Đọc truyện Ác Phu Cường Sủng Thê – Chương 42: Bị bắt cóc
Nơi này không thể ở lâu, suy nghĩ lập tức lóe lên, nàng cười chào từ biệt người đàn ông trung niên, xoay người định rời đi.
“Công tử, ngươi muốn tìm người vào tiệm lúc nãy ư?” Người trung niên vuốt vuốt chòm râu, giọng chứa ý cười.
Lời nói chứa thành ý rõ ràng, lại khiến nàng không biết nên đáp lại thế
nào, Lý Minh Kỳ dừng bước chân định rời đi, nghe người trung niên nói
tiếp: “Ngươi tới chậm một bước, người đó theo cửa sau rời đi rồi.”
Đi rồi? Vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, chẳng lẽ đã bị y thị phát hiện?
Xem ra mình vẫn quá mức non nớt. Chút ngập ngừng này đã bán đứng nàng,
người trung niên duyệt người chưa tới một ngàn cũng quá tám trăm, ngón
trỏ trong tay áo giật giật, “Nơi này chuyên mua bán người chết, chẳng lẽ ngươi muốn biết hắn đã nói gì?”
Lý Minh Kỳ không dấu vết lùi về phía sau hai bước, nghe vậy cười nói:
“Liên can gì đến ta chứ? Vãn bối cáo từ.” Hay cho một câu mua bán người
chết, mua mạng bán mạng, một lời liền tước đoạt mạng người.
Cửa không gió tự đóng lại, Lý Minh Kỳ đột nhiên quay người, mặc dù người trung niên trước mắt ngồi xe lăn lại vẫn cao lớn hơn nàng, “Tiền bối có gì chỉ dạy?”
Người trung niên buồn cười nhìn vẻ đề phòng của nàng, “Đừng sợ, chỉ là có duyên với ngươi, nên muốn hỏi ngươi vài chuyện.”
“Chuyện gì?” Căng thẳng chắc chắn phải có, nàng cũng không dám xác định người này có thể nổi giận giết người không.
“Ngươi có thể xem hiểu bức tranh trên tường?” Hai tay của ông khô héo
như móng vuốt, mười ngón nhọn lộ ra màu xám trắng, vừa nhìn là biết trên người có bệnh lâu ngày. Lý Minh Kỳ theo hướng ngón tay ông nhìn lại,
chính là bức tranh đó, nàng có chút không hiểu ý của ông ta, dựa theo
lời ông hỏi lại: “Nếu vãn bối đoán không lầm, đây là một bức Quan tưởng
đồ.” Chỉ người tài năng, từng trãi, trong sáng nhìn xem mới biết, đương
nhiên cũng có vài kẻ yêu nghiệt trời sinh, không gì không hiểu, ví như
người nào đó.
Người trung niên cười ha ha, ngón trỏ vẽ giữa không trung, mỗi nét đều sắc nhọn như đao kiếm, không giống đang viết mà như đang sát phạt. Lý Minh Kỳ nheo mắt lại, nâng cao đề phòng, nhìn tỉ mỉ thì rõ ràng là
viết một chữ, nhưng chữ này mờ mịt, khiến người ta nhìn mà không rõ, khi ngón tay buông xuống, chữ cũng tiêu tan, mọi việc xảy ra quá nhanh, căn bản không cho người ta cơ hội nhìn rõ, “Ngươi đã nhìn ra chữ gì chưa?”
Lý Minh Kỳ nghiêng đầu, quả thật không thấy rõ, ngực nặng trĩu từng cơn, có chút tắt nghẽn, là chữ gì? Nàng nhắm mắt nhớ lại, chữ viết giống như một con rắn bạc uốn lượn trong đầu, cuối cùng định hình, đợi khi nàng
mở to mắt, sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, “Là một chữ ‘Duyên’.”
Trong mắt người trung niên phát ra ánh sáng rực rỡ, cười vang sung
sướng, giọng rất réo rắt, khiến người ta liên tưởng đến cảm giác vui
sướng của diều hâu chao liệng trên chín tầng trời, “Rất tốt, rất tốt.”
Tốt gì chứ? Lý Minh Kỳ cực kỳ khó hiểu, da đầu bắt đầu kéo căng, “Tiền bối có ý gì?”
“Không có gì, ngươi đi đi.” Người trung niên đẩy xe lăn lướt ngang qua
sau lưng nàng. Lý Minh Kỳ cảm thấy ông nói chưa hết ý, lại biết mình
không thể dò xét hỏi thêm được gì, ông ấy đã để mình đi, lúc này không
đi thì còn đợi đến khi nào?
Cửa kẽo kẹt một tiếng, bị người mở ra, người trung niên quả nhiên không
cản nàng, đợi nàng đi rồi, từ phòng trong có một gã sai vặt mặc áo xanh
bước ra, “Chủ nhân, ngài vừa cười.” Trên mặt y tràn đầy vui sướng.
Người trung niên thở dài một hơi, “Ta đợi hơn mười năm, rốt cục đã chờ
được một người hợp ý, nếu chuyện này thành công, ta có thể yên nghỉ
rồi.”
“Chủ nhân, ngài lại nói lung tung rồi. Nếu ngài muốn nhận đồ đệ, giao
dịch này đương nhiên không thể làm, chỉ là thân phận của cô nương này
thế nào, bảo Thanh Y bang của ngài tra xét thử xem nhé?” Gã sai vặt áo
xanh cung kính cúi đầu chờ lệnh bên cạnh.
“Chưa cần, gần đây giang hồ khá hỗn loạn, e là sắp có chuyện lớn, cứ tùy duyên thôi.” Người trung niên đè nén ý tưởng thu nhận đồ đệ, tay phải
ông đè lên một bức họa, hình nữ tử trên đó chính là Lý Minh Kỳ.
“Chủ nhân, gần đây trong Lâu có vài động tĩnh lớn, ngài không về xem thử ư?”
“Không về, mặc cho bọn họ gây rối đi.” Ông xua xua tay, “Ngươi đuổi người đi, giao dịch này, ta không nhận.”
Thanh Y thấp giọng vâng lời, lặng yên không một tiếng động lui ra nhà sau.
Trong phòng yên tĩnh, người trung niên nhìn Quan Tưởng đồ trên tường,
ánh mắt từ từ híp lại thành một đường, “Chỉ vừa chớp mắt, đã kéo hơi tàn hơn hai mươi năm, Thiên Tư huynh, không có huynh, ta sống một ngày dài
bằng một năm.”
Huyết Sát lộ vẻ không hiểu, gã sai vặt áo xanh trước mắt vừa mới nói gì? Không nhận? “Vì sao? Cho ta một lý do?” Chẳng lẽ tay Trầm Ngạn Khanh
dài vậy sao, đã duỗi đến nơi này? Tuyệt đối không thể.
Gã sai vặt Thanh Y nhã nhặn đáp, “Ngươi nên tìm cách khác đi, hôm nay
tâm tình chủ nhân nhà ta không tốt, cho nên không nhận giao dịch.”
Huyết Sát hết cách, đành lấy lại tiền đặt cọc, y thị không tin, giết người đó lại khó đến như vậy.
Lý Minh Kỳ rời khỏi Nhất Ngôn đường, ánh mặt trời chiếu lên người, thực
ấm, nàng lại nhịn không được rùng mình một cái, tiếp đó nổi da gà toàn
thân. Việc hôm nay nghĩ thế nào cũng không thích hợp, Huyết Sát đến đây
vung tiền mua mạng của nàng ư? Vì sao nam nhân trung niên kia lại thả
mình đi? Còn tỏ vẻ muốn nói lại thôi?
Nàng vỗ vỗ cái đầu càng ngày càng hỗn loạn, xem ra, nàng cần nhanh chạy
khỏi đây. Nắm thật chặt túi vải trên người, vốn định quay lại Tùng Hạc
lâu thanh toán tiền phòng, không ngờ dưới lầu đang chém chém giết giết,
bàn ăn là nơi tan tành nhất. Trong khách điếm chẳng thấy bóng dáng
chưởng quầy và tiểu nhị đâu, hẳn đã trốn rồi, dân chúng đi lại trên
đường đều vòng nẻo khác, sợ rước lấy họa sát thân.
Tim Lý Minh Kỳ đập mạnh, giang hồ báo thù? Nhưng cũng không thể cả gan
trắng trợn hành hung như vậy chứ? Quan phủ nha dịch đều ngồi không sao?
Sự thật chứng minh, trước khi còn chưa phân thắng bại, chưa có tai nạn
chết người, mấy chuyện này quan sai quả nhiên mặc kệ.
Đánh nhau cũng không lâu lắm, một bên rõ ràng không địch lại, từ cửa sổ
lầu hai ngã xuống, thật khéo lại rơi xuống trước người Lý Minh Kỳ. Lý
Minh Kỳ cúi đầu nhìn lại, là một vị cô nương mặt mày sắc sảo, lúc này
khóe môi chảy máu, hẳn là bị thương không nhẹ, thân thể vừa mới rơi
xuống lập tức bật đứng lên, huýt sáo một tiếng, từ ngõ nhỏ một con ngựa
cao to chạy đến.
Trên Tùng Hạc lâu có hơn mười người áo xanh cầm đao, vẻ mặt lạnh như
băng, không chút cảm xúc, thấy nàng ta cưỡi ngựa muốn chạy trốn, đều
đuổi theo.
Nữ tử xoay người lên ngựa, động tác vô cùng lưu loát dứt khoát, vầng
trán toát vẻ hào hùng. Đều là cô nương, nếu mình có được chút ít bản
lĩnh của nàng ta thì thật tốt. Lý Minh Kỳ còn đang tự tiếc nuối, lại bị
nàng ta dùng khí thế một kẻ cũng chẳng tha túm lấy, gió gào thét bên
tai, miệng ngậm đầy cát, nàng vung hai tay, nổi giận, “Này, ta và ngươi
không oán chẳng thù, ngươi bắt ta làm gì?”
Nữ tử tát một cái lên thắt lưng nàng, đè thấp giọng nói: “Nếu muốn giữ mạng thì đừng nói lời vô nghĩa.”
Lý Minh Kỳ suy yếu nghe theo, xem ra đi đến đâu cũng gặp xui, nữ tử túm
lấy nàng chạy thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau, dừng lại bên bờ
sông nhỏ. Không đợi Lý Minh Kỳ lên tiếng, nữ tử đã lôi kéo nàng vào rừng cây, không cho vặn hỏi, nói: “Mau, cởi quần áo ra.”
“Cởi… Cởi quần áo làm gì?” Ta cũng là một cô nương đó, khụ, định nói gì vậy chứ, Kỳ Kỳ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
“Đừng nhiều lời, bảo ngươi cởi liền cởi đi.” Nữ tử có chút sốt ruột, đồng thời e ngại có kẻ đuổi theo.
Lý Minh Kỳ khóc không ra nước mắt, hai tay túm chặt vạt áo mình, cảnh
giác nhìn nàng ta, “Vị cô nương này, có gì thì từ từ mà nói, rốt cuộc
ngươi muốn làm gì?”
Nữ tử khoanh tay ôm ngực, tuy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại vô cùng khí thế, lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi nghĩ chuyện hay gì vậy?
Cởi nhanh đi.” Dáng vẻ như ‘ngươi còn nói lời vô nghĩa ta sẽ tự mình cởi giúp ngươi’.
Lý Minh Kỳ chợt hiểu, người nọ muốn hoán đổi quần áo, dương đông kích
tây? Cởi ư? Cởi cái lông á, vốn nghĩ ngươi thật đáng thương, không ngờ
ngươi lại ức hiếp người thật thà. Lý Minh Kỳ liền dậm chân, thân mình
đột ngột rời khỏi mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây, vốn muốn rời đi, lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương của vị cô nương bị người đuổi giết
kia, chợt dừng bước, mắt đảo quanh, nàng cười nói: “Có phải ngươi muốn
bộ quần áo này của ta không?”
Nữ tử vừa nghe thấy giọng nàng, lông mi liền nhướng lên, người đang rướn định đuổi theo liền dừng lại, kinh ngạc nói: “Ngươi là một cô nương?”
Thiên hạ to lớn không việc lạ gì không có, thuật Dịch Dung này thật quá
khéo léo.
“Đúng vậy, ngoài quần áo ta còn có thể cho ngươi mặt nạ da người, bất
quá ngươi phải giúp ta một việc.” Lý Minh Kỳ từ cành cây nhảy xuống, lấy từ trước ngực ra một lọ thuốc chữa thương, nàng tuyệt đối không thừa
nhận mình bị hiệp khí của nàng ta hấp dẫn, “Này, đây là ý tốt của ta, ăn hay không tùy ngươi.”
Nữ tử nhận lấy xem thử, là Ngưng Hương hoàn, thuốc chữa thương khôi phục khí huyết bậc nhất, hiếm khi gặp được, chỉ một ít môn phái lớn nổi danh mới có, nữ tử bị mình bắt lầm trước mắt này rốt cuộc là người phương
nào? Rất thần bí. Dùng ánh mắt duyệt người vô số nhìn nàng cả nửa ngày,
cũng không nhìn ra ác ý của nàng, rốt cuộc là tiểu thư khuê các nhà nào vậy? Nàng ta híp mắt, đột nhiên ngũ tạng như cuộn trào, trên đường chạy trốn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, giờ thành nỏ đã hết đà, không chút do dự há mồm nuốt viên thuốc xuống, sau đó tựa vào thân cây
bắt đầu vận khí chữa thương, chỉ là thanh kiếm vẫn đặt trên đầu gối, lúc nào cũng có thể vùng dậy giết người.