Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 67
Bầu trời tối dần từng cơn gió lạnh buốt thổi trên bãi biển vắng Ánh Minh nặng nề đứng dậy cảm thấy đầu đau nhói cô đưa tay lên sờ chán lại ảo não
-Bệnh rồi
Cố gắng mở to đôi mắt hoa lên vì đau đầu Ánh Minh đi về khách sạn nhưng toàn than tự nhiên cảm thấy yếu đuối vô lực mắt cô tối dần rồi gục xuống đất , trước khi ngất đi cô còn nhìn thấy bảo vệ của khách sạn hớt hải chạy tới nhưng cô không cố nổi nữa cô rất mệt rất mệt rồi Ánh Minh từ từ nhắm mắt lại dần mất đi ý thức …
…………………………………….
Trong phòng làm việc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn đống ảnh trên bàn trong ảnh chính là Như Ngọc và Joe theo như thong tin anh điều tra thì ngoài Như Ngọc , Joe không hề gặp gỡ với bất cứ ai có lien quan tới T.K . Thiên Kỳ nghi ngờ Như Ngọc chính là người đã đưa thong tin cơ mật của công ty cho Joe nhưng anh không có chứng cứ và cũng không thực sự chắc chắn về việc này nên tạm thời sẽ không nói với bất kì ai nhưng nêu cô ta thực sự là người làm ra chuyện này hậu quả mà cô ta phải nhận sẽ rất thảm . Đang ngồi mien man suy nghĩ bỗng nhiên điện thoại reo vang Thiên Kỳ mệt mỏi nghe máy đã hơn 11 giờ ai còn gọi cho anh chứ ?
-Alo
Giongj nói trầm khan mệt mỏi của anh vang lên .
Bên kia là một cô tiếp tân của khách sạn cô nói
-Xin hỏi anh có phải người nhà của cô Kim Ánh Minh không ạ ?
Thiên Kỳ nhíu mày trả lời
-Đúng
Giongj nói anh có chút lạnh lùng như là không quan tâm nhưng có trời biết trong lòng anh đang lo lắng biết bao nhiêu
Cô tiếp tân cũng không nhiều lời lập tức đi vào vấn đề chính
-Là thế này cô Ánh Minh đang ở khách sạn của chúng tôi khi nãy cô ấy bị ngất ở cửa khách sạn đã được đưa vào phòng nghỉ và gọi bác sĩ tới khám nhưng hình như có vấn đề gì đó nên bác sĩ muốn gặp người nhà
Thiên Kỳ sửng sốt đứng dậy lo lắng hỏi
-Cô ấy đang ở đâu ?
Cô tiếp tân vừa đọc xong địa chỉ anh lập tức vứt bỏ mọi lo lắng về công ty đang nguy nan bỏ đi nghi ngờ về Như Ngọc lao đi như gió chỉ muốn lập tức tới bên cạnh Ánh Minh …
……………………………….
Tới khách sạn anh chạy tới chỗ tiếp tân vội vàng hỏi
-Kim Ánh Minh đang ở đâu ?
Cô tiếp tân có chút choáng ngợp với vẻ bề ngoài của vị khách điển trai lày lung túng chỉ
-Cách đây hai tòa nhà là bệnh viện cô ấy vừa được đưa tới đó
Thiên Kỳ nghe xong không nói thêm gì chỉ chạy thẳng về phía cửa để cô tiếp tân trẻ tuổi nhìn theo nuối tiếc không thôi
-Đẹp trai như vậy cô gái kia thật có phúc a
Lên tới cửa phòng bệnh Thiên Kỳ nhanh chóng đẩy cửa vội vã đi đến chỗ của Ánh Minh cô đang nằm mê man trên giường gương mặt gầy gò xanh xao thấy rõ anh chợt thấy tim mình đau nhói cô như vậy là do anh sao ? Bên cạnh giường một người đàn ông trung niên trong chiếc áo blue trắng đang khám cho Ánh Minh thấy Thiên Kỳ đi vào ông cũng đoán được đó là người nhà của cô nên đi tới sau khi bắt tay chào hỏi Thiên Kỳ lo lắng nhìn chằm chằm cô gái trên giường hỏi bác sĩ
-Cô ấy bị sao vậy bác sĩ ?
Vị bác sĩ trung niên nâng gọng kính lên một chút rồi trả lời anh
-Xin hỏi anh là gì của cô ấy ?
Thiên Kỳ nhíu mày sao ông bác sĩ này lại hỏi vấn đề này chứ ? không lẽ trả lời là bạn trai cũ hay bạn bè bình thường , đùa gì chứ đến anh còn không tin được huống chi là ông ta . Nghĩ tới đây anh dứt khoát nói ra
-Tôi là bạn trai của cô ấy
Bác sĩ nhìn anh một lát rồi nói
-Cô ấy bị cảm và thiếu máu nên ngất đi cậu nên khuyên cô ấy ăn uống đầy đủ để tránh việc thiếu máu
Thiên Kỳ gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi đi tới giường bệnh nhìn cô nằm đó anh nhẹ nhàng đưa tay muốn vuốt lên gương mặt xanh xao kia nhưng anh lại thu tay lại lắc đầu giễu cợt chính mình
-Chia tay rồi còn gì nữa ?
Trên giường bệnh Ánh Minh nhíu mày từ từ mở mắt , đập vào mắt cô chính là gương mặt mà cô muốn nhìn thấy biết bao cô không thể tin được đưa tay lên dụi mắt nhưng anh vẫn ở đó , lẽ nào là mơ sao ? nếu là mơ cô mong mình sẽ không bao giờ tỉnh , hai người cứ im lặng nhìn nhau cuối cùng là Thiên Kỳ lên tiền phá tan bầu không khí yên lặng
-Cô và tôi đã chia tay sao tôi vẫn chưa thể thoát khỏi cô nhỉ ?
Ánh Minh thất vọng cô ngồi dậy nở nụ cười gượng gạo
-Xin lỗi đã làm phiền an hem không hề cố ý
Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn cô
-Nếu cô muốn dung bệnh tật để khiến tôi đổi ý về chuyện của chúng ta thì cô đừng cố gắng nữa bởi vì chúng ta đã hoàn toàn kết thúc
Bỏ lại những lời nói cay độc anh dứt khoát quay lưng đi ra ngoài , Ánh Minh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh hai tay nắm chặt vào nhau móng tay đâm sâu vào da thịt đến đau nhó
Truyền nước xong bác sĩ nói cô có thể về nhà , sau khi làm thủ tục suất viện Thiên Kỳ đưa cô về khách sạn cô từ chối nói mình có thể tự đi đổi lại anh lại nói những lời tổn thương cô
-Dù sao cũng chỉ là đưa cô về rồi tôi sẽ đi , dù sao tôi cũng từng là một trong số bạn trai của cô mà phải không
Ánh Minh nhắm mắt hít một hơi thật sâu tự nói với mình rằng anh đang tức giận anh không cố ý làm tổn thương cô đâu anh chỉ là tức giận . Đưa cô vào phòng Thiên Kỳ choẹt nhìn thấy bức ảnh anh và cô cùng chụp để trên tủ đầu giường anh đi tới cầm bức ảnh lên rồi nhìn Ánh Minh mỉa mai nói
-Cô còn giữ thứ rác rưởi này sao ?
Ánh Minh đi tới chỗ anh lấy lại khung ảnh bỏ vào ngăn kéo
-Đó là kỉ niệm em trân trọng xin anh tôn trọng em một chút
Thiên Kỳ cười lớn giật lấy khung ảnh trong tay cô lấy bức ảnh bên trong ra
-Kỉ niệm cô trân trọng loại đàn bà như cô cũng có kỉ niệm đáng trân trọng sao ?
Nói xong anh xé bức ảnh trong tay ra làm nhiều mảnh , Ánh Minh ngăn anh lại nhưng không kịp nữa cô cầm những mảnh vụn của bức ảnh trong tay khóe mắt chứa đầy nướ nhìn anh nghẹn ngào nói
-Cho dù anh có ghét em có không cần em thì xin anh cũng đừng tàn nhẫn với em như vậy được không ?
Thiên Kỳ cười lạnh kéo tay Ánh Minh khiến cô lao vào ngực anh gằn giọng nói từng chữ
-Còn những cái khác tàn nhẫn hơn nhiều cô muốn thử không ?
Ánh Minh hoảng sợ theo bản năng muốn lui lại nhưng Thiên Kỳ đã nhanh hơn một bước ôm cô thật chặt
-Cô nghĩ mình còn có thể chạy sao ? Kim Ánh Minh tôi là con người thế nào không phải cô cũng biết sao cái tôi muốn nhất định tôi sẽ có được bằng mọi giá .
Ánh Minh thẫn thờ nước mắt chảy dài trên má
-Em xin anh buông em ra
Thiên Kỳ cười lạnh
-Sao vậy cô bảo nhân viên khách sạn gọi tôi tới đây không phải là vì muốn gần gũi tôi sao , cô cũng thật biết diễn kịch chỉ là muốn gặp tôi mà phải giả vờ ngất sao ?
Ánh Minh lắc đầu khuôn mặt do sợ hãi mà trắng bệch không còn chút sắc hồng
-Em không có xin anh buông ra , anh làm em đau
Khuôn mặt cô đầy nước mắt Thiên Kỳ đang chìm đắm trong tức giận cũng chẳng suy nghĩ nhiều anh chỉ muốn cô thuộc về anh, một ham muốn ích kỷ nhưng anh không thể khống chế chính mình mặc kệ cô gái đang sợ hãi run rẩy trong lòng lúc này anh chỉ muốn có cô . Ôm eo bế ngang Ánh Minh lên mặc kện cô dãy dụa la hét anh nhanh chóng xé nát chiếc váy trên người cô ra lấy những gì anh muốn lấy anh cho rằng đó là những thứ anh đáng được hưởng …
Khoảnh khắc đó Ánh Minh khóc rất nhiều nước mắt vương đầy trên gương mặt sợ hãi nhưng cô bị bệnh cơ thể rất yếu đứng còn run rẩy làm sao có thể chống lại Thiên Kỳ ? dãy dụa một chút cô cũng bất lực chỉ biết khóc và nhắm chặt hai mát lại để anh dày vò mình , dù sao cũng không phải lần đầu anh đối với cô như vậy nhưng cô không khỏi có chút hụt hẫng , mất mát tuy cô cũng muốn cho anh nhưng cô muốn khi đó bọn họ đã kết hôn được mọi người chúc phúc cô muốn một hôn lễ lãn mạn muốn đi nghỉ tuần trăng mật còn muốn họ có những đứa con đáng yêu , nhưng bây giờ mơ ước tan tành tình yêu vỡ nát ngoài quan hệ mập mờ không rõ lúc này họ sẽ không có tương lai cô sẽ không bao giờ có một đám cưới lãn mạn cũng không có những đứa con đáng yêu … ………………………………….
Ánh sang chiếu rọi vào căn phòng Ánh Minh mơ màng mở mắt nhưng trên giường chỉ còn mình cô , Thiên Kỳ đã đi rồi sau khi chà đạp cô một đêm anh bỏ đi , cười tự giễu chính bản than mình cô lết than xác mệt mỏi đi vào phòng tắm . Nhìn chính mình trong gương Ánh Minh thất vọng cúi đầu gương mặt hốc hác đôi mắt thâm đen cô đã biến thành cái gì thế này ? Tắm rửa qua loa để tan đi cảm giác mệt mỏi Ánh Minh mặc một bộ quần áo thể thao dày cộp bước ra khỏi phòng tắm , vừa ra ngoài cô đã thấy Thiên Kỳ đang ngồi trên giường nhìn về phía mình cô hơi hoảng một chút nói với anh
-Không phải anh đi rồi sao ?
Thiên Kỳ lành lạnh liếc cô một cái nói giọng không chút hứng thú
-Tôi muốn cô đến ở cùng tôi
Ánh Min h khó hiểu nhìn anh trong lòng không khỏi có chút mong chờ , anh đã tha thứ cho cô sao ?
Thiên Kỳ nhìn ra sự chờ mong trong mắt Ánh Minh anh cười nhạt
-Đừng hiểu nhầm chỉ là tôi muốn cô trở thành người tình của tôi
Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ người tình khiến cô đau đớn Ánh Minh nắm chặt vạt áo ngăn dòng nước mắt sắp chảy ra nhẹ nhàng từ chối
-Xin lỗi anh nhưng em không cần
Thiên Kỳ nhìn cô chăm chú
-Cô không thể nói không cần vì tôi đã quyết định rồi
Ánh Minh không nhịn được nữa anh quá đáng lắm rồi cô không chịu đựng thêm được nữa cô hét lên
-Xin anh hãy đi đi em cầu xin anh đấy em không cần làm tình nhân của anh
Thiên Kỳ cười lạnh nhìn cô đầy ẩn ý
-Cô nghĩ mình sẽ thoát khỏi tôi sao ? không thể đâu Ánh Minh à cho dù tôi không còn yêu cô nữa tôi cũng sẽ không để bất cứ thằng đàn ông nào trên đời có được cô
Ánh Minh ngã quỵ xuống đất lắc đầu , nước mắt chảy dài trên má cô nghẹn ngào
-Không đâu em không muốn như vậy em không muốn làm tình nhân của anh đó không phải là điều em cần
Thiên Kỳ nghe vậy lại lạnh lùng hơn đưa ra một điều kiện khiến Ánh Minh hoảng sợ
-Vậy cô muốn gì , danh phận sao ? được chúng ta lập tức kết hôn chỉ cần cô ở cùng với tôi
Ánh Minh đáng thương nhìn anh nước mắt đầy mặt
-Anh không còn yêu em vậy anh làm thế này để làm gì ? trả thù em sao , xin anh đừng vậy nữa em chịu không nổi em xin anh
Thiên Kỳ cũng có chút đau lòng , không phải là rất đau lòng nhưng anh chỉ muốn giữ cô lại cho dù là dung cách thức bỉ ổi cũng phải giữ cô lại . Nghĩ tới đây anh đi tới bên Ánh Minh nần cằm cô lên nói
-Có thật là cô không muốn ở cùng tôi không ? không sao nếu người nhà cô biết chuyện chúng ta đã ở cùng nhau cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ ?
Ánh Minh hoảng hốt thật sự anh có thể tàn nhẫn như vậy sao ? không đây hoàn toàn không phải Thiên Kỳ mà cô quen biết . Ánh Minh không nói gì cả chỉ nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã không thể tin , Thiên Kỳ tránh ánh mắt cô đứng lên lạnh lùng nói
-Đi theo tôi về nhà từ nay cô sẽ ở nhà tôi
Ánh Minh đứng lên đi đến bên giường dọn đồ của mình cô biết bản than cô không thể chống lại mệnh lệnh của Thiên Kỳ cô không muốn bố mẹ biết chuyện này thôi thì cứ như vậy đi ít ra cô cũng có thể thấy anh mỗi ngày là đủ rồi , Ánh Minh tự cổ vũ chính mình cô và anh bắt đầu một mối quan hệ mập mờ kể từ đây …
Thiên Kỳ lái xe đưa Ánh Minh về nhà anh sau đó nhanh chóng quay lại công ty để giải quyết công việc , nhưng Ánh Minh lại không nghĩ như vậy cô cho rằng anh không muốn nhìn thấy cô nhưng chỉ vì sự độc đoán ích kỷ của bản than nên mới ép cô tới sống cùng anh mà thôi , thở dài cô lên căn phòng mà Thiên Kỳ đã sắp xếp đó không phải phòng của anh mà là một căn phòng khác có lẽ là phòng khách , Ánh Minh xếp xong đồ thì cũng đã cảm thấy mệt cô nằm trên chiếc giường xa lạ không an ổn mà chìm vào giấc ngủ .
Trong giấc ngủ tưởng như yên bình đó đôi môi cô lặng lẽ mỉm cười nhưng bất chợt một giọt nước mắt lại chảy ra , giọt nước lăn trên khuôn mặt cuối cùng biến mất trên chiếc gối bông mèm mại không một dấu vết chỉ lại lại một vệt nước đã khô …
…………………….. Công ty T.K ………………………..
Thiên Kỳ ngồi trong văn phòng nghe thám tử mà anh đã thuê để điều tra Như Ngọc nói lại những việc mờ ám cô ta làm có thể khẳng định cô ta chính là người đã mang thông tin mật của T.K đưa cho Joe anh muốn công khai ra chuyện này nhưng cô ta là con gái của người chú mà anh kính trọng nếu ông biết thì ông sẽ thế nào đây ? Thiên Kỳ mệt mỏi dựa lưng vào ghế cố gắng nghĩ ra cách giải quyết chuyện này anh , cuối cùng Thiên Kỳ thở dài một hơi quyết định cứ giải quyết Joe cùng SEA BLUE trước đã còn Như Ngọc sẽ tính sau nhưng bản thân anh chắc chắn một điều kết quả của Như Ngọc sẽ rất thảm
END CHAP 59