Đọc truyện Ác Quỷ Cánh Trắng – Chương 32: Từ biệt
Sau cái hôm kinh hoàng ấy mọi người ai cũng tàn tạ. Sophie thì phải ngồi xe lăn, Leo thì chống nạn, Shuu thì băng bó tay cứng ngắt. Usagi và Gin thì phải chữa trị đặc biệt còn Kuro thì bất tỉnh nhân sự. Các thiên thần chỉ xây xác nhẹ nhưng Amy thì bị giam trong phòng riêng vì cô bị mấy đi ký ức đồng thời cũng không thể tự khắc chế bản thân. Isris đã chết, còn Luna từ hôm đó cô như bốc hơi, không ai nhìn thấy cô.
“Chúa tể!” – bộ ba Shuu, Leo và Sophie đẩy cửa thư phòng, từ từ di chuyển vào.
“Thật không ngờ mọi chuyện lại dẫn đến nước này.”-Lucifer mệt mỏi nói.
“Chúng ta có nên đi tìm công chúa không?”-Sophie hỏi.
“Con bé sẽ tự trở về” – giọng Lucifer có vẻ lạc đi.
Tại ngôi nhà của Luna ở nhân giới
Trong nhà một cô gái mặc váy trắng dài ngang đầu gối, đôi mắt hằn lên những tia đỏ như máu đang ngồi trên ghế sofa.
Thật sự rất đau!
Luna nằm lăn lộn trên đất, bây giờ toàn thân cô đều đau, khắp người như có cảm giác bị hàng trăm nhát kiếm đâm vào…
Hồi sau vì kiệt sức, nàng lại ngất đi.
Cũng từ hôm đó trong trường không còn tồn tại lớp học 11A7 nữa, cứ như lớp học đó chưa từng được thành lập hay xuất hiện trong danh sách lớp khối 11 của trường.
Nhân giới cũng trở nên yên bình hơn (ít nhất là vậy), những con quỷ săn người cũng không còn xuất hiện.
Nhưng…
“Không hay rồi! Thằng nhóc có chuyển biến xấu!” -Sophie hớt hải vội vàng di chuyển chiếc xe lăn ra khỏi phòng.
Shuu nhanh chóng đi vào kiểm tra tình hình.
Tại nhân giới, nhà Luna.
Cô không ngừng ói ra máu, khuôn mặt cô trắng bệt, không còn sức sống.
Có khi nào hôm nay mình sẽ chết?
Như chợt nhớ ra gì đó cô đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền.
Mình vẫn còn việc chưa làm xong. Không thể chết ngay lúc này được!
Luna dùng hết sức bình sinh, cố gắng đứng dậy mở cổng dịch chuyển trở về lâu đài.
“Công chúa trở về rồi!”-một tên lính hớt hải chạy vào.
Mọi người không nói không rằng, chỉ nhìn nhau rồi cùng nhau đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Luna đang ngồi trên bàn uống trà, chiếc áo choàng màu đen che hết cả người cô kể cả mũ áo cũng phủ xuống gần hết khuôn mặt.
Mọi người định lại gần thì Luna liền mở lời ngăn cản.
“Đừng lại gần!”
Mọi người không ai di chuyển nữa.
“Dẫn ta đến phòng giam Amy!”
“Theo chị!”-Sophie quay xe lăn lại.
Luna đặt tách trà xuống, đứng dậy đi theo Sophie.
Á á á á á…!
Từ đằng xa đã nghe tiếng la hét của Amy.
Luna đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng đi vào.
Amy vừa thấy Luna đã lao vào người cô định cào xé cô… Nhưng… Khi Luna buông mũ áo choàng xuống, Amy liền dừng lại, vẻ mặt càng trở nên sợ hãi.
“Mọi chuyện qua rồi!”-Luna cất giọng nhẹ tênh.
Tiếng thút thít vang lên trong cổ họng Amy.
Luna từng bước lại gần Amy, ôm Amy vào lòng “Bình tĩnh nào cô gái!”
Khi Luna buông Amy ra, trên cổ cô đã được đeo một sợi dây chuyền mặt thánh giá.
Luna khẽ cười, sợi dây chuyền kia phát sáng… Và Amy trở lại bình thường nhưng cô giờ đây đã là quỷ.
Amy lấy lại được nhận thức, nhìn thấy Luna trong bộ dạng hiện tại cô sửng sốt “Luna cậu sao vậy?”
Luna kéo mũ áo choàng lên, ra hiệu Amy im lặng.
“Suỵt! Tôi không sao! Đừng để họ biết, được không?”
Amy mím môi gật đầu miễn cưỡng.
Hai cô gái cùng đi ra ngoài.
Bây giờ là đến phòng bệnh của Kuro.
“Kuro!”-Luna lay người anh.
“Thằng nhóc bất tỉnh mấy hôm nay rồi!” -Shuu nói.
“Vết thương vẫn còn chảy máu.”-Luna kiểm tra vết thương.
“Lần này còn tuỳ thuộc vào số mạng thằng nhóc” – Leo thở dài.
“Phiền mọi người ra ngoài hết, đóng kín cửa lại!”-Luna lạnh giọng.
Mọi người im lặng làm theo mệnh lệnh của Luna.
Cạch!
Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình Luna. Cô giỡ mũ áo choàng xuống, quan sát Kuro đang nằm bất tỉnh trên giường.
“Nếu thế giới bình yên không chừng ta và ngươi sẽ mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, không bao giờ gặp nhau. Như vậy mọi thứ cũng sẽ không trở nên tồi tệ đến mức này.”
Luna ngồi cạnh giường Kuro, cô thì thầm “Nhưng ta cũng không thể cứu ngươi, ta xin lỗi!”
“Không sao!”
Kuro mở mắt ra làm Luna giật mình.
“Ta vốn biết bản thân mình cũng không thể sống lâu được nữa.”-Anh nói.
“Ngươi…!?”
“Ta chỉ mới tỉnh thôi nhưng có lẽ tối nay ta sẽ…”-vừa nói đến đây Kuro đã bị Luna lấy tay chặn miệng.
“Không được nói vậy!”-Luna trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Kuro.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay Luna ra “Nhưng đó là sự thật.”
“Vậy…” -Luna đưa tay chạm nhẹ vào vết thương của Kuro, trong phút chốc vết thương ngừng chảy máu và lành lại “Ít ra cũng phải nói với mọi người vài lời chứ!”
Kuro khó nhọc ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Luna.
Luna giúp anh lấy đồ rồi phụ anh mặc áo, xong việc cả hai cố nặng cái mặt bình thản nhất có thể để đi ra ngoài. Nhưng Luna vẫn phải lấy mũ áo choàng che mặt mình lại.
“Tháo áo choàng ra đi!”-Kuro nói.
“Không!”
Kuro giật luôn cái áo choàng ra “Chỉ là màu mắt có chút thay đổi sao phải che lại làm gì?!”
Luna lườm Kuro “Ta không thích!”
“Ngươi cứng đầu thật!”
“Ta muốn đi chơi lần cuối!”
Kuro mỉm cười nhìn Luna, anh chìa tay mình ra. Luna rụt rè nắm lấy tay Kuro. Anh kéo cô chạy đi.
Mọi thứ trong lâu đài thật tĩnh lặng mặc dù đang có rất nhiều người ở đây.
“Hai tên pháp sư đâu?”-Gin hỏi mọi người trong phòng.
“Leo bảo hai người đó bị Isris đánh trọng thương nặng, mất hết pháp thuật nên bị đày làm người phàm rồi.”-Ayato trả lời.
“Cũng không lâu nữa đâu… Chúng ta sẽ không còn tồn tại nữa.” -Mary giọng buồn rầu.
“Tớ tự hỏi trước giờ mình đã từng tồn tại?” -Sora nhìn ra cửa sổ.
Sau câu nói ấy, căn phòng lại chìm vào im lặng. Lúc sau có một người cung nữ chạy vào.
“Xin lỗi nhưng trong lúc dọn phòng công chúa tôi tìm thấy thứ này.”
Usagi liền chụp lấy bức thư mở ra đọc.
“Xin lỗi mọi người nhưng sau đêm nay có lẽ Luna tôi sẽ không còn tồn tại nữa nên tôi muốn nói với mọi người vài điều.
Tôi dùng phép thuật tự tiêu diệt bản thân để sức mạnh của mình không ảnh hưởng đến ai nhưng sau nhiều năm quỷ giới và thiên giới cũng sẽ lâm vào tình trạng tự hủy như bản thân tôi hiện giờ. Có lẽ lúc đó mọi người cũng sẽ phải chết. Sau khi tự hủy, thế giới sẽ tự động tái tạo lại, hy vọng khi chúng ta đầu thai vào kiếp khác cuộc sống sẽ bình yên hơn.
Chào mọi người!
Tôi và Kuro đi trước!”
Vài giọt nước mắt rơi xuống, Usagi ôm chầm lấy Gin mà khóc.
Mấy nàng thiên thần cũng bắt đầu thút thít. Cứ nghĩ rằng khi trở về mọi người vẫn sẽ sống và làm công việc của mình như bình thường nhưng đâu ngờ rằng mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy.
“Chúa tể!”-Sophie, Shuu và Leo đồng thanh.
“Sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ như ngày hôm nay, các ngươi không cần phải lo cho ta, các ngươi còn gì chưa lắm thì mau làm đi để khi biến mắt mãi mãi rồi cũng sẽ không hối tiếc.”-Lucifer mệt mỏi nói.
Ba cặp mắt nhìn nhau, Sophie lên tiếng “Chúa tể chúng tôi mãi mãi trung thành với người!”
Lucifer cảm kích nhìn họ, có lẽ đây là triều đại của loài quỷ thịnh vượng nhất, không những vậy mà những kẻ bề tôi kia còn hết mực trung thành với chúa tể của mình.
Cảnh vật thật bình yên, có lẽ vì sự hủy diệt kia đang đến gần nên mọi thứ mới bình yên như vậy…