Bạn đang đọc Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt): Chương 17: Sự Tin Tưởng Thú Vị
Avril cười dài, cậu vuốt nhẹ mái tóc của Hiểu Nghi một cách dịu dàng như thể cầu vừa được nhận một thứ gì đó từ cô, sự tin cậy chăng, có lẽ vì người cô ấy nhờ cậy ko phải là Hàn Gia Phong mà là cậu, Avril Kingston, sự tin tưởng đó thật thú vị.
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 1920×1200.
-Em ko sao chứ, Hiểu Nghi?_Giọng nói trầm ấm chất chứa sự lo lắng chợt vang khẽ, kéo con người đang hoảng loạn tột cùng trở về với thực tại phũ phàng.
-Em ko sao._Hiểu Nghi lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn rồi cười gượng, những giọt nước mặn còn ấm nống im lặng chảy thành từng vệt dài trên gò má hồng rồi vỡ tan. Cả con người cô run rẩy nửa sợ hãi nữa ko thể tin vào những gì mình đang thấy.
-CHÁT!!_Ko gian tĩnh mịch cô động bỗng dưng bị xé toạc bởi sự va chạm mạnh của da thịt, lại một lần nữa lôi kéo ánh nhìn của khán giả xung quanh, kể cả kẻ vốn đã bỏ đi từ lâu cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Bị tát mạnh bất ngờ, Hiểu Nghi loạng choạng ngã nhào về phía sau, ngã vào lòng hội trưởng điển trai Nguyễn Hoàng Quốc Thiên khi anh ta cố đỡ cô. Làn da trắng hồng bên chiếc má vừa nhận cú đòn giáng trời đỏ ửng, in cả vết bàn tay kẻ vừa đả thương. Hiểu Nghi đưa mắt nhìn kẻ đánh mình, vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ
-Đau ko, Hà Hiểu Nghi?_Kẻ vừa đánh người cong môi vẻ xuýt xoa, giễu cợt_Chắc là ko đau đâu ha, da cô từ trước đến giờ vốn dày lắm mà.
-Kim Ánh_Chấn Vũ sau mấy giây im lặng xem kịch chợt lên tiếng_Em làm hơi quá rồi đó.
-Anh à, loại con gái như thế thì ko nên thương hại đâu_Kim Ánh quay mặt nhìn ông anh trai lắm lời, vẻ khó chịu và có chút gì đó vỡ lẽ in đậm trên nét mặt cô khi chạm phải ánh nhìn bất ngờ của ai đó. Vốn là người dễ dàng lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, Kim Ánh mỉm cười theo cách dễ thương nhất, như để cứu nguy lại cái hình tượng mấy phút trước đã hoàn toàn đỗ vỡ trước mặt chàng trai cô cảm mến rồi từ tốn_Anh thấy có đúng ko, Avril honey!!
-Cô muốn tôi phải trả lời gì đây?_Avril cười nhẹ, chỉ là một nụ cười xã giao sẵn có nhưng sức hút của nó vẫn ko thể chê vào đâu được, nó khiến những kẻ tiếp nhận và những kẻ vô tình tiếp nhận có gì đó chột dạ. Vẫn chưa buông tha con mồi trước mặt, Avril từ từ tiến lại gần Kim Ánh, nắm nhẹ một lọm tóc màu hạt dẻ, cúi người đặt nhẹ một nụ hôn gió lên mái tóc mềm rồi nói nhỏ vào tai con mồi bé bỏng đang ngượng ngùng_Cô sai rồi, nhóc à. Sự dễ thương giả tạo của cô, ko tạo được sự đồng cảm trong tôi đâu.
-Anh…anh Avril…_Kim Ánh sững người, đôi mắt vô tròng ngẩng nhìn khuôn mặt “thiên thần” của kẻ đối diện, ấp úng_Em…em…ko phải thế…
-Đừng có chạm vào người tôi_Avril lạnh lùng vô cảm nhìn Kim Ánh, ra lệnh cho con người cứng đầu vẫn nắm chặt tay mình_Buông ra
-Anh…_Chút nghĩ ngời lướt ngang, như bắt lấy được câu trả lời cho chuỗi câu hỏi chằng chịt trong đầu, cô đưa tay chỉ về phía Hiểu Nghi – người nãy giờ trốn vé mà vẫn được xem kịch_ANH BÊNH CÔ TA PHẢI KO, CHẮC RỒI, VÌ CÔ TA ĐẸP VÀ BIẾT CÁCH DỤ DỖ ĐÀN ÔNG MÀ…
-Cô…_Bất ngờ trước lời nói đầy ác ý của Kim Ánh, Quốc Thiên giật mình thốt lên tiếng như thế muốn ngăn cản
-TRONG CÁI TRƯỜNG P&P NÀY, CHẲNG CÓ KẺ NÀO LẠI KO BIẾT HÀ HIỂU NGHI LÀ LOẠI NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO, ANH PHẢI SÁNG MẮT RA MỘT CHÚT CHỨ, ANH AVRIL_Nửa trách móc con người bạc bẽo nửa lại xoáy sâu tim can người khác, Kim Ánh tuôn một tràng những bức xúc đang cuồn cuộn trong lòng mình mà chẳng để ý đến biết bao ánh mắt đang dồn hết vào mình, kể cả kẻ ko mấy quan tâm – Hàn Gia Phong.
-Xin lỗi! tôi chỉ tin vào những điều mình nhìn thấy mà thôi!_Avril nhún vai vẻ khiêm nhường, nụ cười nhẹ là rung động biết bao con tim bỗng xoáy mạnh vào kẻ trực diện nhận lấy làm con người đó cứng họng.
-Avril, cậu…_Người anh trai tuyệt vời của cô em họ Trần Bạch sau khi xem kịch no nê mới chịu lên tiếng giải vây thì chợt khựng lại trước một cảnh tượng quen – thuộc – nhưng – khó – tin.
Sau khi Avril vừa dứt lời thì Hà Hiểu Nghi – con hồ li tinh trong lòng mọi người lại tiếp tục “giở trò sàm sỡ” Avril Kingston. Cô chạy nhanh đến ôm chầm lấy Avril, những dòng nước mắt vô hạn cứ tuôn rơi mãi. Cô ôm chặt, dụi mặt vào bờ vai gầy của kẻ đang chết đứng trước bao ánh nhìn ngỡ ngàng + căm ghét của thiên hạ
-A…A…Avril
-À…à…đừng…đừng…thôi…ừm…khóc…khóc…** ơi, cứu con_Avril Kingston ngượng chín mặt ấp úng vỗ về cô bạn, một tay ôm hờ lấy cái lưng nhỏ còn tay kia thì vỗ nhẹ. Đôi lúc lại chạm nhẹ vào Hiểu Nghi khiến cô nàng hơi giật mình nhưng có lẽ đó cũng chỉ là cái đà để cô cảm thấy mủi lòng mà khịt nhẹ vào vùng da mát lạnh dưới cổ của Avril.
-Avril_Giọng Hiểu Nghi bắt đầu rõ ràng hơn nhiều và có gì đó lạnh lẽo, đôi mắt dần mờ đi chìm hẳn trong một màu sạm bạc_Cậu phải giúp tớ.
-Ừm_Như đã chờ đợi từ lâu, Avril cách tiếng_Chuyện gì?
-Giúp tớ tìm ra kẻ đã tung mấy cái bức ảnh này_Hiểu Nghi siết chặt Avril như thể muốn cậu nghe rõ những gì mình nói_3 ngày, đủ rồi chứ? Tớ nghĩ cậu có thể làm được cái việc cỏn con này ko quá 1 ngày đâu, nhưng tớ ko muốn ép cậu.
-Được thôi_Avril cười dài, cậu vuốt nhẹ mái tóc của Hiểu Nghi một cách dịu dàng như thể cầu vừa được nhận một thứ gì đó từ cô, sự tin cậy chăng, có lẽ vì người cô ấy nhờ cậy ko phải là Hàn Gia Phong mà là cậu, Avril Kingston, sự tin tưởng đó thật thú vị.