Đọc truyện Ác Quỷ Máu Lạnh Biết Yêu – Chương 59
8 năm sau.
Trời đã khuya, thân ảnh một người đàn ông mảnh khảnh đi trên con đường vắng. Miệng liên tục gọi:
” Ảnh Nhi! Về đi con ơi!”
Từ đâu một đám đàn ông bước ra, nhìn khuôn mặt là biết người trong quán bar đi ra. Họ say sỉn đi chân nam đá chân chiêu. Nhìn thấy người có thân hình mảnh mai kia liền đứng lại chọc ghẹo.
“Này, đi đâu đó em?” Người đàn ông mặt mày dữ tợn, cả cánh tay trái đều xăm hình rồng bay lên tiếng. Gã hết nhìn từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên ngâm nhi mà thưởng thức con mồi.
“Không liên quan các người. Mời tránh đường. Vướng chân.” Tử Thụ mặt không cảm xúc trả lời. Toang đi tiếp thì bị người đàn ông kia kéo cổ áo xách lên.
“Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe xem nào!”
“Dơ bẩn, bỏ ra khỏi người tôi!” Tử Thụ gạt tay gã ra, vì dùng sức nên cậu cũng loạng choạng đứng không vững.
“Dơ bẩn?” Gã trừng mắt nhìn cậu. Thằng nhãi ranh này không biết ông đây là ai rồi nên mới chọc cho ông đây tức giận. Gã cười ha ha ha, đồng bọn thấy vậy cũng cười theo.
“Vậy thì để xem tao dơ bẩn đến mức nào.” Gã hung hăng lôi kéo Tử Thụ khiến cậu đứng không vững, hung hăng đánh trả.
Cậu lăn lộn trong Hắc đạo bao nhiêu năm chẳng lẻ không thể đối phó lũ giang hồ vừa mới ngoi đầu lên hay sao. Nếu không phải vì cậu đang tìm Ảnh Nhi thì mấy người này chỉ có đường xuống Diêm Vương.
“Ba ơi!” Giọng nói non nớt của một cô bé tầm 8,9 tuổi thu hút toàn bộ lực chú ý của đám đàn ông.
“Ảnh Nhi!”
“Bắt đứa nhỏ đó lại đây!” Gã ra lệnh.
“Không, các người… Ảnh Nhi… chạy đi!”
Nhân lúc cậu không chú ý, gã đàn ông hung hăng đạp một cước khiến chân cậu khụy xuống. Ngay lúc đó đám người kia cũng hùa theo, người góp tay người góp chân đánh cậu.
Một nam nhân thân hình gầy ốm bị một đám đàn ông đánh, đến cuối cùng người bị thương luôn là người yếu nhất. Cả người cậu dính đầy máu tươi nằm bẹp xuống đất, khuôn mặt hiện nhiều vết đỏ, máu từ trán và khóe miệng chảy ra.
Một thân áo trắng bị xé rách, da thịt trắng nõn hiện ra. Ánh mắt người đàn ông kia lộ rõ nét cười, ngay sau đó liền dừng lại. Gã ra hiệu cho đàn em giữ lấy cô bé.
Người kia đến bên Ảnh Nhi, một tay giữ lấy cô bé, một tay kề dao vào cổ.
“Không! Đừng làm hại Ảnh Nhi!” Cậu cố gượng dậy nhưng sức lực cậu quá yếu chỉ có thể chịu đau giơ tay hướng về đứa nhỏ.
Nghe tiếng kêu gã kia thích thú, rạch một vết nhỏ lên cổ cô. Ảnh Nhi vẫn còn là đứa trẻ thấy đau liền khóc.
“Sao, muốn tao tha cho nó? Được! Da thịt mày cũng trắng trẻo, cho tao chơi phát tao thả nó ra.” Ánh mắt dâm dục của gã nhìn cậu, khiến cậu buồn nôn.
Cậu im lặng, ánh mắt vẫn dõi theo Ảnh Nhi.
“Sao? Không đồng ý? Vậy….”
Gã kia hiểu ý, rạch một đường dài hơn trên cổ cô bé. Ảnh Nhi thấy máu chảy xuống cổ áo như vậy liền khóc to hơn.
“Cô bé à, ba con không thương con nữa rồi! ha ha ha…” Gã ta dùng giọng đau thương nói.
“Ba ơi…oa oa oa!”
“Con mẹ nó, tao không rảnh ngồi đây xem cha con mày khóc lóc đâu. Tụi bây lôi nó dậy!” Gã tức giận, dùng tay xé đi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh che đi thân thể mê người kia.” Yên tâm đi, tụi bây cũng có phần cả. Ha ha ha….”
Cậu chống trả quyết liệt, cự tuyệt từng cái chạm của người đàn ông kia. Cậu như vậy lại khiến thú tính của gã càng thêm tăng cao.
“Người anh em, hay là ngại làm việc đó trước mặt con gái à! Ha ha ha, yên tâm đi, tất cả tụi tao từng người từng người sẽ cho nó thấy… ba của nó bị đàn ông chơi như thế nào…ha ha ha….”
“Bẩn thỉu! Rác rưởi! Chó hoang!” Cậu phun ngụm máu ra, trịnh trọng nói.
“Con mẹ nó, không chơi nữa, tao đánh chết nó!” Gã cầm lấy cây của đàn em, chỉ cười đểu một cái hung hăng đánh một cái vào đầu Tử Thụ. Máu từ đầu cậu chảy xuống, thân ảnh gục ngã, bất động.
“Đi!” Gã khoác tay, đàn em cũng thả Ảnh Nhi ra. Cô bé chạy lại Tử Thụ, nước mắt liên tục rơi trên người cậu.
“Ba! Ba ơi!!!!” Ảnh Nhi lay người cậu, ôm cậu nhưng cậu vẫn bất động.
Gã kia sau khi quay đi liền đứng bất động. Môi hắn nhấp nháy, hai mắt mở to, lần này gã thực sự là tỉnh rượu. Đó là… Ông Vương, trùm mafia.
“Giết!!!!!!!!!” Vương Hãn hét lên bức tai. Và… sự tức giận của ai kia đã đến cực hạn.
Ngực Vương Hãn phập phồng lên xuống, lần này gã kia chết một vạn lần cũng không đủ. Nhìn cậu nằm bất động trên nền đất lạnh, tay anh nắm thành quyền, đi đến bên Tử Thụ. Ánh mắt anh rối loạn, bàn tay run run lấy áo mình khoác lên cho cậu. Anh lay hoay, anh nên làm gì tiếp theo đây. Anh nên làm gì đây, tim anh đau quá, đau đến hô hấp cũng khó khăn.
” Ba ơi, ba đừng khóc.” Ảnh Nhi nhìn anh, ngấn lệ. Anh nghiến chặt răng.
“Về thôi!” Trọn vẹn hai từ thốt ra, anh liền bế Tử Thụ trên tay sau đó lái xe với tốc độ bàn thờ về tổ chức.
Bỏ lại sau lưng đống hỗn độn đầy máu…
….