Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 47: Tẩu Thoát


Bạn đang đọc Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt): Chương 47: Tẩu Thoát


Ring!
Vừa nhìn thấy cậu chủ mình và những vị thực khách đang rảo nhịp bước vào, tay người hầu rung nhẹ chiếc chuông nhỏ được thắt nơ đỏ ở tay cầm rồi kính cẩn cúi chào, như hiệu lệnh ngầm thúc giục đám gia nhân đang sửa soạn trong phòng ăn cúi chào theo.
-Xin mời các ngài vào phòng ăn!
Ngay khi câu nói của tên người hầu trong bộ áo đuôi tôm đúng kiểu cách Châu Âu chính thống vừa thốt lên, cánh cửa gỗ đen bóng màu sôcôla bật mở, hé ra 1 ko gian sáng chói một trời 1 vực với ko gian cô quạnh, vắng lặng bên ngoài.
Khác hẳn với phong cách bày trí trang nhã, quý phái, hoa lệ như muốn phô trương sự giàu có của mình như phòng ăn biệt thự Hàn gia, phòng ăn biệt thự Kingston lại ngẫp tràn màu sắc sống động, tươi trẻ, thậm chí ta còn có thể thốt lên hai từ “dễ thương” để miêu tả cảm xúc của mình khi nhìn thấy nó nữa cơ. Được bày trí theo phong cách cổ điển kết hợp hài hoà với các thiết bị tiện nghi hiện đại, căn phòng ban đầu đem đến cho những vị khách ko mời một sự ngạc nhiên đầy đa xúc cảm. Một không gian khoáng đạt, thoáng rộng với sự ngự trị của màu trắng thanh khiết cùng thứ mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào nhưng ko quá nồng toả ra từ những chiếc đèn cầy tạc hình thiên sứ nhỏ xinh. Nó, mang đến cho những ai vô tình hay cố ý lạc vào ko gian mơ mơ thực thực này một cảm giác thật thư thái, dễ chịu, như nỗi buồn phiền trong thẳm sâu con tim cũng bị tước bỏ đi vậy. Chính giữa căn phòng, một chiếc bàn gỗ mun được phủ trọn lên bằng chiếc khăn ren trắng, càng làm cho căn phòng thêm hài hòa với và tạo điều kiện cho những sắc màu trang nhã của những khóm hồng rải rác xúc quanh hay quầy rượu cạnh góc thêm nổi bật.
Tròn mắt nhìn căn phòng ăn quá ư thanh dịu mà mấy cô người hầu có vể đã hoàn thành tròn nhiệm vụ của mình, Chấn Vũ nhìn Gia Phong như đang cố tìm kiếm một sự đồng cảm nhỏ nhoi nào đó nhưng vô vọng, khuôn mặt anh vẫn vô cảm như vậy, chính xác hơn là ko để ý, chỉ chăm chăm dõi về phía người kia, thầm lặng theo phong cách lạnh lùng vốn có.
Mỉm cười hài lòng trước biểu cảm như đã dự liệu trước trong đầu mình, Avril nghênh mặt bước vào phòng ăn, nhẹ nhàng kéo 1 chiếc ghế được trang trí cùng kiểu với chiếc bàn, người hơi cúi, tay đưa về phía Hiểu Nghi, khoé miệng nở nụ cười qúy phái:
-Mời tiểu thư ngồi!
-Cảm ơn cậu!_Đáp trả lại bằng một nụ cười tuyệt đẹp ko kém, Hiểu Nghi cẩn trọng ngồi xuống ghế, ánh mắt đảo nhìn Avril đang ngồi xuống cạnh mình.

-Hai người ngồi đi, hay muốn tôi phải kéo ghế cho nữa hả?_Mân mê chiếc khăn ăn, quàng quanh cổ mình, Avril liếc nhìn 2 vị khách qúy vẫn đang đứng nhìn mình, mắt cậu nheo lại, phả giọng trịch thượng.
Nhìn nhau 1 lượt, Gia Phong và Chấn Vũ liền kéo ghế ngồi phía đối diện, mặt hằn rõ sự cay cú nhưng chẳng thể làm gì được, bởi lẽ Avril là chủ nhà, hóng hớt nói tùm lum là thể nào cũng ra đường hóng gió, với Chấn Vũ là thế, còn với Gia Phong, anh có lí do khác để nhịn.
Nhận thấy hai vị khách quý của chủ nhân mình đã ngồi xuống ghế, người hầu với chiếc áo đuôi tôm ban nãy lại thảy chuông, “ring” lên một tiếng như ám hiệu ra lệnh cho đám gia nhân đã chờ sẵn phía trong phòng bếp bưng bát đũa bày biện.
Những bộ bát đĩa sứ khoác áo màu ghi xám nhanh chóng được bày ra trước mặt 4 con người có thân phận cao quý, nhưng vẫn ko làm giảm đi sự sang trọng của căn phòng mà càng làm tăng thêm vẻ đẹp thanh lịch, bắt mắt song vẫn phảng phất hơi thở mộc miên và nó, như phần nào phản ánh đến bữa cơm hôm nay sẽ thuộc loại gì. Một bữa cơm đậm chất dân dã để thể hiện đẳng cấp của hai vị khách quý? Chỉ có chủ nhân của trò đùa này mới biết được.
-Đừng coi thường chúng, đều là đồ sứ thời cổ cả đấy_Nhìn chăm chăm vào gương mặt đang nghệch ra của Chấn Vũ, Avril cười cợt, tay đo đũa cho khớp đôi rồi đưa cho Hiểu Nghi một đôi, mình một đôi, 2 đôi còn lại của 2người kia thì để họ tự túc.
-Tôi chỉ ko nghĩ hoàng gia Anh cũng ăn những món đồ sặc mùi châu Á này thôi_Chấn Vũ bào chữa, quay sang Gia Phong tiếp tục tìm sự đồng cảm mong manh.
-Xem ra đẳng cấp của chúng tôi trong lòng cậu hơi thấp thì phải?_Nhận lấy 2 đôi đũa gỗ từ phía Avril, Gia Phong vẫn giữ nét điềm đạm vốn có, chăm chú soi lên nét mặt hả hê của Avril
-Cứ ăn đi rồi sẽ biết_Thoáng ngớ người trước sự phán đoán ko còn nhạy bén của Hàn thiếu gia nức tiếng Hà thành, Avril quay sang tên người hầu đang đứng cạnh_Dọn cơm
Ngay khi nhận hiệu lệnh của chính chủ nhân mình, một đoàn người chừng 7, 8 người lần lượt ùa ra từ căn bếp chỉ bằng một phần tư phòng ăn, đặt trước mặt người 4 đĩa khai vị nhưng món khai vị thì chẳng khác nhau là mấy. Một ổ bánh mì dài và một bát sữa để ăn cùng.

-Đây là món khai vị, mời ăn tự nhiên_Tít mắt cười rất hài lòng trước những món khai vị đúng ý mình, Avril tỏ vẻ khách sáo, chống tay lên cằm ngắm nghía 2 vị khách đối diện.
-Món này mà…_Đến lòi con mắt xoi mói ổ bánh mì, Chấn Vũ nhìn Avril như ko thể tưởng tượng nổi, miệng ấp a ấp úng chẳng thể thốt nên từ nào
-Tôi đã bảo rồi mà, sẽ làm đồ ăn phù hợp với đẳng cấp của 2 người. Đây là thành ý của tôi, 2 người ko ăn thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy_Xị mặt xuống đầy u buồn, Avril tỏ vẻ thành thật, rồi quay sang phía Hiểu Nghi_Chúng ta đã ăn cơm rồi, chắc cậu cũng no lắm, thế thì đừng ăn nữa nhé. Ăn nhiều ko tốt cho sức khỏe
-Làm như thế sao được, cậu là chủ nhà, cậu ko ăn sao chúng tôi dám đặt đũa chứ?_Lấy tay chặn miệng Chấn Vũ khi thấy anh ta đã bị Avril làm ê hoặc đến mức há miệng ăn ổ bánh mì mà anh ta chưa bao giờ ăn qua, Gia Phong bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng toát lên một vẻ chất vấn ngầm mà chỉ có kẻ bị chất vấn mới cảm nhận được_Tôi nghĩ người Anh cũng rất hiểu rõ điều này.
-Hahah, làm sao đây, tôi đã no lắm rồi_Avril cười trừ
-Dù đã no thì cũng nên ăn trước mở màn chứ? Chẳng nhẽ…_Gia Phong vẫn ko chịu buông tha cho Avril, anh nhìn vào ổ bánh mì một cách nghi hoặc rồi đổ hết những nghi hoặc đã rõ câu trả lời ấy lên người đối diện_…trong ổ bánh mì này có gì đó khả nghi, nên cậu mới ko chịu ăn?
-Làm gì có chuyện đó_Giật thót mình dù hoàn toàn vô tội, Avril bấn loạn, mắt đảo lia lịa ko biết làm cách nào để tên kia ko nghi ngờ “lòng thành” của mình. Bánh mì ư? Một bá tước như cậu mà đi ăn thứ đó thì thật mất hết thể diện, chúng chỉ xứng với Hàn Gia Phong mà thôi.
-Vậy sao cậu ko ăn đi. Nếu cậu ko ăn, rất tiếc, chúng tôi cũng sẽ ko chạm đến chúng.

-Dạ dày Avril ko khỏe, để tôi ăn thay cậu ấy_Ko chịu được cái cảnh người có ân huệ với mình bị chính ông chồng cay nghiệt kia dồn vào đường cùng, Hiểu Nghi đưa tay sang đĩa bánh mì của Avril, toan cầm lên bỏ vào miệng thì bất chợt, tay cô ko thể cử động được, chưng hửng giữa ko trung.
-Em đang đi quá giơi hạn của mình đấy, Hà Hiểu Nghi, người em nên ăn thay phải là tôi mới đúng_Giữ chặt tay Hiểu Nghi ko để cô vùng vẫy thoát được, Gia Phong trầm giọng cảnh cáo, khuôn mặt điềm đạm dần bị chính thân chủ nó xé toạc đi, lộ rõ sự giận giữ đáng sợ mà bất kì ai cũng giật mình cùng nhịp tim hỗn loạn.
-Anh mới là người đi quá giới hạn đấy, Hàn thiếu gia_Chồm người dậy, Avril gỡ tay bạn ra khỏi kẻ vũ phu ấy, buông lời đe dọa ko câu nệ_Nên nhớ, đây là nhà tôi, ko phải là nhà anh, đừng có muốn làm gì thì làm
-Tôi ko làm gì nhà cậu, cũng chẳng phóng hỏa hay phá hoại tài sản của nhà cậu, tôi chỉ đang dạy bảo lại vợ mình thôi. Cậu là người thứ 3, biết gì mà xen vào.
-Anh…_Cứng họng, Avril nắm tay thành đấm, thở mạnh với cơn giận trực trào
-Được rồi, đừng cãi nhau nữa_Biết ngay tình trạng nội bộ lục đục sẽ xảy đến, Chấn Vũ khua tay múa chân ngăn cản, mắt anh nghiêm lại khi nhìn thấy Hiểu Nghi vẫn có chút bình thản_Tất cả là tại cô mà ra đấy, sướng nhỉ? Nơi nào có cô y xì nơi đó có chuyện mà.
-Đủ rồi, tôi cảnh cáo lần cuối, thả tay cậu ấy ra, anh ko xứng làm chồng cậu ấy_Lườm Chấn Vũ một cái khiến cậu ta im bặt, Avril gằn giọng, khóe môi nhích lên nửa cười nửa ko sau khi đã nghĩ ra chiêu trò phản kháng lại. Hơn ai hết, cậu là người biết gần như tuyệt đối mọi chuyện xảy ra trong nội bộ Hàn Gia, ko có lí gì cậu lại thua một kẻ vốn ko đáng mặt đàn ông như Hàn Gia Phong cả. Đã đến nước này, cậu phải nói hết, toàn bộ.
-Tôi xứng hay ko là việc của tôi, người ko xứng làm vợ tôi là cô ấy mới đúng. Giờ thì thả tay tôi ra_Gia Phong ngự mắt lên bàn tay đang túm chặt ở cổ tay mình, những ngón tay ép chặt cổ tay ai kia càng căng lực. Sự tê dại Avril dành cho anh dường như đã bị anh chuyển sang cho Hiểu Nghi mất rồi, và anh sợ rằng, anh sẽ bẻ gãy tay cô ấy nếu chuyện này tiếp tục tiếp diễn. Trong ba người, phải có 1 người buông tay…
-Tôi thấy buồn lòng cho anh khi anh có thể nói ra câu đó mà ko biết ngượng đấy, Hàn thiếu gia. Anh nói Hiểu Nghi ko xứng làm vợ anh? Tôi lại thấy anh ko xứng làm chồng cô ấy đấy_Dí sát mặt mình vào mặt Gia Phong, Avril nhấn mạnh từng chữ một_Anh thử nhớ lại đi, anh đã làm gì cho cô ấy? Lúc cô ấy bị dị ứng sắp chết, anh đã nói gì? Đã thế anh còn sai người cho cô ấy uống thuốc quá liều đến nỗi sốc thuốc, nếu tôi ko đến kịp, e rằng anh sẽ ko còn vợ mà chê bai đâu
-Sốc thuốc? Sai người? Cậu đang nói cái quái gì thế?_Ngờ người trước những thông tin mới lạ, Gia Phong nheo mắt hỏi lại, thoáng buông lỏng những ngón tay khi thấy Hiểu Nghi nhăn mặt đau đớn
-Đây là chi phiếu của Hàn Gia, đúng chứ?_Ko biết moi ra từ đâu tờ ngân phiếu tìm thấy được trong buồng ông bác sĩ kì lạ, Avril đưa lên cao, khóe môi cười nhạt_Tôi đã tìm thấy nó trong phòng ông bác sĩ đã cứu chữa cho Hiểu Nghi và sau đó, ông ta biến mất, để lại cơn sốc thuốc cho Hiểu Nghi. Nếu nói anh ko có liên quan đến chuyện này thì khó tin quá. Sao anh ko cho cô ấy một liều thuốc độc rồi thông báo với cánh báo chí rằng cô ấy bị *** hại, thế là xong. Cần gì phải bỏ một số tiền lớn như vậy chứ. Hay anh nghĩ mình trong sạch đến mức ấy nên ko muốn bị vấy bẩn

-Đưa nó cho tôi_Đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, Gia Phong ko thèm để ý đến sự xoi mói của Avril, thẳng thừng đề nghị
-Tôi ko ngu ngốc đến mức ấy_Rụt lại tờ ngân phiếu, cho vào túi áo, Avril giờ mới chịu thả tay Gia Phong ra, tay kia phủi phủi những phần đã chạm vào Gia Phong, cứ như thể anh mắc đại dịch lây qua đường nắm tay ấy_Giờ thì buông tha cô ấy đi, đó chẳng phải là điều anh muốn sao?
-Rất tiếc, cô ấy hiện giờ vẫn là vợ tôi_Bước ra khỏi bàn ăn dang dở, Gia Phong kéo tuột Hiểu Nghi đi theo mình.
-Này, tôi nói đến thế mà anh ko hiểu sao? Thả cô ấy ra đi_Avril vẫn ngoan cố ngăn cản hai kẻ trước mặt
-Tránh ra đi
-Ko được, muốn đi thì qua ải này đã_Nói hết lời mà kẻ trước mặt vẫn gan lì chống đối, Avril bấm tay cái tách ra hiệu, khóe môi nhếch lên đắc ý_Do anh ép tôi đấy nhé
Sau tiếng tách cô động của Avril, một đoàn người mặc áo vest lững thững xuất hiện trước mặt Gia Phong và Hiểu Nghi, mặt mũi tên nào tên nấy bặm trợn như muốn xé xác hai kẻ chạy trốn thành trăm mảnh. Chúng bóp tay bóp chân, lắc hông, lắc đầu, chạy bước nhỏ khởi động nóng…
Đánh nhau thì Gia Phong ko giỏi nhưng về chuyện đoán biết trước sự tình thì anh rất có khả năng, gần như bằng với mấy ông thầy bói thần sầu ngồi thu lu một góc. Nhận được lời thách thức của Avril, Gia Phong ko nói ko rằng, anh cười khẩy một cái rõ xao động lòng người, như một ám hiệu mà cũng như một nụ cười của kẻ thắng cuộc.
Chưa đầy một giây sau, tiếng nứt vỡ của thủy tinh loại khó vỡ nổi lên, một toán người leo thang dây nhảy xuống, nhanh như sóc kéo Gia Phong và Hiểu Nghi lên đoàn phi cơ ù ù khí thế ở trên cao, để lại cho những người bên giữa, những mảnh thủy tinh tròn to của nốc phòng được cắt rất cẩn thận bằng kim cương.
Một làn mưa vội đến, vội đi, dĩ nhiên, Avril bị ướt sũng, tất cả chỉ vì nhà dột…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.