Bạn đang đọc Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt): Chương 20: Đấu Khẩu
-Chài, giữa hồ li tinh và vợ, làm sao tôi biết được chứ, phải một người luôn ở bên Hàn Gia Phong như anh,
mới tường tận được mọi việc, người ngoài như tôi, muốn hiểu được họ, quả là rất khó_Avril nhún người ra chiều bất lực,rồi nở nụ cười xã giao mà thương nhân quý tộc Anh vẫn thường làm.
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 800×1131.
Ngày hôm qua là một ngày ko mấy tốt đẹp và ngày hôm nay cũng chẳng mấy sáng sủa hơn…
Gấp nhẹ chiếc điện thoại màu đen bóng của mình sau khi nói chuyện với một vài đối tác khó ưa, Avril thư thái hớp một ngụm trà còn nghi ngút khói, đôi mắt trong có chút tinh ranh nhìn chằm chằm về phía người đối diện, nở một nụ cười nhẹ đủ để ai đó phải giật mình trong giây lát.
-Nhìn gì mà nhìn_Tỏ vẻ khó chịu trước ánh nhìn trìu mến pha chút xảo hoạt của đối phương, Chấn Vũ cảnh giác dù mắt vẫn đăm đăm nhìn mấy dòng chữ đen xì trên màn hình laptop
– Bộ ko có chuyện gì là ko nhìn được hả ?_Avril tỏ vẻ ngây thơ vô tội, đôi mắt vẫn « bám dai » con mồi trước mắt, ko chịu buông tha
-Nhiều lời, muốn nói gì nói đi_Đoán rõ được ánh nhìn ẩn ý, Chấn Vũ thở dài
-Vậy tôi ko khách sáo đâu nha_Như tóm được miếng mồi ngon, Avril ma mãnh đặt câu hỏi, ko buông quan sát những biểu hiện trên mặt Chấn Vũ_Anh nghĩ gì về…Lâm Ngọc Thanh
-Gì cơ ?_Ngước mặt nhìn kẻ đối diện, Chấn Vũ hỏi lại với sự mong mỏi rằng mình đã nghe nhầm
-Anh lảng tai từ khi nào vậy hả_Bĩu môi ra vẻ thất vọng, Avril xị mặt_Tôi hỏi anh, anh nghĩ gì về Lâm Ngọc Thanh hả ?
-Khi ko cậu hỏi chuyện đó làm gì ?
-Để biết_Thoáng thấy vẻ nghi ngờ, Avril lơ đẹp rồi trả lời, ko buồn nhìn ánh mắt xoi mói của Chấn Vũ, hỏi dồn_Nói đi chứ
-Con nít, hỏi mấy chuyện đó làm gì_Nói đoạn, Trần Bạch thiếu gia quay lại tư thế đọc báo, mặc cho Avril Kington há mồm tức giận, còn ko quên cười nhẹ khi thoáng thấy bộ dạng đó của cậu.
-Anh bảo ai là con nít hả ? Nhìn lại mình đi_Xâm xoàng trước sự châm chọc của Chấn Vũ, Avril trong giây lát giận giữ quát tháo kẻ dám coi thiếu gia dòng tộc Kington bệ vệ là con nít nhưng lại im lặng sau khi bị lơ đẹp, ánh mắt xẹt điện với dòng suy nghĩ « trả thù » trong đầu luôn lảng vảng, khiến ai đó đôi lúc lại cười như thể bị ma trêu
-Ngoan ngoãn thế là tốt_Thoáng thấy Avril ngồi xuống chỗ mình nhâm nhi tách trà, Chấn Vũ khẽ thở phào châm chọc_Tôi ko thik dỗ con nit đâu đó
-Ko cần phải dỗ đâu, Trần Bạch thiếu gia_Avril nhàn nhã đáp lời rồi nhếch mép cười đểu_Tôi chỉ muốn xem thử, giữa Hà Hiểu Nghi và Lâm Ngọc Thanh, ai hơn ai thôi mà
-Cái đó còn phải hỏi à ?_Lắc đầu thật vọng, Chấn Vũ khinh miệt
-Chài, giữa hồ li tinh và vợ, làm sao tôi biết được chứ, phải một người luôn ở bên Hàn Gia Phong như anh, mới tường tận được mọi việc, người ngoài như tôi, muốn hiểu được họ, quả là rất khó_Avril nhún người ra chiều bất lực, rồi nở nụ cười xã giao mà thương nhân quý tộc Anh vẫn thường làm.
-Cậu vừa nói ai là hồ li tinh hả ?_Có chút tức giận phơi ra trên vầng trán đang dồn nếp, Chấn Vũ chằm chằm nhìn Avril, khuôn mặt ko mấy tươi tỉnh
-Thì là Lâm Ngọc Thanh chứ ai_Chẳng thèm đếm xỉa gì đến biểu hiện của Chấn Vũ, Avril tiếp tục thản nhiên trả lời, ko những ko chịu dứt chân ra khỏi tổ kiến, mà còn phá nát chúng một cách tàn bạo_Chẳng nhẽ, Hàn Hiểu Nghi là hồ li tinh hả, thế chẳng hợp lí chút nào cả. Xét về thân phận, Hà Hiểu Nghi rõ ràng là vợ của Hàn Gia Phong, có cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa cô ấy còn là một người mẫu rất nổi tiếng trong làng giải trí Cosplay Nhật Bản, ngoại hình lại ko tệ. So với một Lâm Ngọc Thanh gia cảnh bình thường, lại chẳng có đặc điểm gì nổi trội và hơn hết, cô ta còn là người tình của…
-IM NGAY ĐI !!!!_Chồm người về phía Avril, hai tay siết mạnh lấy cổ áo cậu, khuôn mặt góc cạnh từ từ tiến sát lại gần khuôn mặt mang vẻ đẹp thiên sứ của kẻ đang chọc giận mình, nghiến mạnh từng chữ một_CẬU MÀ CÒN LẢI NHẢI THÊM MỘT TỪ NÀO NỮA VỀ LÂM NGỌC THANH THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI
-Hì, tôi đâu có dám chứ_Sau vài giây lặng người vì phản ứng quá khích của Chấn Vũ, Avril nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục việc cần phải làm_Nhưng mà, biểu hiện của anh khiến tôi hiểu nhầm đó, cứ như thể « Đừng có mà bôi nhọ danh dự của người tôi yêu nếu ko tôi sẽ ko tha thứ cho cậu đâu » nhỉ ?
-Cậu_Siết chặt hết mức có thể, Chấn Vũ tức tối nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Avril khiến cậu rùng mình, chống cự trong vô vọng.
-Anh đang làm tôi đau đó_Tiếp tục giãy giũa, Avril nhăn nhó cảnh bảo_Đừng có làm như thể những điều tôi nói là sự thật, chẳng nhẽ anh lại có cảm tình với người tình của Hàn Gia Phong sao ? Tôi ko nghĩ anh lại tốt đến mức đi che chở cho người tình của bạn mình trong khi chẳng được chút lợi lộc gì cả. Đừng có để tôi nắm thót anh chứ
-Cậu nghĩ cậu thông minh lắm sao Avril_Cười khẩy nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chính của Thiếu gia Kington, Chấn Vũ mỉa mai_Cậu chỉ được có thể thôi à, thật thất vọng quá nhỉ ? Cậu có biết hành động của mình thực sự ngu ngốc đến mức nào ko hả ? Chỉ một chút diễn xuất nhỏ mà cũng có thể qua mặt được ngài Avril Kington đây, chắc tôi phải đánh giá lại ngài thôi, chán ngắt.
-CHÁT !!_Âm thanh chạm mạnh giữa da thịt vẳng lên trong ko gian tĩnh lặng của biệt thư dòng dõi Trần Bạch, ở một căn phòng lộng lẫy bởi những đường nét cổ kính phương Tây, có 2 người đang nhìn nhau với ánh mắt ko mấy thân thiện.
-Sao anh dám xỉ nhục và lăng mạ vị thừa kế của gia tộc Kington hả ? Anh có biết anh đang nói những điều kinh tởm gì ko và nếu anh dám đặt chân lên nước anh mà dám sỗ sàng những lời nói đó, thì cuộc sống của anh sẽ chẳng hơn gì một cái xác biết đi đâu. Hãy nhớ kĩ điều đó Trần Bạch Chấn Vũ, nếu ko muốn sau này hối hận
-Vậy à_Từ từ buông lơi thân hình nhỏ bé của Avril, Chấn Vũ nâng nhẹ cằm cậu, mỉm cười đầy ẩn ý_Nếu nói tôi thik Lâm Ngọc Thanh thì tai sao cậu ko nói tôi thik cậu nhỉ, như vậy mới đúng ý tôi đó
-Hả_Vài phút trôi qua trong mơ hồ và kinh ngạc, Avril mới thấm thía được cái ẩn ý sâu xa của tên thiếu gia Trần Bạch đáng ghét, toan trả thù thì người ta mất tiêu còn đâu, chỉ biết hầm hực đi tìm người ta cho đến khi nhận được tin nhắn : « Tôi đến trường trước đây, cậu lề mề quá, pp » thì hắn chạy mất rùi, báo hại cậu phải đón taxi đến trường trong nỗi hận thù sau như biển.