn nhanh chóng nhăn mày 1 cái, mím môi thừa nhận đau đớn…….
Thân hình to lớn áp lên trên. Lãnh diện để ở 2 má, ko ngừng thì thầm khiến người ta ko thễ ko bận lòng –
“Huyền Niệm, ngươi là của ta, là của ta……”
Hỏa nhiệt của y đã nhanh chóng làm sự chống đỡ của hắn lên đến cực hạn, như cào cấu vào vết thương ở tâm linh. Tầm mắt mênh mông, tràn đầy nước mắt thật động lòng người. 10 ngón tay của Duẫn Huyền Niệm nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân. Trong hơi thở đứt quảng ko ngừng nói: “Ta không có phụ ngươi…… Tin tưởng ta, ta sẽ không phụ ngươi……”
Lãnh Thiết Sinh ngẩng đầu hôn lên nước mắt của hắn “đừng khóc.” y an ủi. d*c v*ng đang chậm rãi trong cơ thể của hắn bắt đầu tăng tốc. Giơ thay vuốt nhẹ gương mặt tuyệt sắc. Ánh mắt chăm chú nhìn vết thương nơi trán hắn, ko kiềm được mở miệng mắng: “Ngu ngốc!”
Đầu óc ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, rất quan tâm lo lắng cho hắn mà nói: “Ta xém chút nữa bị ngươi chọc cho tức chết rồi.” Thật sự ko muốn mắng tên cứng đầu này chút nào. Mỗi lần như vậy y đều tan nát cõi lòng.
Lãnh Thiết Sinh hơi mất hứng, d*c v*ng nơi hạ thân hướng vào trong cơ thể của hắn mà trừu sáp. Tiến vào chỗ sâu nhất, thấy hắn há mồm kêu lên, ý định làm cho hắn chết luôn!
Đại gia lại càng đau lòng!
Lãnh Thiết Sinh bắt đầu thanh toán ân oán với hắn cho rõ ràng –
“Tại sao ngươi lại cho ta khăn tay? Nếu ngươi muốn vứt bỏ ta thì ko nên dùng cách thức này để đã thương người khác. Đó là tâm ý của Liên Nhi tặng cho ngươi mà, là thiên luân đồ của gia đình chúng ta,cũng là hy vọng của ngươi. Ngươi thật nhẫn tâm khi đem hài tử vứt cho ta. Nhà này thiếu ngươi, ta cần con cái để làm gì. Bọn chúng nhất định ngày nào cũng muốn ta đi tìm ngươi trở về cho coi….”
Đau quá……
Duẫn Huyền Niệm hít sâu mấy cái, thần trí đã nhanh chóng bị nam nhân làm cho mê mang. Hai tay ôm lấy chỗ dựa duy nhất của mình, giải thích: “Trên người ta ko có gì có thể cho ngươi cả. Lúc rời đi, đưa khăn tay là muốn tặng vật đính ước. Ta muốn ngươi hiểu được, ta tuyệt đối sẽ không phụ ngươi…… Hỗn trướng, ta bị ngươi hành đau quá!” Ngũ quan trên mặt hắn đều nhăn nhúm lại. Bộ dáng đáng thương nhưng ko chịu cầu xin tha thứ.
Lãnh Thiết Sinh chớp mắt một cái ngạc nhiên, dừng lại cử chỉ thô lỗ. Hóa ra trong lòng thiên hạ là có tình ý. Trái tim của y đã nhanh chóng tan chảy, ngọt ngào……..
Môi ko khỏi mỉm cười 1 cái. Rốt cuộc giữa 2 người bọn họ, là ai ngu ngốc hơn ai đây?
Thật ra thì………
Bàn tay ko an phận cuối cùng cũng cởi hết ra xiêm y của hắn. Lòng thiên hạ đã hoàn toàn thuộc về y. Bất luận là thân hay tâm đều như thế cả. Lãnh Thiết Sinh vô cùng thân thiết hôn lên tóc của hắn. Y cam đoan: “Huyền Niệm, ta sẽ ôn nhu một chút.”
“Ân.” Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu lên. Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn rõ hình dáng. Làng môi mỏng, ánh mắt ôn nhu, chớp mũi cao cao…….
Hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt tiệp mà hôn y –
Bốn cánh môi giằng co, Lãnh Thiết Sinh cuối cùng cũng biết, thiên hạ trong lòng đã khôi phục lại thị lực, nhưng đó ko phải là chuyện quan trọng.
Quan trọng là, y hiểu được rằng mình sẽ ko bao giờ để mất đi hạnh phúc đang nằm trong tay mình 1 lần nữa.
***
Phong ba trong nhà đã bình ổn. Gia và phu nhân, đôi hữu tình nhân này cuối cùng cũng đã ở cùng 1 chỗ. Trong đó người cao hứng nhất là Xuân Hoa.
“Tạ ơn trời đất…… Cảm tạ lão thiên gia phù hộ chủ tử toàn gia đoàn viên. Cảm tạ lão thiên gia đã cho phu nhân hai mắt thấy đường trở lại. Cảm tạ lão thiên gia…… Cầu xin lão thiên gia đừng để cho lão phu nhân cùng lão gia tử phá hư gia đình an bình này nữa. Cầu xin lão thiên gia phù hộ này toàn gia thân thể khỏe mạnh, phúc khí lâm môn…….”
Xuân Hoa hai tay chấp chấp. Vóc dáng tiều tụy hướng lên trời mà quỳ lạy lấy lại để, sau đó lại niệm 1 chuỗi dài nào là cảm tạ rồi phù hộ……….
「cách cách」
“Ha ha,” Xuân Hoa nhìn vào dĩa trái cây, cười muốn toét miệng luôn. Đem vui sướng chia sẽ cho mọi người xung quanh mình. “Lão Thiên gia đã đáp ứng nguyện vọng của chúng ta rồi.”
“Dì Xuân Hoa, chúng ta có thể làm nước hoa quả uống được ko?”
“Đương nhiên là được.”
“Vậy ta đem trái cây cho cha và nương ăn trước.” Liên Nhi cầm 1 đĩa dưa hấu, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Xuân Hoa nghĩ thầm: Gia và phu nhân thật hảo phúc khí, thu dưỡng ba ba người con, ai cũng nhu thuận cả. Đặc biệt là Liên Nhi, hảo tri kỷ.
Lãnh Niệm Sinh cũng giúp thu dọn mấy thứ trên bàn. Nó lướt qua người của Địch Dĩnh, nhẹ “Hừ!” 1 tiếng, sau đó quay mặt đi. Thái độ vẫn như cũ là ko thèm đếm xỉa tới.
Ánh mắt Địch Dĩnh tối sầm lại, đứng chết trân tại chỗ cứ nhìn theo bóng dáng của Lãnh Niệm Sinh, không khỏi thở dài…….
Trong chốc lát, hắn cũng lập tức gia nhập với mọi người. Đã sớm hình thành thói quen được Xuân Hoa cúi đầu chào hỏi. Cũng đã quen luôn thái độ lạnh lùng của Lãnh Niệm Sinh rồi –
『 Rốt cuộc còn muốn nhìn ko thấy ta đến khi nào đây…….』
Không có đáp án, Địch Dĩnh ngửa mặt lên trời lại lần nữa thở dài; Cánh tay bị thương đã gần khỏi hẳn, nhưng lại để lại một ký hiệu……
Lãnh Thiết Sinh xoa xoa má, môi cong lên 1 nụ cười thỏa mãn. Giờ đây hắn có thói quen sau giờ cơm trưa sẽ ở lương đình đọc sách cho nương tử nghe. Hưởng thụ hạnh phúc khi hai người ở gần nhau –
Nếu, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ngay thời khắc này thì tốt biết bao. Chăm chú nhìn những đường nét trên gương mặt của hắn. Nhân đang chuyên chú đề bút vẽ tranh, đôi môi cánh hoa hơi mỉm cười 1 cách ngọt ngào…..
Ánh mắt ôn nhu của Lãnh Thiết Sinh quan sát từng hành động của hắn. Là đang quan tâm lo lắng. Biết rõ hai mắt của hắn đã khôi phục lại thị giác, nhưng mình lại vẫn cứ như cũ là ko an tâm, cứ sợ hắn đi đường ko xong, bị thương do té ngã, hay xảy ra mấy chuyện linh tinh.
Bỏ cuốn sách trên tay xuống, mở miệng hỏi: “Bộ ngươi vẽ kỹ lắm hả?”
“Gấp cái gì,” Duẫn Huyền Niệm bực mình vì nam nhân nhiều lời “Ngươi đã hỏi mấy lần rồi. Còn trẻ mà lắm lời như vậy, đợi tới lúc già ko biết sẽ ra sao nữa ah. Ngươi cứ tối ngày quản ta, sao ko giỏi đi quản mấy đứa nhỏ kìa.”
Lãnh Thiết Sinh sửng sốt, kiểm điểm lại mình – Ta lắm lời sao?
Bất quá y chỉ suốt ngày kè kè theo hắn dặn dò phải uống dược. Này thì bất quá cũng là muốn bồi bổ thân hình hắn thôi. Không chuẩn hắn đọc sách lâu quá, cũng bất quá là lo lắng sợ hắn bị hoa mắt. Hỏi han ân cần chăm sóc, là sợ hắn bị đói, bị cảm lạnh. Bất luận ra sao cũng xem hắn yếu như sên, trói gà ko chặt mà thôi………..
“Bọn nhỏ của chúng ta so với ngươi còn làm ta yên tâm hơn.” Còn phiền y lắm lời, mẹ nó! Này không phải lương tâm lắm sao. Tên cứng dầu sao ko tiếp tục mù cho rồi đi. Y làm nhiều chuyện như vậy đổi lại chỉ là sự ghét bỏ của hắn thôi sao…….
Thật sự là không có thiên lý, đạo lý đạo lý gì hết mà. Lão đại nhất thời cực kỳ khó chịu!
Ách, Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu lên, gương mặt ngạc nhiên nghênh lại bộ mặt thối kia, kêu lên: “Ngươi mất hứng cái gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta thấy cái bộ mặt thối của ngươi rồi vẽ ngươi xấu xí, ko lệch đi con mắt hay cái mũi sao?”
「Hừ」 Lãnh Thiết Sinh liếc liếc bức họa trên thạch bàn kia. Hình dáng, ngũ quan của hắn, nương tử vẽ ko sai đi đâu hết, “Công phu hội họa của ngươi đã đạt tới mức độ chọc nhân tức chết rồi nga. Dám chê ta nhiều lời. Hay là ngươi muốn đổi ý hả?”
Gương mặt lạnh lùng của nam nhân càng lúc càng tới gần. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt, len vào đến tận tim phổi.
Duẫn Huyền Niệm cảm thấy tim của mình nhảy mạnh lên 1 cái. Nhất thời hơi khó thở, nên dùng sức hít mạnh vào. Hai má càng lúc càng nóng, Khí hậu đang ngày càng lạnh hơn nên chắc ko phải do khí trời tác động đâu ah.
“Ngươi ngươi…… Tránh ra xa 1 chút!” hắn đẩy y ra, sau đó vội vàng quay mặt sang hướng khác. Không cho y thấy mình do sự tiếp cận của y mà mặt đỏ tim run đang hổn hểnh thở, đáng ghét quá đi mất…….
Lãnh Thiết Sinh thấy hắn đã đỏ tới mang tai. Bộ mặt thối lập tức chuyển sang đùa cợt. “Sao lại xấu hổ như thế? Chẳng phải ngươi ghét ta chê ta là nhiều lời sao?” ý đồ chọc ghẹo hắn, chờ hắn nói lời ngon tiếng ngọt cãi lại.
“Ngươi tránh xa 1 chút đi. Sao ko đi lo chuyện của ngươi. Đã nhiều ngày lắm rồi ngươi chưa đi làm mà.” Duẫn Huyền Niệm đuổi hắn đi.
Chớp mắt một cái, mặt của Lãnh Thiết Sinh tái lại, “Ngươi nói chuyện ngọt ngào với ta 1 chút là sẽ chết hả?” Nhỏ mọn thật mà, y hờn dỗi.
Duẫn Huyền Niệm lập tứ hét lên: “Ngươi muốn ta nói mấy lần nữa hả? Tối qua ngươi bức ta nói……….” Lúc đó đầu cùa hắn mơ màng liền ngoan ngoãn nói ra mấy lời yêu thương gì gì đó……….Trời đất ơi, bây giờ nhớ lại thật hận là sao ngay tại chỗ này ko nứt ra cái động cho hắn chui luôn xuống dưới đi.
Lãnh Thiết Sinh vươn tay dài ra, kéo hắn ngồi lên đùi của mình. Lãnh diện gối lên bả vai mỏng manh. Mũi tham luyến ngửi mùi hương phát ra từ tóc hắn. Môi ở 2 má phấn nộn của han71 mà in lại dấu hôn. “Huyền Niệm, ta thương ngươi lắm. Ở với ta tới già đi, đừng chê ta nhiều lời nga.”
Giọng nói trầm thấp chứa nhiều ý tứ cầu xin. Hắn hiểu được lo lắng của y –
Nam nhân toàn tâm toàn ý che chở cho hắn……
Thật cẩn thận chăm sóc vì lo cho hắn…….
Hắn không phải không cảm giác, thâm tâm đã sớm run động……..
Duẫn Huyền Niệm nghiêng người, khuôn mặt tuyệt sắc chủ động dán lên gương mặt lạnh lùng kia. Đồng ý nói: “Ta đời này chỉ có thể là của ngươi thôi. Nhất định cả đời ta sẽ đốt nhang cầu nguyện cho điều tốt này. Thiết Sinh ta chỉ sợ ngươi ghét bỏ ta mà thôi.”
Gương mặt lạnh lùng cứng rắn thoáng chốc trở nên nhu hòa, ôn nhu nói: “Không đâu.” Nếu đã thương hắn, sẽ chấp nhận hết thẩy mọi thứ. Bất luận là hắn câm hay mù đều hoàn mỹ cả. Y nguyện vì hắn mà trả giá………
Liên Nhi bưng 1 đĩa dưa hấu trên tay, đang đứng gần lương đình. Mặt nở 1 nụ cười ngọt ngào, lòng do dự ko biết là có nên đến quấy rầy cha và nương ko?
Nó quyết định chờ, bởi vì từ xa đã nhìn thấy nương và cha đang ở cùng 1 chỗ. Hình ảnh hài hòa làm nàng nhìn mãi ko thôi. Lòng suy nghĩ tối nay phải đem bộ dáng hạnh phúc của họ họa lại trên giấy mới được.
***
Sáng sớm, Mặt trời ló dạng ở phương đông –
Lúc Duẫn Huyền Niệm mở mắt ra, trong khoảnh khắc liền cảm nhận được ánh sáng chói chang trong phòng. Nháy nháy mắt mấy cái, hắn ko thể tin được mình lại có thể được chứng kiến thế giới rực rỡ sắc màu này.
Cả người cứng đờ, nam nhân lại áp lên hắn rồi. Hơi thở trầm ổn đều đều phả vào cổ, làm hắn thấy hơi nhột nhột……
Dựa sát vào y, tham luyến tận hưởng cảm tốt đẹp này. Cùng làm 1 đôi uyên ương hạnh phúc.
Duẫn Huyền Niệm nằm dưới thân của nam nhân kẽ động thân mình, cắn môi phát ra “haiz!” một tiếng, trong lòng thầm oán — tử nam nhân nặng muốn chết, áp lên trên làm thân thể hắn tê hết trơn.
Mày liễu của Duẫn Huyền Niệm nhanh chóng nhăn lại, nghiêng mình ôm lấy thắt lưng cùa nam nhân, nằm trong lòng y. Đôi môi cánh hoa nở ra 1 nụ cười ngọt ngào.
Bên tai nghe được tiếng tim đập của nam nhân, nhịp nhàn như an ủi, tạo cho người khác cảm giác an tâm.
Đột nhiên, lại nhớ đến nhiều chuyện đã qua, có đắng có ngọt. Duẫn Huyền Niệm hai tay ôm chặt, như nắm lấy 1 mảnh trời của hắn. Trong đầu có ý niệm kiên cường, ko cho hạnh phúc trong tay mình chạy trốn.
Hai má dán tại vị trí tim đập mà kẽ nói: “Thiết Sinh, ta yêu ngươi……”
Ngày thường, trừ khi nào bị dụ dỗ dữ lắm hắn mới dám nói ra. Lúc này đây, thật giống như trộm thừa lúc người ngủ say, lén lút nói hết tâm ý. Nằm trong lòng nam nhân 1 lúc lâu nữa, hắn mơí yên lặng rời đi lòng ngực rộng lớn ấm áp –
Duẫn Huyền Niệm ngồi ở mép giường mang giày, đứng dậy thong thả đi tới trước tủ áo, tìm thêm 1 cái áo dài tay khoát thêm vào, rồi mới bước ra khỏi phòng –
Lãnh Thiết Sinh đợi tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên mới mở mắt ra. Bạc thần cười kẽ 1 cái. Y đã sớm hình thành thói quen, chỉ cần hắn ở bên người có động tĩnh gì thì lập tức tỉnh dậy ngay. Nhưng mỗi khi sáng sớm vẫn luôn giả bộ ngủ, để nghe người trong lòng nói lời đường mật mà(Ai! Anh ‘gian’ quá Sinh ca ơi, mà nhắc mới nhớ lâu rồi tướng công Hữu ko nói lời đường mật cho Hữu nghe nữa nha, hix hix, tủi thân *chấm chấm khăn*)
Y tuyệt đối sẽ không ngu đến độ đả thảo kinh xà, tránh cho con vịt to gan này ko nói cho mình nghe nữa. Mấy lời này nói nhiều 1 chút cũng đâu có sao đâu
Lãnh Thiết Sinh đem tất cả tình ý của hắn cất vào trong lòng. Đôi mi mắt dài và đậm từ từ hạ xuống, ngủ tiếp…………
Duẫn Huyền Niệm đến trù phòng giúp Xuân Hoa làm thức ăn sáng. Khôi phục lại những nếp sống như trước kia. Chủ tớ cùng phân ra làm việc. Qua nữa canh giờ, một món canh nóng hỏi cho bữa sáng đã xong.
Duẫn Huyền Niệm bưng thức ăn ra khỏi bếp, nghênh đón ánh mặt trời chói mắt kia. Giờ phút này hắn ko khỏi phát hiện –
Hắn tựa hồ càng lúc càng thích hầu hạ nam nhân. Lúc nào cũng đem đồ ăn sáng vào phòng trước, rồi mới gọi 2 hài tử rời khỏi giường. Hôm nay tụi nhỏ ko có đến trường, hắn có 1 việc muốn thương lượng cùng nam nhân –
“Cái gì, hôm nay ngươi muốn mang hài tử xuất môn?” Lãnh Thiết Sinh cảm thấy rùng mình, Bất mãn kêu lên “Mỗi lần ngươi xuất môn là ta lại lo lắng. Nếu xảy ra chuyện gì nữa ta sẽ ko chịu nổi đâu. Không được.”
Đôi mắt đẹp của Duẫn Huyền Niệm trừng 1 cái, ngẩng đầu lên, bực mình nói: “Sao ngươi lại mắng ta. Ta muốn mang hài tử đi tìm phu phụ Ngụy Thất. Ngươi cũng đi làm chuyện của ngươi đi. Ta muốn xuất môn, là tôn trọng ngươi nên mới hỏi qua thôi.”
Lãnh Thiết Sinh cầm lấy bàn tay đang nắm chặt y khấu của hắn, ngăn cản: “Ngươi biết ta lo lắng mà. Đợi chừng nào rảnh, ta sẽ đưa ngươi xuất môn nga.”
“Ko thể nói lý lẽ với ngươi được mà.” Hắn nhẹ giọng nói, giống như làm nũng, tránh cho hai người xung đột ko đáng có. “Cho ta đi đi. Ta thấy ngươi bận nhiều công việc, lúc về nhà cũng tối rồi, ko muốn làm ngươi mệt thôi. Với lại có hài tử theo ta, không cần sợ ta sẽ chạy loạn.”
Hắn hiểu được y đang lo lắng –
Sợ hắn đi thăm hỏi lão nhân gia, cũng sợ lão nhân gia tìm đến gây phiền toái…….
Hai người bọn họ cố gắng ko nhắc đến chuyện của lão nhân gia. Vì sợ hắn đau lòng y lại giận dữ.
Lãnh Thiết Sinh trong lòng không vui, nghiêm túc nói: “Giờ đây mỗi lần ta xuất môn đều nhớ đến ngươi. Lo lắng ko biết ngươi ở nhà có an toàn hay không. Ngươi cũng biết là ta muốn mang ngươi về nhà của 2 chúng ta. Ta ko ép ngươi trở về, là ko muốn tách ngươi ra khỏi thân nhân. Ngươi lo lắng cho cuộc sống của lão nhân gia. Huyền Niệm, ngươi mềm lòng, ta hiểu được. Nhưng, ngươi cũng nên lo cho ta nữa chứ, ta sợ lại 1 lần nữa mất đi ngươi.”
「……」 Duẫn Huyền Niệm á khẩu không trả lời được. Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùng đã sớm xám xịt lại kia. Hắn trấn an nói: “Ta đã chọn ngươi rồi, sẽ ko phụ ngươi đâu. Còn về phần của lão nhân gia, ta sẽ đem tiền trở về. Lúc đó cũng sẽ cầu ngươi theo giúp ta. Ta cũng sợ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật xin lỗi ngươi……..”
Kép hờ đôi mắt, che đi sự buồn bã đang chứa trong đó, “Ngươi biết hay ko, trong lòng ta lúc nào cũng áy náy. Không phải vì lão nhân gia, mà vì ngươi rất tốt với ta, nhưng cuối cùng, ta lại gây cho ngươi quá nhiều phiền phức.” Duẫn Huyền Niệm cúi đầu xuống, đôi mắt dường như đã tràn đầy hơi nước. Không còn áo giáp ngụy trang là kiên cường bên ngoài nữa, hắn yếu ớt ko chịu nỗi 1 đòn….
Hắn lại muốn khóc……
“Ta cho ngươi đi bởi vì.” Ko chịu nổi nước mắt của hắn, nhanh biến thành ma khóc nhè rối. Hắn đã nguyện ngay trước mặt mình gỡ xuống tâm phòng thủ, thu lại sự kêu ngạo, trở nên ngoan ngoãn khuất phục.
“Cái gì mà phiền phức.” Đầu óc ngu ngốc thì vẫn là đầu đầu óc ngu ngốc thôi, chẳng thay đổi chút nào. Lãnh Thiết Sinh không hờn giận bĩu môi, 「Hừ!」1 cái rồi nói: “Mặc kệ ta đối đãi với ngươi như thế nào, hết thẩy đều là cam tâm tình nguyện cùng 2 chữ ‘chắc là’. Ta sẽ chờ ngươi nguyện ý mở miệng nói phải về nhà của chúng ta.”
Đại gia có khi lại rất kiên nhẫn, biết hắn tám phần sẽ lại đi bán họa, rồi mới lấy tiền hiếu kính lão nhân gia. Không muốn ngăn hắn hết lòng vì hiếu ý. Nhưng y cũng có nguyên tác của chính mình. “Ta hứa với ngươi, sẽ tìm thời gian rãnh về thăm trưởng bối. Nhưng nếu ngươi lại bị thương tổn gì, Huyền Niệm, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ tàn nhẫn sẽ làm ra chuyện ko theo đạo đức vốn có.”
Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu, không khỏi lã chã rơi lệ, cảm thấy bi ai sâu tận trong lòng –
Cha và nương đối với hắn còn sót lại chăng là tiền bạc. Còn mấy thứ gì như thâm tình này nọ, đã nhanh phủi sạch trơn.
Lãnh Thiết Sinh nhìn trừng trừng mái tóc đen huyền của hắn. Cảm nhận sâu sắc được sự bất đắt dĩ đang dâng lên trong ngực hắn. Xiem y nhanh chóng đã ướt 1 mảnh, thở dài ra, an ủi: “Đừng khóc mà, như vậy ko tốt cho mắt của ngươi đâu.”
Duẫn Huyền Niệm trong lòng y vẫn còn buồn bã, miên mang suy nghĩ xem cái gì gọi là tình thân?
Người thân sống cùng với nhau mười mấy năm trời đối với hắn cũng ko bằng 1 nam nhân ko máu mủ ruột rà, ngũ vị lẫn lộn –
Là mình may mắn hay bi thương……….
Lãnh Niệm Sinh biết nương muốn dẫn tụi nó đi bái phỏng phu phụ Ngụy Thất liền xung phong nhận việc đi thuê 1 chiếc xe ngựa. Khi nó nghe cha bảo mình và Địch Dĩnh cùng đi, thì rất sinh khí mà dậm chân –
Mắt quét qua vóc dáng cao cao đang làm việc nơi chuồng ngựa, Lãnh Niệm Sinh không cam lòng, hờn dỗi hỏi: “Cha, người đang nhìn thấy cái gì vậy?”
“Tính ngươi quá cố chấp, giống hệt như nương của ngươi.” Lãnh Thiết Sinh mặt không chút thay đổi nói. Hai hài tử này căn bản là ko hợp nhau, nên thường cố ý tránh gặp mặt nhau. Y có hỏi qua Liên Nhi, biết được rằng 2 đứa nhỏ này ngay cả đến trường cũng ko nói chuyện cùng nhau.
“Rốt cuộc giữa 2 đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nương, không có gì hết, con đi thuê xe ngựa.” Lãnh Niệm Sinh cuối đầu bước đi, không muốn nói ra ân oán cá nhân trước mặt cha và nương.
Nó vốn cố chấp, nhất quyết có thù phải báo, ko muốn người khác làm thay. Nó giận –
Địch Dĩnh phá hỏng chuyện của mình……..
Không quên làm theo những lời hắn thường nói:『quân tử báo thù, ba năm chưa muộn.』 Lãnh Niệm Sinh ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời xanh thẳm trong veo, suy nghĩ: Biển người mênh mông, biết bắt đầu tìm từ đâu đây………
Đợi hài tử rời khỏi, Duẫn Huyền Niệm trừng mắt nhìn Lãnh Thiết Sinh liếc một cái, hờn giận nói: “Ngươi vừa nói cái gì mà Niệm Sinh cố chấp giống như ta. Mấy lời này có ý tứ gì hở?” dám ghét bỏ hắn ah……
Hắn cũng đâu phải là người ko tim, ko gan, ko phổi: “Ngươi đang bất mãn ta chứ gì?” Duẫn Huyền Niệm bắt đầu tính toán với nam nhân có ánh mắt bá đạo và thâm tình ko biết tốt xấu này. Hắn đây dụng tâm hầu hạ nam nhân mệt muốn chết nga. Ngày ba bữa nấu cơm, giúp chồng dạy con, buổi tối cũng không cự tuyệt nam nhân tác cầu, còn dám bất mãn sao …… “Hừ, hôm nay ta muốn qua đêm ở chỗ của phu phụ Ngụy Thất, ko về nhà đâu.”
Dứt lời, Duẫn Huyền Niệm cuối đầu bước đi, lười cùng nam nhân nhiều lời.
Lãnh Thiết Sinh ngạc nhiên quá đỗi, sửng sốt trong giây lát mới khôi phục lại phản ứng bình thường. Trừng trứ bóng dáng càng lúc càng xa kia hét lên: “ Ta ghét bỏ ngươi hồi nào ah. Tối nay phải về nhà đó, nghe rõ ko?”
Đôi môi cánh hoa của Duẫn Huyền Niệm cười nhẹ 1 cái. Nhỏ giọng trả lời, không để người khác nghe thấy: “Không đâu.”
***
Vương Nhược Kiều vừa làm xong việc nhà, đang cầm 1 rỗ dược thảo ra phơi nắng.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi to: “Ngụy đại tẩu”
Vương Nhược Kiều nhìn người vừa mới đến. Là đại mỹ nhân dắt 3 hài tử về nhà mẹ đẻ. Hắn bỏ luôn cái giỏ trúc trong tay xuống, lập tức vọt tới trước người đại mỹ nhân, thật cẩn thận nhìn 1 cái–
“Ngươi ko bị gì chứ?” Vương Nhược Kiều cùng đại mỹ nhân đã vào nhà, vừa đi vừa hỏi han lo lắng: “Tối qua, lúc Ngụy Thất trở về có nói cho ta biết chuyện ngươi bị thương, người ta đồn rầm rầm là ngươi bị mấy tên xấu xa nào đó đánh vào sau đầu. Rốt cuộc là sự việc thế nào?”
“Chuyện đều đã qua hết rồi, ko phải hiện tại ta rất tốt sao.”
“Kiều phu nhân, người ko biết đâu, nương thật đáng thương lắm lắm, …..mắt còn bị làm cho mù luôn đó.” Liên Nhi nhẹ nhàng nói, kể lại tường tận chuyện mà mình thấy được trong thời gian qua.
Vương Nhược Kiều nắm tay thành đấm「Binh!」1 cái, làm toàn bộ ly trà trên bàn đều đồng loạt nhảy lên. Hắn cũng nhảy cẫng lên mà mắng: “Thật quá sức mà! Ở đâu ra cái loại trưởng bối như vậy chứ?!”
Ngực cứ phập phồng mạnh mẽ, há miệng thở dốc「Khì khì khì」, bênh vực kẻ yếu mà bất bình mắng: “Thật là…… Nếu như ta và Ngụy Thất ko bận 1 số việc ở xa, thì chắc chắc, khi biết chuyện này, ta nhất định sẽ phóng đến chỗ ngươi ngay. Bất kể bọn họ là trưởng bối gì đó, lão nương ta nhất định đánh cho bò ra đất mà lụm răng luôn.”
Duẫn Huyền Niệm im lặng không nói, rót 1 ly trà đưa cho hắn, “Đừng giận nữa mà, uống trà đi.”
“Mấy chuyện đó cũng qua hết rồi. Dưới sự chăm sóc của Thiết Sinh, cuối cùng ta cũng hồi phục như cũ. Chuyện của cha và nương ta, đừng nhắc tới nữa có được ko?”
Hắn biết Ngụy đại tẩu tính tình ngay thẳng thật thà, hay nhiệt tình giúp người. Mới vừa rồi chắc lại muốn trút giận giùm hắn mà ko được, nên cảm thấy khó chịu lắm đây.
Vương Nhược Kiều, há miệng uống 1 ly nước thật lớn để tiêu đi cơn tức trong bụng,「 Rốp!」1 cái, hắn thô lỗ dằn cái ly lên mặt bàn, thốt lên “Ngươi đó, ta đối xử với ngươi như người trong nhà. Lúc trước, chúng ta ở chung với nhau đâu phải là ngắn, tình cảm này bộ là giả hả. Theo lý mà nói, ta cũng phải kiêng nể trưởng bối của ngươi 1 chút. Nhưng ta thật ko cho phép người khác dám đả thương ngươi.”
Lãnh gia vì báo đáp ân cứu mạng cho đôi phu thê này, đã giới thiệu rất nhiều người đến cho Ngụy Thất xem mạch, khiến cho 2 người có chút danh tiếng. Đã vậy còn mời họ theo định kỳ đến tửu lâu hay câu lan viện để chuẩn bệnh cho các cô nương. Vì thế, bọn họ đã có 1 thời gian ngắn ko ở trong thành, đương nhiên cũng không biết được việc đại mỹ nhân gặp chuyện.
“Không được, ta thế nào cũng phải đi tìm cha mẹ của ngươi để tính sổ. Mạng ngươi là do ta và Ngụy Thất hao tâm tổn sức mới cứu về được. Bọn họ ko quý trọng ngươi, nhưng bọn ta lại đau lòng.” Nguyên lai, đại mỹ nhân lại có thân thế thật bất hạnh…….
Duẫn Huyền Niệm ngữ khí bình thản nói: “Người cứ xem như là ta gặp họa nhưng lại được phúc, đừng so đo này nọ nữa. Ta cũng đã khôi phục lại trí nhớ, máu bầm trong đầu cũng đã khai, hiện tại ko còn đau đầu nữa.”
“Thật ko?!”
“Ân.” Duẫn Huyền Niệm chủ động kéo hắn ngồi xuống nói: “Ta đến đây là có 1 việc muốn cầu người.”
“Hở, việc gì vậy?”
Duẫn Huyền Niệm nhìn xung quanh, chỉ thấy Liên Nhi nhu thuận ngồi ở cạnh bên, mà ko thấy hai hài tử kia, hắn hỏi: “Niệm Sinh và Địch Dĩnh đâu rồi?”
Vương Nhược Kiều mới sực nhớ nói: “Huyền Niệm, ngươi lại thu dưỡng thêm 1 hài tử khác nữa phải ko?”
“Đúng vậy.” hắn cười nói: “Địch Dĩnh là con chồng của Địch quả phụ. Ả ta trốn khỏi nhà rồi, để lại hài tử tội nghiệp này. Ta và Thiết Sinh liền thu dưỡng nó.”
“Nương, con đi tìm Niệm Sinh và Địch Dĩnh hai vị ca ca, mới hồi nãy còn thấy bọn họ mà, giờ đã đi đâu ko biết.”
“Đi đi.” Hắn đang lo lắng là 2 hài tử sẽ cãi nhau.
Liên Nhi đứng dậy rời khỏi phòng khách. Hiện tại chỉ còn lại Duẫn Huyền Niệm và Vương Nhược Kiều. Lúc này hắn mới lên tiếng: “Thiết Sinh muốn thú ta quá môn thêm lần nữa, mà ta cũng đã đồng ý với hắn rồi. Nên đến mời riêng phu thê 2 người, hôm đó ngồi ở phía trên làm chủ hôn cho chúng ta có được ko?”
“Kia ko thành vấn đề. Ta và Ngụy Thất đều vui mừng khi thấy ngươi tốt đẹp như thế. Giá cho người đối với ngươi có vạn phần thâm tình là Lãnh gia thật là hảo phúc khí. Ha ha……” Đôi mắt của Vương Nhược Kiều xoay tròn, ko bỏ qua khi thấy 2 má phấn nộn của đại mỹ nhân đang dần đỏ lên. Hắn trêu ghẹo: “Cuối cùng ngươi cũng cam nguyện rồi chứ gì?”
Đại mỹ nhân lúc trước đối với Lãnh gia là ghét cay ghét đắng, hiện tại lại ko còn nữa.
Duẫn Huyền Niệm thẹn thùng quay mặt đi, miệng xấu hổ nói.
“Ta thấy nên cùng y về nhà trước. Sau đó hai người làm 1 hôn lễ đơn giản là tốt rồi. Trước kia ta giá cho y vì ngân lượng, trong lòng khó tránh khỏi có điểm bất mãn. Hiện tại, ta là cam tâm tình nguyện muốn cùng y bạch đầu giai lão…….” Có trời mới biết, hắn cần bao nhiêu dũng khí mới dám ở trước mặt người khác mà nói ra mấy lời này. Hắn đã xem phu phụ Ngụy Thất là cha mẹ ruột của mình nên mới dám có thái độ như vậy.
Trước mắt vẫn giấu ko cho nam nhân biết, vì muốn cho hắn 1 sự kinh hỉ (vui mừng bất ngờ). Hắn muốn chuẩn bị hôn lễ của chính mình. Tự mình sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc trong tầm tay này.
「Ha ha……」 Vương Nhược Kiều vui mừng vô hạn, cười thật thoải mái mà nói: “Thật quá tốt đi. Ta và Ngụy Thất sẽ chờ ngày hôn lễ của 2 người.”
***
Duẫn Huyền Niệm dưới sự đối đãi ân cần của Vương Nhược Kiều, thịnh tình không thể từ chối được, vì thế cùng ba hài tử qua đêm ở nhà của phu phụ Ngụy Thất.
Bởi vì phòng không đủ, nữ nhi cũng không tiện ngủ cùng 2 đứa con trai trong 1 gian phòng, Duẫn Huyền Niệm đành phải làm cho nó ngủ chung với mình.
Bất quá hắn nhường luôn giường cho con gái ngủ. Bởi vì bệnh cũ chưa hết, nên vẫn còn chán ghét người khác chạm vào mình. Mặt khác lại kiêng dè, tuy hài tử với mình là mẫu tử, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, hắn muốn phân biệt…….
Duẫn Huyền Niệm quay đầu lại thấy hài tử đã ngủ say. Hắn nhẹ nhàng buông xuống quyển sách mà lúc trước đã để lại nơi này. Nội dung trong đó đã thuộc làu làu. Chỉ đơn giản là đọc để giết thời gian, bỗng nhiên –
Nhớ tới 1 đống chuyện trên trời dưới đất mà nam nhân kia đã nhiều lời dặn đi dặn lại……… Nhớ y quá…….
Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Thật ra là ngủ ko được nên viện lý do này nọ.
Đã là người trong củng gia đình. Sống chung với nữ nhi, đương nhiên khó tránh khỏi phải đụng chạm tiếp xúc. Hắn căn bản là không có ác cảm…… Bọn họ cũng đâu phải là ngoại nhân.
Duẫn Huyền Niệm ảo não vì mình thấy vậy mà lại mất ngủ……Vì nam nhân……
Khẽ thở dài một hơi, hắn liền đứng dậy, thong thả bước ra ngoài phòng –
Hách!
Vương Nhược Kiều vừa tắm rửa xong. Vừa mới bước ra ngoài đình viện liền thấy 1 thân ảnh màu trắng đang đứng dưới ánh trăng: “Má ơi …… Ah, có có…… Quỷ quỷ…… quỷ……” hắn hoa dung thất sắc, mồm la miệng hét.
Duẫn Huyền Niệm nghe thấy thanh âm ở phía sau, không khỏi ngạc nhiên……
Hắn liền bước nhanh đến, trấn an: “Ngụy đại tẩu, là ta mà” Đưa mặt đến gần, để Ngụy đại tẩu xác định mình là người đang sống.
Vương Nhược Kiều vỗ vỗ ngực, hồn phách vừa bay đi vẫn chưa về hết, hỏi: “Huyền Niệm, là ngươi……” Đã lâu lắm rồi ko bị hắn dọa như vậy, gần như đã quên nếu hắn ngủ ko được sẽ ra đình viện hóng mát.
“Ngươi làm ta sợ gần chết!” Vương Nhược Kiều thở ra nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Sao giờ này ngươi còn chưa ngủ?”
Duẫn Huyền Niệm cười nhẹ, “Ta muốn ra ngoài.”
“Ngươi muốn đi ra ngoài?!”
“Ân. Sáng mai, ta sẽ đến đón hài tử về nhà.”
Vương Nhược Kiều giật mình, ngây ngốc tại chỗ — Đại mỹ nhân dưới ánh trăng như hư như ảo, rời khỏi trạch viện…..
Hắn muốn đi đâu?
***
Ánh trăng bàng bạc, có vài người đang tụm năm tụm ba đi trên đường, nghe được âm thanh văng vẳng phát ra từ chỗ cuối con hẻm nhỏ, là tiếng khóc, tiếng van nài xin tha thứ, “Gia gia, tha cho ta đi…….ta……qua vài ngày nữa……nhất định sẽ có tiền.”
“Hắc hắc…… Qua vài ngày nữa………” tráng hán kia cũng ko có rãnh rỗi mà chơi đùa với lão nhân. “Bọn ta đã cho lão vài ngày rồi, là lão trốn kỹ quá thôi.”
“Chét đến nơi mà còn cầu bọn ta thư thả cho lão vài ngày, hừ hừ…….”
Trong đêm tối, Duẫn lão nhân mấy cặp mắt dữ tợn, cùng ánh sáng lóe lên của đoản đao. Nhất thời trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực, hô hấp cứng lại………
Nam tử tay cầm đoản đao, vươn ra, dùng sức đâm xuống. Tên đồng bọn khác lại cùng nhau hợp tác bịt miệng Duẫn lão nhân lại, ko cho hét to –
“Dừng……” Cả bọn cứ chậm rãi cúi người, đâm hung khí vào trong cơ thể sâu đến tận ruột gan. Duẫn lão nhân cuối cùng cũng biết được mình khó tránh khỏi số kiếp. Bất quá chỉ thiếu có 52 đổ trái (nợ cờ bạc) mà thôi……….
Ba bóng người trải dài ra đầu ngõ, trong đó có 1 người thân hình mềm nhũng máu chảy bê bếch bị nắm lấy thắt lưng kéo dài đến bên mép tường. Lập tức 1 trận mưa đấm đá rơi xuống, miệng không ngừng trào ra rất nhiều máu tươi. Duẫn lão nhân té trên mặt đất không ngừng run rẩy, cảm thấy đến vươn tay cũng thật khó khăn. Khí lực cả người cũng dần dần mất đi, cố gắng mở ra đôi mắt đang sưng đỏ, mở miệng phát ra giọng khàn khàn kêu to: “Huyền…… Huyền…… Niệm……”
Xung quanh tối đen, Duẫn lão nhân rơi vào vực sâu đau đớn. Giây phút này lại thấy phản phất bóng người rất quen thuộc –
Hình như là hài tử của lão vừa lướt qua……
“Hứ!” Hai gã tráng hán phun vài bãi nước bọt vào người lão nhân.
“Nhân chắc đang hấp hối rồi.”
“Chúng ta mặc lão chết đi, đỡ phải lại tốn công đi khắp nơi bắt người nữa.”
Hai gã hung thần ác sát thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, lại nhấc chân hướng người Duẫn lão nhân mà đá tới. Sau đó bọn chúng thừa dịp đêm tối nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ.
Duẫn lão nhân nhúc nhích thân thể, kéo dài hơi tàn đến được đầu hẻm. Miệng đầy máu, nhưng không phát ra lấy 1 tiếng, chỉ giương mắt nhìn thân ảnh màu trắng đang dần dần nhập vào bóng đêm mênh mông. Duẫn lão nhân trút hơi thở cuối cùng, chết ko nhắm mắt –
Cuối cùng cũng ý thức được, vì cờ bạc – Tan nhà nát cửa.
***
Duẫn Huyền Niệm đột nhiên cảm thấy lòng rất buồn. Không hiểu sao hắn lại nghĩ đến thân nhân –
Ngẩng đầu hít sâu 1 hơi. Cha và nương chắc kiếp này ko thể nào ko cho rằng hắn là bất hiếu tử đi.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn sẽ đem tiền trở về cho lão nhân gia. Hy vọng cuộc sống của họ sẽ vô lo vô nghĩ, càng hy vọng cha sẽ ko vì cờ bạc mà liên lụy nương…….
Dứt bỏ thân tình, hắn đã chọn sẽ ở bên cạnh nam nhân mình thương. Không muốn rời bỏ nam nhân, cả đời này cũng ko phụ bỏ y……..
Duẫn Huyền Niệm lắc lắc đầu, bỏ qua hình ảnh song thân, tiếp tục tiến về phía trước!
Đến bên ngoài phiền lâu, hắn không khỏi do dự một lúc lâu. Cắn môi, thầm bực chính mình, quả thật hết thuốc chữa rồi mà, dám vứt bỏ con cái, tự mình đi tìm nam nhân để ngủ!
Haiz!
Duẫn Huyền Niệm không khỏi thì thầm tự mắng mình: “Không biết là đang làm cái gì nữa đây, mới buổi sáng rõ ràng là nói không về nhà, vậy mà đến ban đêm liền tự động đưa thân đến cửa……” Nam nhân nhất định sẽ giễu cợt hắn cho coi……
Duẫn Huyền Niệm xấu hổ quay người sang chỗ khác. Hắn phải đi về, mặc kệ nam nhân kia nói lung tung. Tách ra 1 ngày cũng ko thiếu đi miếng thịt nào…..
Duẫn Huyền Niệm vừa định rút lui, thì phía sau có tiếng nói truyền đến –
“Ah, đương gia chủ mẫu, người đứng ở cửa làm gì vậy?” Gã thấy người phía sau đầu có cài ngân trâm, mới dám xác định thân phận là đương gia chủ mẫu.
“Người đi tìm gia chứ gì? Ngài ấy vẫn còn đang ở ngay trên lầu, chưa có đi đâu đâu.” Khuyết Bất Thấu cười toe toét. Đây là lần thứ hai gã thấy đương gia chủ mẫu tìm đến gia, “Chắc ko có chuyện gì quan trọng chứ? Hay tiểu tử Niệm Sinh kia lại ko chịu nghe lời, quậy phá nữa rồi?”
Niệm Sinh gần đây thường lén trốn học đến tìm gã. Việc này gã vẫn giấu giếm chưa dám khai ra. Hài tử kia tâm tình không tốt, mỗi ngày đều đến sòng bạc xem, đương nhiên cũng giúp gã xử lý 1 số vấn đề trong đó.
Nó ghét nhất là đọc sách, chữ lớn thì miễn cưỡng nhìn được vài lần. Cầm quyển sách lên 1 chút là bẻ cong queo lại, đầu óc liền ong ong ang ang ngay.
「Ách!」 Duẫn Huyền Niệm sửng sốt trong chốc lát, quả thật ko tìm ra lý do nào để đến đây, nên trả lời cho có lệ: “Niệm Sinh không …..không ngoan lắm, nên ta…….”
“Ah……” Khuyết Bất Thấu cho rằng vậy là đúng rồi: “Cũng phải, thời gian gần đây gia bận nhiều việc lắm, về nhà cũng là nữa đêm rồi. Đã làm người lo lắng nhiều rồi.”
Gia cũng thật là!
Nhất định là bỏ đương gia chủ mẫu cô quạnh rồi, quên mất người ta cũng cần mà, “Người mau lên lầu tìm gia đi. Chỉ cần bước vào trong, sẽ có người dẫn đường, đừng lo lắng nha.”
“Đa tạ.”
Duẫn Huyền Niệm lập tức lướt qua người Khuyết Bất Không. Hắn muốn đi gặp nam nhân.
“Huyền Niệm?!”
Lãnh Thiết Sinh quả thực không thể nào tin được vào hai mắt của mình, “Sao ngươi lại đến đây?” Không phải nói là qua đêm ở nhà phu phụ Ngụy Thất sao?
“Ngươi quản ta sao?” Duẫn Huyền Niệm đứng ở cửa, mắt đẹp nhìn ngắm lung tung trong sương phòng. Nhìn bình hoa, cách bày trí bên trong, bóng đêm ngoài cửa sổ. Cuối cùng thấy trên bàn có 1 chồng lớn sổ sách. Tóm lại, hắn chính là ko muốn nhìn thấy biểu tình của nam nhân trong giờ phút này.
Lãnh Thiết Sinh để quyển sổ xuống, đứng dậy, tới gần hắn. Thân hình to lớn, ép hắn vào cánh cửa. “Ta rất nhớ ngươi, nghĩ rằng chắc tối nay ngươi ko về nhà, nên ta cũng ko muốn về đó luôn.” Y khóa cửa lại, ko muốn cho những người khác tiến vào quấy rầy.
Duẫn Huyền Niệm dựa đầu vào bờ vai to lớn, thổ lộ: “Thiết Sinh, ta……” Không dám nói là mình đang nhớ y, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Ta tưởng niệm lão nhân gia, ngươi có trách ta ko?”
“Không đâu.” Y sẽ làm cho hắn quên. Y ko thể thoát khỏi tư tưởng muốn 1 mình chiếm hữu hắn. Nhưng lại giấu nó ở góc sâu thẳm nhất trong lòng, tránh gây cho hắn áp lực ko cần thiết. Bọn họ nên vợ thành chồng đã làm y mãn nguyện lắm rồi, chuyện này y có thể chịu được. Ngoại trừ tình cảm của hắn, y còn thầm tạ ơn trời đất đã cho y 1 Huyền Niệm trọn vẹn về thân thể và tâm hồn.
“Đừng lo ta sẽ nổi nóng. Nếu không có bọn họ, ta sẽ không sẽ có ngươi. Ta chỉ là bất mãn chuyện lão nhân gia đã làm, không hy vọng ngươi bị thương tổn mà thôi.”
“Ân” Duẫn Huyền Niệm nghĩ thầm y thật hơn hẳn người thường khi có tấm lòng bao dung. Đây là phúc khí của hắn.
Lạc thần nơi lãnh diện khẽ hôn lên má của hắn. Nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đến đây 1 mình àh. Hài tử vẫn còn ở chỗ của phu phụ Ngụy Thất?”
“Ân.”
“Nữa đêm mà đi 1 mình sao?”
“Ân.”
Lãnh Thiết Sinh nghe vậy, liền biến sắc, mở miệng mắng: “Ngốc nghếch, Ngày mai ta sẽ đến chào phu phụ Ngụy Thất, rồi đón ngươi về luôn. Gấp gáp cái gì chứ. Vạn nhất gặp chuyện không may thì sao……..”
“Ta ko có gì mà.” Duẫn Huyền Niệm lập tức trấn an, tránh để nam nhân này lại lắm lời, nói ko dứt bên tai của hắn luôn………
“Huyền Niệm, ta còn giữ 500 lượng ngân phiếu của ngươi. Ngày mai chúng ta sẽ đem đi cho lão nhân gia. Ngươi đừng chạy loạn nữa nga.” Muốn hạn chế sự tự do của hắn, muốn hắn đừng nghĩ đến lão nhân gia nữa, tuy là như thế nhưng ko thể nào ko dây dưa.
“Ngươi là của ta, là của ta……”
Lãnh Thiết Sinh thân thủ chế trụ cằm hắn, môi lưỡi gậm nhắm 2 cánh hoa mềm mại kia. Bá đạo xâm chiếm khoan miệng của hắn. Cướp lấy nụ hôn ngọt ngào.
“Ân……”
Duẫn Huyền Niệm ko kháng cự, cứ để cho nam nhân hôn dồn dập. Lòng hắn hiểu được là nam nhân đang lo lắng, bất an…..
Bị hôn đến lưỡi phát đau, lòng cũng đau theo……. Duẫn Huyền Niệm nắm chặt áo của y, chấp nhận hành động thô lỗ đó. Chỉ cần y an tâm, muốn làm gì hắn cũng được…..
Ôn nhu cũng tốt, mạnh bạo cũng được, chỉ cần là y………
Môi lưỡi của 2 người tách ra. Ánh mắt đen thẳm của nam nhân hình như bị tổn thương, từ từ di chuyển đến chỗ da thịt lộ ra ngoài ko khí. Xiêm y trên người hắn nhanh chóng bị bàn tay to lớn cởi ra. Môi cũng theo tay mà di chuyển. Thân hình to lớn dần dần hạ xuống, ở trên người hắn mà đốt lửa.
Sớm là người của y, ý thức do sự thiêu đốt trên cơ thể cũng dần dần bay tán loạn, phiêu dạt khắp chân trời…….
Lãnh Thiết Sinh dùng môi lưỡi lấy lòng hắn, phương thức mị nhân, chiếm hết tư duy của hắn, muốn hắn chỉ nghĩ đến 1 mình y, chỉ nghĩ đến 1 mình y mà thôi……
“Ân……” Duẫn Huyền Niệm chớp chớp mắt tiệp mấy cái. Đôi mắt đẹp ướt át nhìn vào bộ dáng của y. Tình cảm mãnh liệt dâng lên làm hắn quên đi tất cả mọi việc, trong đầu chỉ còn sót lại mình nam nhân mà thôi.