Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 33
Qua cái tên trường đua, ai cũng có thể biết rằng nơi đây đã cướp đi không ít sinh mạng của nhiều người. Hầu hết các tay đua đều đi tới chặn thứ tư là tự động bỏ cuộc, riêng những ai quyết định đi chặn cuối cùng – chặn thứ tư – thì kết quả là được đi chảo hỏi Diêm Vương sớm.
Tuy nhiên, nếu nói đến những người đã vượt qua chặn dua cuối cùng thì không phải không có nhưng rất ít. Chỉ duy nhất có năm cái tên cho đến hiện tại mà thôi:1.Kiwasato Venus 2.Ellie angle 3.Kiwasato killer 4.Crayon evil 5.Vanessa máu lạnh
Tuy nhiên, trong đó thì bốn cái tên đầu vô cùng quen thuộc, riêng cái tên “Vanessa máu lạnh” thì gần đây mới nổi là một vô gái giết người không gớm tay….
Nó chạy xe thẳng vào trường đua và bóp thẳng, bẻ đầu xe tạo nên một cảnh dừng rất ngoạn mục. Những ai ở đó không khỏi trầm trồ ngạc nhiên. Nó cùng Thanh bước xuống xe, gỡ nón bả hiểm nhưng tuyêt nhiên không thèm gỡ bở cái kính mát ra khỏi gương mặt.
Nó lạnh lùng như tảng băng di động còn Thanh thì luôn mỉm cưởi đáp trả làm hàng tá tên ngất xỉu vì xịt máu mũi. Nó đến bên tên trọn tài, nói nói gì đó mà mặt tên đó tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức rồi gật đầu lia lịa.
Xong xuôi, nó lại ngồi cùng Vi ở dãy ghế xip thứ hai. Dãy ghế vip đầu có bốn tên con trai cùng ba đứa con gái ăn mặc cực kì sexy (4 tên con trai thì khỏi nói rồi nhé, biết ai không?) đang ngồi.
Trong số đó, một người ngồi một mình còn ba người kia mỗi người ôm eo một em làm hai đứa nó nhìn chướng cả mắt.Nó và Thanh đang nhíu mày khó chịu thì Zun từ đâu chạy đến, miệng tíu ta tíu tít:
– Hai chị về ba giờ vậy? Sao không nói em ra đón?
– Hì…tụi chị mới tới lúc trưa thôi. – Thanh trả lời.
– Thế hai chị ở đây bao lâu? – Zun nhìn hai đứa nó hỏi.
– Khi nào thích thì về. – Nó giọng lạnh tanh trả lời.
– Chị ơi…Chị Venus (ở đây gọi bằng tên này vì tụi nó lẫn tụi hắn không muốn ai biết thân phận thật sự của mình ngoài đời) sao thế ạ? – Zun dè dặt hỏi nhỏ vào tai Trúc Thanh.
– Không biết…vốn Venus là người lạnh lùng nên nó phải giữ hình tượng. Bây giờ nó là Venus chứ không phải Trúc Lâm! – Thanh trả lời.
– Em quên! – Zun gãi đầu và tiếp theo đó là một giọng nói qua micro vang lên:
– Thưa mọi người. Ngay bây giờ cuộc đua xe tối nay sẽ chính thức bắt đầu và đặc biệt hơn nữa…hôm nay có sự tham gia của một người rất đặc biệt! Kiwasato Venus! – Lời bình luận viên vừa kết thúc cũng là lúc của trường đua nhộn nhịp hẳn lên.
“Kiwasato Venus?” Ý nghĩ xẹt ngang qua đầu bốn tên con trai ngồi trước mặt tụi nó. Thiên khẽ nhíu mày:
“Con nhóc này về đây lúc nào vậy?” và trong lòng thì không biết nó sẽ làm gì. Còn Nam thì lại có suy nghĩ khác: “Ồ…mới tới là muốn đua ngay sao? Bao nhiêu năm, thật sự mình không bao giờ có thể coi thường nó!” Còn về phần hắn với Duy thì thích thú bởi đây là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng tài năng của nó.
Nó khẽ nhếch mép. Trong người nó bắt đầu rạo rực, lâu lắm rồi, nó chưa đua xe nên cảm giác bây giờ rất phấn khích. Nó đứng đậy bước đến bên chiếc xe moto phân khối lớn màu đen bóng của mình dựng ngay vạch xuất phát thì đội nón bảo hiểm lên rồi leo lên chờ hiệu lên xuất phát.
“Pằng”
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên. Nó cùng năm tay đua khác rồ ga phóng đi.
Chặn 1, chặn 2, chặn 3, nó đều vượt qua trót lọt, tuy nhiên, có 4 tay đua bỏ cuộc giữa chừng nên ở chặn cuối cùng, chỉ còn nó với 1 người nữa.
Đoạn dầu của chặn này cũng chẳng phải khó khăn gì, nó và tên kia nhanh chóng vượt qua nhưng tới đoạn cua thì bắt đầu gay go rồi. Đường đua này rất hẹp nhưng khúc cua thì vô cùng nhỏ. Tuy nhiên, đối với nó thì nhiêu đây chẳng bõ. Nó còn có thể cua gấp những góc nhỏ hơn thế này.
Nó vượt qua và tên kia cũng thế nhưng đến đoạn cuối cùng thì buột bộ não nó phải làm việc thôi.Sau khúc cua là một con đường thẳng tắp nhưng hẹp, dài khoảng 30m sau đó là một cái vực sâu tối tăm khó nhìn thấy đáy. Hai đoạn đường bị cách bởi cái vực sâu kéo dài 50m.
Não bộ nó bắt đầu tính toán để sử dụng vận tốc thích hợp mà bay qua. Nó lẩm nhẩm tính rồi rồ ga lên với vận tốc 310km/h (cái này là chém đại! Đừng ném đá!)
1 giây
2 giây
3 giây
4 giây
5 giây
Tất cả mọi người đều sợ hãi chứng kiến, Trúc Thanh thì thản nhiên như không, gương mặt không hề tỏ ra một chút lo lắng nào vì nhỏ thừa biết khả năng của nó dư sức làm chuyện này. Còn về phía Thiên – anh trai nó – thì nhíu mày đăm chiêu nhìn cô em gái.Ba tên còn lại thì mắt mở trừng trừng ra xem và rồi…
“ẦM…BÙM…”
Tiếng nổ vang lên chói tai, từ dưới vực phát ra ánh sáng của lửa từ vụ nổ xe. Tuy nhiên, chiếc xe rơi xuống vực không phải nó mà là tên xấu số kia. Nó vượt về đích và trờ thành người thắng cuộc.
Cái tên “Kiwasato Venus” lại một lần nữa sống dậy sau hơn nửa năm trời im hơi lặng tiếng, nó chạy xe qua vạch đích rồi tiến tới trước hàng ghế vip. Bỏ mũ bảo hiểm xuống (tất nhiên là vẫn đeo kính đen nhá), nó cười khẩy một cái rồi đứng dựa vào xe nhìn lên hỏi:
– Thế này được chứ?
– Ok…rất ngoạn mục! -Trúc Thanh đứng dậy vỗ tay tán thưởng nó.
– Qúa khen! – Nó cưởi giả lã.
– Nhưng liều mạng! Cũng may là điều chỉnh vận tốc đúng chứ chệch dù chỉ một chút là toi rồi! – Thiên mím môi, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.
– Anh cũng biết rõ là em có thể mà. Xem thường em gái mình là không được đâu nhá! – Nó cười.
– CÁI GÌ? EM GÁI? -Hai tên kia sau khi chứng kiến màn trình diễn của nó thì vẫn chứa hoàn hồn lại, mãi tới lúc nghe nó nói là em gái Thiên mới có thể mở miệng ra hét lên.
– Có cần hét thế không? Điếc cả tai! – Nó ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ khó chịu.
– Tao mới biết mày có em gái nhá Thiên! – Hắn nhìn anh nó trợn tròn mắt.
– Có mà giấu anh em. Chơi không đẹp rồi! – Duy lắc đầu.
– Tụi bây không cần biết! – Thiên chỉ lạnh nhạt đáp rồi tiếp tục nhìn nó.
– Haizz…anh tính đón tiếp em gái bằng cái ánh mắt giết người ấy sao? Thật thất vọng quá! – Nó lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
– Mệt quá…anh thua em rồi…đúng là cái con tiểu quỉ này mà! – Anh không khỏi bật cười một cái.
– OMG? Cái quái gì đang diễn ra vậy trời? – Hắn há hốc mồm.
– Ôi…trong cuộc đời tôi đây là lần thứ nhất tôi được chiêm ngưỡng nụ cười của thằng Thiên đấy bà con! Chuyện gì vậy nè? – Duy phụ hoạ.
– Tụi bây bớt làm nhảm đi! – Thiên nhìn hai tên bọn hắn.
– À…ờ…thì thôi… – Duy sợ ánh nhìn của Thiên mà quay chỗ khác.
– E…Em gái mày đeo kính làm gì thế? Sao không bỏ ra để hai đứa tao chiêm ngưỡng chút? – Hắn lảng sang chuyện khác.
– Em gái tao là hàng để tụi bây xem chắc? – Thiên cau có.
– Không được thì thôi! Làm ghê vậy? Tao cóc thèm xin mày nữa! Xin người đẹp bên dưới dễ hơn. – Hắn lè lưỡi.
– Hừ… – Thiên chỉ nhếch môi, không nói.
– Này em ơi! Bỏ kính ra cho hai anh xem mặt đi! – Hắn quay xuống nhìn nó nói. (hắn chưa nhận ra nó là cô gái mình vừa gặp ban chiều trong trung tâm thương mại)
– Phải phải! – Duy gật đầu lia lịa.
– Hừm… – Nó chỉ nhếch môi, cũng chẳng trả lời.
Trúc Thanh nhìn nó, khẽ lắc đầu rồi đứng dậy rời khỏi hàng ghế đi xuống dưới chỗ nó. Nhỏ khẽ vỗ vỗ vai nó, miệng chỉ cười cười không nói. Duy thấy nhỏ bước xuống nên tò mò:
– Ô…cô em này là ai đây? Bạn em hả? – Khánh mỉm cười nhìn nó hỏi.
– Ờ…bạn em tao! – Thiên nhìn Duy cười gian.
– Thế hả? – Duy cười tươi.
– Ừm…cũng là em thằng Minh! – Thiên nói tiếp làm anh Duy nhà ta chết trân tại chỗ.
Chuyện chạm trán ở khu thương mại của Thanh và Duy đã được Minh truyền đạt lại cho Thiên nghe nên anh mới biết để nói đểu Duy.
– … -Duy im lặng, mặt nhìn rất khó coi.
– Mày sao thế? – Hắn huých vai Khách một cái.
– … – Duy vẫn không nhúc nhích.
– Mày… – Hắn tính gọi hưng chỉ bằng một câu nói của Thanh, Duy đã tỉnh ngay.
– Người quen…lại gặp nhau nhỉ? – Thanh nói khích.
– Này…đừng có mà chọc điên tôi lên nhé! – Duy tức giận nhìn nhỏ .
– Ô…tôi thật khâm phục anh đấy. Mới đây còn anh em nhỏ nhẹ mà chưa đầy 1 phút sau lại tôi cô hung dữ thế! – Nhỏ làm bộ ngạc nhiên.
– Cô…cô… -Duy giận run mình.
– Hừ…để tôi nói cho anh biết nhá! Cái độ xóc xỉa của anh chưa bằng tôi đâu. Nếu có hoạ chăng anh phải tu thêm nghìn kiếp nữa mới bì kịp. Thế nên đừng bao giờ đấu tay đôi võ mồm với tôi! Anh không có cửa thắng đâu. – Nhỏ vênh mặt nhìn Duy.
– Cô…hừ…Coi như tôi thua cô lần này nhưng không có lần sau đâu! Cứ đợi đấy! – Duy tức tối rồi quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn nhỏ nữa.
– Haha…tôi sẽ chờ xem! – Nhỏ cười.
***Trận 1: Trúc Thanh thắng Khánh Duy 1-0***
Nó đứng cạnh xem nhỏ bạn đấu võ mồm mà mắc cười. Thật không ngờ có ngày nó lại được chứng kiến cảnh Trúc Thanh trẻ con như thế với một người con trai. Từ trước tới giờ, nhỏ là người luôn chín chắn và trưởng thành trước những người khác giới. Ngoại trừ papa và hai ông anh kia thì nhỏ tuyệt đối không trẻ con như thế bao giờ. Chuyện này thật hiếm thấy.
Và nó hiểu, người con trai sau này của Thanh là Duy bởi khi nói chuyện, chỉ Duy mới làm Thanh thật sự là chính mình mà thôi. Khi đối mặt với tên đó, Thanh không tự tạo cho mình một vẻ bề ngoài hư ảo mà là con người thật và chỉ khi sống thật với chính mình, con người ta mới cảm thấy hạnh phúc.
Hắn không hiểu nãy giờ thằng bạn nói gì, chỉ biết đơ đơ cái mặt ra nghe. Bây giờ chịu không nổi, hắn mới quay sang hỏi Duy:
– Này…chuyện này là sao?
– Haiz…là thế này…bla…bla…bla… – Duy bắt đầu tường thuật lại cho hắn nghe tất cả mọi chuyện trong trung tâm thương mại.
– Ra là vậy… – Hắn gật gù.
– Đúng là xui thật! – Duy lẩm bẩm.
– Tao cũng thế. Nhưng hình như là đỡ hơn mày. – Hắn tâm sự.
– Thế mày gặp chuyện gì? – Duy nhìn hắn, hỏi.
– Là vầy…bla…bla…bla… – Tới hắn kể.
– Ôi trời ơi…thật không? Có người sử dụng mĩ nhân kế với mày được sao? – Duy trợn mắt.
– Ừ… – Hắn gật đầu với vẻ tiếc nuối.
– Tiếc làm gì? Tại anh ngu thôi! – Nó ngước lên nhìn hắn, phán một câu làm tổn thương thằng nhỏ.
– Này…sao cô lại nói thế? – Hắn cau mày.
– Thì tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Và sự thật là do anh dại gái đến mức ngu điển hình! – Nó tặc lưỡi.
– Cô…cô…tôi chưa đụng chạm đến cô nhá! – Hắn trừng trừng mắt.
– Thế anh nghĩ sao mà anh nói tôi lừa anh? Chỉ là tại anh ngu thôi mà dám đổ thừa tại tôi xài mĩ nhân kế nhá! Nếu mà nói như anh thì con nhỏ nào gặp anh cũng dùng mĩ nhân kế chắc? – Nó lè lưỡi.
– … -Hắn nhíu mày nhìn nó, dừng như hiểu tàm tạm được câu nói của nó.
– Thế nào? Câm rồi à? – Nó lấn tới.
– Cô…là con nhỏ đó? – Hắn hỏi, nhíu mày đầy nghi hoặc.
– Tôi đây! – Nó cười, lấy tay tháo cái kính đen đeo trên mặt ra.
– … – Hắn nhìn nó, tự chửi mình là đần tới mức độ không nhận ra nó đứng một đống thù lù trước mặt.
– Ô…Ôi trời ơi? Đẹp kinh! – Duy đứng kế bên há hốc mồm nhìn nó mà khen.
– Hừ… – Nó hừ lạnh một tiếng.
– Hừm… – Trúc Thanh đứng cạnh nó chỉ nhếch môi.
– Thôi đủ rồi đấy nhá! Nhìn em gái tao thế đủ rồi. Nhìn nữa là tao móc con mắt hai thằng bây ra luôn đó! – Thiên cau mày.
– Hừ…làm gì ghê thế? – Hắn cau có.
– Hứ…bạn bè như mày ấy…có đứa em xinh tươi thế mà không chịu giới thiệu cho hai thằng tao! – Duy bắt bẽ.
– Thế để tao giới thiệu em tao cho mày! Khỏi cằn nhằn gì nữa. – Nam chui vào nói.
– Ối thôi thôi…con nhỏ ấy thì tao xin chịu! Dữ như chằn á! – Duy nhăn mặt.
– Hôhô…Trúc Thanh nó được ném (sao lại là ném?) vào hàng hotgirl nhất nhì đấy nhá. Không biết bao nhiêu người thèm muốn đâu. Mà nếu mày nói em tao như chằn lửa thì em tên kia còn gấp đôi. Con Lâm mà điên lên là hết đường để sống! – Nam bênh em mình.
– Hừ…con em mày mà hotgirl cái con khỉ? Xấu như ma có cho tao cũng không thèm nghía tới. – Duy vỗ ngực tự hào.
– Đủ chưa? – Nó hỏi.
– Bàn tán về tụi tôi bộ hay lắm sao mà nói nhiều thế? – Thanh cau mày.
– Liên can đến cô à? – Duy gắng họng lên cãi.
– Tất nhiên…anh đang nói về tôi mà? Sao không liên quan? -Thanh nhíu mày.
– Ờ thì… – Duy hết dường cãi lại.
– Mệt quá…thôi…hai đứa về trước đi. – Thiên nhìn hai đứa nó, nói.
– Sao lại về ạ? – Nó nhìn anh nó nhõng nhẽo.
– Đúng đấy…đang chơi vui mà! – Trúc Thanh nhìn hai ông anh mè nheo.
– Hai đứa là con gái! Chơi khuya đâu được? – Anh nó nói.
– Phải đấy…trời tối nên nhiều tên du côn ngoài đường lắm! – Nam hùa theo Thiên, mặt nhăn lại.
– Chính xác…vì trời tối nên ngoài đường không an toàn, rất nguy hiểm. – Thiên cau mày.
– Nhưng tụi em thì bị làm sao được chứ? – Nó dậm chân tỏ ý khó chịu.
– Hai anh đừng lo cho tụi em! – Trúc Thanh ra sức năn nỉ.
– Ai bảo anh lo cho hai đứa? – Thiên nhìn tụi nó đang đơ mặt vì câu nói.
– Hả? – Hai đứa nó thộn mặt.
– Ý hai thằng anh là em đi ngoài đường thì tội cho thằng nào nhỡ gây sự với hai đứa. Tự dưng lại không biết lí do mình đi gặp ông bà sớm. – Nam hồn nhiên.
– Hahaha… – Hắn và Duy cười đau bụng.
– Ơ… – Hai đứa nó đơ ra một lúc.
– Hai!!! – Nó và nhỏ không hẹn mà cùng lúc hét lên.
– Hahaha… – Cả bọn tiếp tục cười trừ hai nhân vật chính của câu nói đùa thì mặt đỏ lên vì tức.
– Kệ mấy anh…em đi! – nhỏ dỗi, nắm tay nó kéo lên hai chiếc moto.
– Đi đâu đấy? – Hắn hỏi.
– Về nhà! – Nó chỉ nhếch môi, nhìn hắn nói gọn lỏn hai từ.
“Brừm…Brừm…”
Nó và Thanh phóng nhanh đi, tất cả những gì mọi người nhìn thấy chỉ còn lại một lớp bụi mỏng.