Ác Quỷ Khát Máu

Chương 7


Đọc truyện Ác Quỷ Khát Máu – Chương 7

“Thế nào, sợ tôi giết cô ta à?” Nhìn vẻ mặt Lâm Phong, cơn giận trong Tâm tăng lên, cô nhếch môi cười nhạt.

“Không phải vậy, nhưng mà cô ấy nói không muốn gặp ai.” Vẻ mặt Lâm Phong lộ rõ sự khó xử, tuy cái thai đó là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm được, anh không cho phép mình làm vậy.

“Vậy thì cái đó, cả đời này cũng đừng mong mở ra.” Nụ cười trên môi ngày càng lạnh lẽo, Băng Tâm chỉ tay về phía cái máy tính.

“Phong cậu hãy gọi Ảnh đến đây đi.” Lăng Kiệt lên tiếng, anh không tin tình cảm anh em bao nhiêu năm lại không bằng một người đàn bà.

“Kiệt cậu….”

“Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không giết cô ta.” Tâm mở miệng đánh gãy lời nói của Lâm Phong, muốn chết cũng đâu có dễ như vậy

“Được anh sẽ gọi cô ấy đến.” Tuy còn hơi lưỡng lự nhưng mà Băng Tâm đã nói vậy thì chắc chắn Ảnh sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Không cần nói là có tôi ở đây.” Băng Tâm nói thêm, nếu để cô ta biết mình ở đây thì làm sao mà giám tới chứ.

“Ừ anh biết rồi.” Nói rồi Lâm Phong gọi điện cho Ảnh tới.

Vừa nhận được điện thoại, trong lòng Ảnh vui không sao tả xiết, nếu thật sự có thể đến gặp Lăng Kiệt vậy thì vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lâm chắc chắn vào tay mình rồi. Nghĩ vậy, trong lòng cô ta rất vui vẻ mà đi thật nhanh đến tổng bộ của Liệt Hỏa.

“Anh tìm em có việc gì sao?” Vừa mở cửa đi vào, Ảnh đã tươi cười hỏi Lâm Phong

“Để cho cô gặp một người quen cũ.” Băng Tâm ngồi quay lưng về phía cô ta nói ra, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn nữa


Nghe thấy giọng nói có vẻ quen khiến người Ảnh run lên, cô ta không tự chủ mà nắm chặt tay. Nhưng nghĩ đến chuyện năm đó cô ta có thể chắc chắn là hai người phụ nữ kia đã chết nên không cần tự dọa mình, chỉ là giọng nói giống nhau thôi mà.

“Tôi quanh năm chỉ ở cạnh Phong thì sao có thể quen ai được chứ?” Ảnh tự mình gọi thân mật như vậy khiến Lâm Phong không khỏi nhíu mày, đang muốn nói thì đã thấy Băng Tâm lên tiếng

“Phong, Phong…. Nghe thân mật quá nhỉ. Thật là buồn nôn.” Tâm cười tớ vô cùng vui vẻ, miệng lại phun ra một câu khiến mặt mày Ảnh đen xì.

“Cô là ai mà giám nói như vậy chứ?” Khuôn mặt Ảnh đỏ bừng vì tức giận, tay nắm chặt vào nhau, móng tay gim sâu vào lòng bàn tay.

“Là LÃNH BĂNG TÂM.” Tâm nhả ra từng chữ một, bắt đầu quay ghế lại

Nghe thấy cái tên đáng sợ đó cùng với khuôn mặt kia làm Ảnh sợ đến run rẩy, lập tức quay người bỏ chạy.

“Muốn chạy, đâu có dễ dàng như thế.” Tâm nhếch môi cười, sợi dây từ trong chiếc nhẫn lập tức lao thẳng về phía người đang chạy.

Sợi dây quấn quanh chân làm cô ta ngã xuống sàn, cổ chân chảy máu đầm đìa, rút một chiếc phi đao ném thẳng về phía Tâm. Nhìn động tác của cô ta, Băng Tâm cười lạnh lắc mình một cái làm chiếc phi đao cắm thẳng vào tường.

Sợi dây ở chiếc nhẫn lập tức thu về sau đó lại phóng thẳng đến cắt đứt gân tay, gân chân còn lại của Ảnh.

“Phong cứu em.” Ảnh quẫn bách cầu cứu

“Buông cô ấy ra.” Lâm Phong vừa nói vừa rút súng ra nhưng không ngờ đã có một viên đạn bay tới gim thẳng vào cánh tay khiến anh không cử động được. Tâm nhàn nhã cầm súng cười nhạt, muốn đấu với cô ư vẫn chưa đủ tuổi đâu

Người của Lăng Kiệt ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng vừa xông vào đã bị Tâm đánh tơi tả. Cô xoay vòng cổ thành một chiếc dao găm, dùng tốc độ nhanh và chuẩn xác nhất cứa thẳng vào cổ họ, một kích lấy mạng.

Lăng Kiệt lúc này mới kịp phản ứng, đang định tiến lên thì bị Hàn Long giữ lại.

“Lão đại, người không lên chống đối chị ấy lúc này.” Hàn Long lắc đầu, hiện tại có thể thấy được tâm trạng của chị Tâm rất là không tốt đi, lão đại mà lên thì chưa chắc đã thắng được

“Con mẹ nó, cô ta đang giết người của chúng ta.” Bạch Long bực mình định tiến lên thì cũng bị cản lại.

“Nếu muốn tốt cho Liệt Hỏa thì đứng yên đó cho tôi.” Con ngươi Hàn Long đỏ ngầu, giọng nói trở lên rét lạnh, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay cậu tức giận.

Lăng Kiệt và Bạch Long đều biết đây là biểu hiện của Hàn Long lúc đang giận dữ vô cùng, hai người đều đành đứng yên một bên.

Đánh xong một loại thuộc hạ của Lăng Kiệt quay lại đã thấy Lâm Phong tiến sát tới chỗ Ảnh, cơn giận trong lòng Băng Tâm dâng lên, lập tức rút súng ra.

“Nếu muốn cô ta chết thì tiến thêm bước nữa.” Giọng nói lạnh băng vang lên khiến Lâm Phong không giám bước tiếp.

“Mấy đứa vào mang cô ta đi.” Tâm lớn giọng nói, từ cửa sổ có 4 bóng đen lập tức nhảy vào mang Ảnh đi


“Băng Tâm rốt cuộc cô muốn làm gì, cô đã hứa sẽ không giết Ảnh mà.” Lâm Phong tức giận quát lớn, mặc kệ cánh tay đang chảy máu.

“Tôi hứa là sẽ không giết cô ta. Nhưng sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, hơn nữa đứa bé trong bụng cô ta tôi cũng không để cho nó ra đời.” Tâm nở nụ cười chói mắt, đã bắt được kẻ 1 năm trước hãm hại chị em mình, tâm tình cô rất vui vẻ.

“Cô….” Lâm Phong giận dữ tới run người

“Vì một người đàn bà mà lo lắng thành cái dạng này, thật đúng là không có tiền đồ phải không con trai.” Tâm khoanh tay trước ngực nhìn ra phía cửa

“Sao mẹ biết con ở đây.” Tiểu Chính Thần mặt buồn thiu đi từ ngoài cửa vào, nó thật sự muốn ngửa đầu lên trời hỏi rằng tại sao mình lại bị phát hiện cơ chứ.

“Lần này trở về tốt hơn hết là giải thích rõ ràng cho mẹ nghe biết chưa.”

“Dạ con biết rồi.” Nghe vậy cậu bé lập tức tươi cười, chỉ cần về nhà là có cách làm mẹ hết giận thôi mà.

“Ra đây mẹ bế con về nào.” Nhìn sàn nhà dính đầy máu, Tâm dang tay ra Chính Thần lập tức nhào vào lòng cô.

“Chính Thần…” Lâm Phong lẩm bẩm trong miệng, khi anh chưa kịp nói gì đã thấy Băng Tâm chuẩn bị đưa thằng bé rời đi

“Cô muốn mang thằng bé đi đâu.” Lâm Phong tiến lên muốn dành lại đứa bé nhưng Băng Tâm đã tránh thoát được.

“Tất nhiên là mang nó đi để nó vĩnh viễn không gặp lại anh rồi.” Tâm nhìn thẳng vào Phong

“Thằng bé là con trai tôi.”

“Con trai, con có cha không?” Tâm nhìn đứa trẻ đang nằm yên trong ngực

“Không có, con chỉ có mẹ thôi.” Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên


“Lát nữa tôi sẽ giải mã máy tính kia từ chỗ tôi, tổn thất hôm nay, sau này tôi sẽ giúp đỡ các người một việc khác.” Tâm quay lại nói với Lăng Kiệt

“Còn về chuyện của người đàn bà kia, sau này anh cũng đừng mong gặp lại cô ta nữa.” Băng Tâm nhìn Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng

“Cô muốn thế nào, Thiên Thiên đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

“Muốn gặp chị tôi sao, đừng mơ.” Nhắc đến Thiên Thiên, Tâm vô cùng tức giận lập tức xoay người rời đi.

“Lần này chúng ta được lợi lớn rồi.” Hàn Long vui vẻ mặc kệ đám thuộc hạ bị Băng Tâm giết

“Lợi cái đầu cậu, không thấy chúng ta tổn thất nhiều người như vậy à.” Bạch Long điên tiết vỗ thật mạnh vào đầu Hàn Long

“Cậu cứ tin tôi đi, có được một lần giúp đỡ của Lãnh Băng Tâm là điều mà không ít người mong muốn đâu. Chúng ta thực sự là quá may mắn rồi.” Hàn Long vẫn một bộ dạng bất cần nói.

“Lâm thiếu, mong anh sau này từ bảo trọng. 1 năm trước là anh có lỗi với chị Thiên Thiên, bây giờ là lúc phải trả lại tất cả rồi.” Hà Long bỏ lại một câu rồi chạy ra cửa muốn rời đi.

“Cậu có ý gì?” Lâm Phong nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Hàn Long

“Rất nhanh thôi anh sẽ biết.” Hàn Long cười lớn mà rời đi

“Gọi người vào thu dọn mớ hỗn độn này đi.” Lăng Kiệt lạnh giọng phân phó, cái người đàn bà này đúng thật là đáng chết mà. Đây là lần thứ hai anh bị cô ta chọc tức rồi, nếu như không mở được chiếc máy tính đó nhất định sẽ mang cô ta băm thành trăm mảnh.

“Cậu cũng mau về băng bó đi.” Lăng Kiệt nhìn Lâm Phong ngơ ngác một bên mà ra lệnh đuổi khách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.