Bạn đang đọc Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt): Chương 30: Con Người Thứ 2
Đau, con tim Gia Phong giờ như thắt quẳn, anh ko biết nếu như thứ bột
trắng đó là thuộc độc thì tâm trạng của anh sẽ trở nên như thế nào, song giờ đây, trước mặt anh, vẫn là đôi mắt anh nhớ nhung, mong chờ, thất vọng và hạnh phúc
nhưng lại tràn đầy sự oán hận. Chung quy, người vợ anh đã từng ghét đến tận xương tuỷ, dù đã mất đi kí ức xưa cũ và anh dường như là người
thân duy nhất của cô, vẫn ko hề đặt nơi anh chút tin tưởng. Mà cũng đúng thôi, người thừa kế dòng tộc Kingston là chỗ dựa quá vững chắc cho cô rồi, thêm anh chỉ vướng
mà thôi
Để những dòng suy nghĩ chế nhạo chính mình lượn lờ trong đầu, Hàn thiếu gia nở nụ cười nhạt đau khổ, đưa hai bàn tay bế thốc người con gái đang lịm đi trên dường bệnh, sải chân bước ra khỏi phòng trước khi thuốc mê hết công hiệu
-Cậu chủ!_Chờ đợi trong mòn mỏi hồi lâu với tấm thân tàn tạ từ lúc Avril Kingston-kẻ được thiếu gia Trần Bạch mệnh danh là con chó săn chuyên chõm mỏm vào chuyện người khác-xuất hiện cho đến giờ, Hồ quản gia cuối cùng cũng dần lấy lại được nét bình tĩnh thường ngày ngay khi cánh cửa im lìm của căn phòng ám mùi tử thần kia chuyển động mạnh
-Về biệt thự!_Ra lệng cho người đàn bà già cỗi đang dần đông cứng
vì người đang được chủ nhân mình bế trên tay, ánh mắt chỉ dành cho những kẻ chuyên quyền biết cách dẫm đạp lên đầu người khác giờ thực sự sắc nét, bao trùm lên cơ thể run bắn của ông bác sĩ
-Ngài định đưa thi thể cô ấy về ư? Như thế ko nên cho lắm_Cố nói từng câu chữ thật chậm rãi như ko muốn để những người xung quanh chứng kiến đoán biết tâm trạng rối bời của mình, ông bác sĩ với kinh nghiệm nghề nghiệp lâu năm bày tỏ quan điểm
-Đúng vậy, vợ tôi đã chết, thế nên đám vô dụng như các người ko có quyền can thiệt vào chuyện của chúng tôi nữa_Gia Phong thản nhiên đem cái danh vô dụng khoác lên cho người khác, thẳng thừng đem vợ ra xe
-Gia Phong, cậu
đang dần trở thành mấy tên đàn ông nhu nhược rồi đấy_Chặn đường bạn mình, Chấn Vũ xót xa
-Đừng ngăn cản tôi nếu ko tôi sẽ nghi ngờ rằng cậu là người đã giết vợ tôi đấy_Gia Phong dừng bước và ném trả cho người dám ngăn cản mình một cái nhìn sắc lẻm cùng câu đe doạ đầy ngụ ý rồi bước tiếp đến nơi mình đang hướng đến để mặc cho những người ở lại một nỗi sợ hãi đến phát điên lên
***
Nhẹ nhàng bế vợ mình ra khỏi chiếc ô tô sặc mùi điều hoà, Gia Phong trong vô vàn ánh nhìn thương xót lẫn thông cảm của đám gia nô vẫn ngẩng cao đầu đưa thể xác vợ về phòng, lúc
này đây, ko có chuyện gì có thể làm cho anh phân tâm được ngoài chuyện của người đang ngủ li bì trong vòng tay anh nữa, dường như, đối với anh, sự xuất hiện của cô ko còn mờ nhạt như trước.
-Cậu chủ!_Lẽo đẽo theo sau như một con cún con, Hồ quản gia thất vọng thốt lên nỗi lo âu đang ngự trong đầu bà_Thiếu phu nhân đã ra đi, tôi nghĩ chúng ta nên mai táng cho cô ấy, chứ cứ để thế này….
-Mai táng hay ko là chuyện của ta, ko cần bà nhúng tay vào_Hàn thiếu gia đặt nhẹ vợ lên chiếc giường quý phái được chạm khắc tinh xảo nhất của mình rồi đi về phía
cửa, khoá chặt như ko muốn bất kì ai làm phiền anh và vợ mình_Ko có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền ta, ngươi đi đi
Lùi ra sau 2 bước trước cú đóng cửa dữ dội của chủ nhân, Hồ quản gia đứng hình, cảm nhận được sự lạnh lùng của chủ nhân qua cách cư xử ko giống ai, điều đó làm cho bà ta cảm thấy khó chịu và kinh hãi. Khó chịu vì đến lúc chết, con người độc ác kia vẫn nhận được quá nhiều sự ưu ái của chủ nhân bà. Kinh hãi bởi suy nghĩ hành vi sai lầm của bà đã bị vị chủ nhân đáng kính của bà phát giác và thật khó để đoán được hình phạt mà bà sẽ nhận được là gì.
-Có chuyện gì vậy, Hồ quản gia?_Nhận thấy rõ biểu hiện khác thường trên từng cơ mặt dù sự thay đổi ấy rất nhỏ, một cô gái với mái tóc đen mun dài trong bộ đồng phục dành cho người giúp việc quan tâm hỏi han
-Ngươi về từ lúc nào thế?_Thoáng giật mình, dòng suy nghĩ miên man trong đầu Hồ quản gia tắc nghẽn ngay tắp lự, đưa bà ta ra khỏi thế giới u ám của mình_Ko phải đang ở quê sao?
-Vâng, nhưng giờ bệnh tình của em gái tôi đã ổn, thế nên tôi cũng ko thể bỏ mặc công việc của mình được_Cô gái kia mỉm cười, kì lạ thay sự hiền dịu đang được phô diễn trong nụ cười ấy thật quỷ mị, đến nỗi gây cho người khác cảm giác như nguy hiểm đang gần kề vậy_Hình như lúc ko có tôi ở đây, biệt thự xảy ra khá nhiều chuyện thì phải?
-Đúng vậy_Rời khỏi cánh cửa gỗ nặng trịch đã vô tình trở thành rào cản của mình với người đó, Hồ quản gia lướt qua cô gái ma mãnh ko kém mình, bước chân chậm dần khi đến gần cô ta_Chúng ta sắp bận rộn rồi đấy
-Bận rộn?
-Hàn thiếu phu nhân vừa mới qua đời_Hồ quản gia thở dài, ánh mắt sâu hoắm bao trùm lên con người đứng bên cạnh, dò xét thái độ_Chúng ta sắp bận rộn rồi đấy
-Bận rộn?
-Hàn thiếu phu nhân vừa mới qua đời_Hồ quản gia thở dài, ánh mắt sâu hoắm bao trùm lên con người đứng bên cạnh, dò xét thái độ
-Cái gì?_Ko thể tin nổi vào những gì vừa lọt vào tai mình, cô giúp việc kinh ngạc hỏi lại
-Bình Phong, xem ra cô rất buồn nhỉ?_Hồ quản gia cười khẩy, bộ dạng cực hả hê_Vì kẻ chắn lưng giờ đã ko còn nữa mà
Trịnh trọng bước xuống lầu 1, Hồ quản gia như trút được nỗi buồn khi tìm thấy được 1 con chuột ình xả hận, tâm trạng tựa hồ đã ổn định trở lại. Còn người ở lại, hẳn chằng vui vẻ được gì, bởi lẽ, cô ta có chuyện quan trọng phải làm hơn thế nhiều
Chạy thật nhanh đến 1 góc khuất ít người nào đó trong biệt thự, Bình Phong hoang mang đảo mắt nhìn cảnh vật vắng vẻ xung quanh, hai ngón trỏ hoảng loạn bấm số vào điện thoại rồi áp nó lên tai, chờ đợi cùng những dòng chuông nhạt nhẽo đổ hồi
-Hiểu Nghi, nghe máy đi chứ!_Đơn phương hối thúc khi người bên kia vẫn ko chịu nhấc máy, Bình Phong chẳng thể giấu nổi sự lo lắng_Làm ơn đi, lớn chuyện rồi
Thời gian vẫn cứ trôi qua, những dòng chuông vẫn ngang nhiên khuấy động mọi ý nghĩ của người đang lắng nghe nó…song ko hẳn chỉ là những dòng chuông vô tri, nó, đang cố thử thách sự kiên nhận của loài động vật bậc cao trên trái đất-con người
Giờ đây, đối với Bình Phong hầu như quá lãng phí, chính vậy, cô ta ko cho phép mình ở yên 1 chỗ nữa, thay vào đó, cô ta chọn cách đến thẳng nơi cần đến để báo tin dữ. Quyết định nhanh gọn, Bình Phong nhanh chóng thay áo quần rồi ra khỏi biệt thự Hàn Gia, thật ko may, hành động vội vàng ấy đã được thu lại trong bộ não bà quản gia họ Hồ
.***
Gõ nhẹ những ngón tay trên bàn phím chiếc Laptop nhỏ gọn, Hàn thiếu gia thi thoảng đưa mắt chiếu lên hình hài đang say nồng cơn mộng trên giường mình rồi lại soi vào màn hình Laptop, chiêm ngượng bộ dạng hoảng loạn như gặp phải quỷ của ông bác sĩ thân cận
-Hàn thiếu gia, có chuyện gì gấp ạ?_Lấy khăn lau mồ hôi, ông bác sĩ đi thẳng vào vấn đề
-Xem ra lại làm phiền ông rồi_Nheo mắt đánh giá dung nhan nữ y tá ăn mặc hở hang phiá đằng sau ông ta, Hàn thiếu gia nhếch mép
-Ko, ko đâu ạ_Ông bác sĩ cười từ tốn
-Ko làm khó ông nữa, ta muốn hỏi vợ ta đến lúc nào mới được mở băng
-Sao? Hàn thiếu phu nhân? mở băng?_Ông bác sĩ tròn mắt nhắc lại những từ ngữ mình ko hiểu
-Ông làm gì mà ngạc nhiên dữ thế?
-Ko phải ngài ấy vừa mới ra đi sao ạ? Các trang web thông tin hay fan club của 2 người cũng như antifan của thiếu phu nhân đều đã cập nhật thông tin này vài giờ trước_Thông báo 1 tràng dài, ông bác sĩ hớp 1 ngụm trà nhằm
tiếp thêm clo ình
-Thế ư?_Đăm chiêu 1 lát, Hàn thiếu gia khoái chí cười, đôi mắt thẫm đen lại càng tôi tăm hơn
-Tôi ko hiểu chuyện này lắm, chẳng nhẽ tin đó là giả?
-Mặc kệ nó là thật hay giả, ông chỉ cần giữ kín chuyện hôm nay là được_Hàn thiếu gia ngã người dựa vào thành ghế, tiếp tục đi vào trọng tâm của câu chuyện_Nói đi, khi nào Hiểu Nghi tháo băng thì được
-Vâng, tôi nghĩ giờ là được rồi, như vậy cô thể cô ấy ko bí bách và dễ lành hơn. Thật ra vết thương quanh người cô ấy ko nặng lắm, ban đầu nhẽ ra ko nên băng lại nhưng vì ngài…
-Được rồi, nói thế là đủ_Hàn thiếu gia chặn miệng ông bác sĩ ngay khi ông ta có cơ hội vạch lỗi con người hoàn hảo như anh_Ông làm gì thì cứ làm tiếp đi
-Hàn thiếu gia, khoan đã_Ngay khi Gia Phong có ý định ngắt kết nối, ông bác sĩ mới chịu nói ra những gì mình đang biết_ có chuyện này tôi ko biết có nên nói cho ngài ko
-Nói đi!_Hàn thiếu gia phóng khoáng
-4 tháng trước ở Mỹ có 1 ca bỏng nặng được đưa tới bệnh viện để phẩu thuật thẩm mĩ_Ông bác sĩ hít 1 hơi dài lấy hết can đản để có thể nói tiếp_điều kì lạ thay, hôm qua lúc tôi đang bắt chuột, chúng đã khởi động chức năng dò tìm ADN trong máy tôi và…người đó, có bộ gen khớp với bộ gen của Hàn thiếu phu nhân