Đọc truyện Ác Phu Cường Sủng Thê – Chương 24: Một cái hộp gỗ
Từ trong mơ, Lý Minh Kỳ dần tỉnh lại, đảo con ngươi rồi nhắm chặt mắt,
nàng cảm nhận rõ ràng bên người mình có một nguồn nhiệt. Mọi chuyện đêm
qua dần hiện rõ, khiến nàng chợt không biết nên đối mặt thế nào, có nên
giả điên rống lớn mắng to không? Hoặc tóc tai bù xù trực tiếp nhảy xuống giường giả ngây giả dại? Đáng tiếc hết thảy nàng đều không làm được.
Giờ khắc này trừ mệt mỏi chua xót, nàng còn có thể làm gì? Mắng không
mắng được, đánh cũng không đánh lại, nghĩ mà xem, thiếu nữ nàng đây vẫn
là một tiểu thư khuê các, cứ vậy mà mơ hồ bị ép đưa đầu cho người ta
đoạt lấy trong sạch. Việc này trách ai đây? Không phải nên tự trách mình sao, chịu thiệt gì cũng đành phải tự nuốt vào bụng thôi.
Lý Minh Kỳ uất nghẹn, thật hận không thể phát điên. Càng khiến nàng tức
không nhịn được không phải việc bị hắn cưỡng đoạt trong sạch, mà là bị
buộc thỏa hiệp, thậm chí còn hùa theo hắn, nàng càng nghĩ càng cảm thấy
mình thật quá kinh khủng.
Buổi sáng, sau khi xử lý xong mọi việc trong cung, Trầm Ngạn Khanh ngồi ở mép giường đọc sách, nàng vừa tỉnh lại hắn liền phát hiện, đôi mắt sâu
kín của hắn nhìn ánh mắt đảo quanh của nàng, cảm thấy buồn cười, “Kỳ Kỳ, ta biết nàng đã tỉnh, mở mắt ra đi. Phượng Nhã, bưng thuốc tới đây.”
Phượng Nhã vẫn canh giữ ở phòng ngoài, nghe cung chủ dặn dò liền dạ một tiếng, xoay người rời đi.
Lý Minh Kỳ biết tránh không khỏi, cũng không uất ức tức giận gì đó nữa,
khóc nháo tìm chết ở đây, căn bản là vô dụng. Mất thì cũng đã mất rồi,
chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì, nàng căm giận mở mắt, giận dữ trừng mắt với người đoạt
đi trong sạch của mình, cổ họng khàn đặc, “Trầm Ngạn Khanh, suốt đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Trầm Ngạn Khanh nhíu nhíu hàng mi anh tuấn, vẻ mặt có chút buồn rầu, “Kỳ Kỳ, nàng đang đùa với ta sao? Chẳng phải đêm qua ta không hề ép nàng,
đều do nàng cầu xin ta sao? Ừm, nếu nàng không tha thứ, vậy thì cứ không tha, chẳng sao cả.”
Lời hắn còn chưa dứt, vừa nghe thấy, khóe mắt Lý Minh Kỳ lập tức ửng đỏ, “Tất cả các ngươi, không ai, không ai là người tốt, gặp phải các ngươi
là chuyện xui xẻo nhất cuộc đời ta, Trầm Ngạn Khanh, ta hận ngươi chết
đi được, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ trốn ngươi thật xa.”
“Sao vậy? Những lời tối qua đều quên hết rồi ư, nhanh vậy đã muốn dứt
khoát với ta rồi ư? Có cần ta giúp nàng nhớ lại một chút không.” Giọng
Trầm Ngạn Khanh lạnh xuống, có loại ảo giác như tuyết rơi giữa tháng
sáu.
Lý Minh Kỳ là bị cơn tức làm hồ đồ, biết rõ hắn không thích nghe điều
gì, lại cố tình nói đến, sau khi chọc giận hắn, lại nhận thấy mà run sợ.
“Cung chủ, thuốc tới rồi đây, có phải đưa vào cho ngài không ạ?” Phượng
Nhã xuất hiện vừa đúng lúc. Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn
thận nhìn thoáng qua sắc mặt hắn.
“Vào đi.” Vẻ mặt Trầm Ngạn Khanh biến hóa thật mau, chưa đầy hơi thở hắn đã lại biến thành vẻ mặt núi băng vô cùng lạnh lùng.
“Cung chủ, có cần nô tỳ chuẩn bị chút cơm trưa không?”
“Tạm thời không cần, ta và chủ nhân các ngươi còn chút chuyện muốn nói,
các ngươi lui xuống hết đi, không cần hầu hạ.” Trầm Ngạn Khanh cầm lấy
chén thuốc, bắt đầu đuổi người.
Lý Minh Kỳ không yên, thò người bước xuống giường nói, “Phượng Nhã, ngươi đừng đi.”
Bước chân Phượng Nhã dừng một chút, phía sau lại truyền đến hơi thở lạnh lẽo, sợ tới mức nàng ta toát mồ hôi lạnh, sao còn dám đứng lâu. Chủ
nhân, không phải nô tỳ thấy chết mà không cứu, đều do thế lực độc ác quá mạnh mẽ, ngài vẫn nên ngoan ngoãn ở đó đi, nô tỳ thực có lỗi với ngài.
Trầm Ngạn Khanh thương tiếc muốn sờ sờ đầu nàng, không ngờ lại lập tức
bị né tránh. Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn lui đến chân giường, mím môi, hoàn
toàn không muốn phối hợp với hành động của hắn. Hắn cúi mắt nhìn nàng,
cười nói: “Kỳ Kỳ, lại đây.”
Lý Minh Kỳ vụng trộm liếc mắt nhìn bàn tay hắn đang vươn tới, lắc lắc
đầu, tỏ vẻ đáng thương, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng ép ta. Thân thể ta
đau, rất đau.”
“Được, chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống chén thuốc này, hôm nay ta sẽ tạm tha cho nàng, được không?”
“Không muốn uống, ta không uống.” Ai biết ngươi lại có ý xấu gì, thần
kinh của Lý Minh Kỳ càng ngày càng mẫn cảm yếu ớt, đối với người nọ vừa
ngại vừa sợ, vừa giận vừa hận, nhưng lại không thể phản kháng.
Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, “Kỳ Kỳ, đừng cò kè mặc cả với ta, lại đây. Đây đều vì muốn tốt cho nàng, thân thể nàng vốn đã không khỏe, ta đã cố ý
bảo Thiển Ảnh bốc thuốc cho nàng.”
Lý Minh Kỳ nghe xong lại càng không dám uống, đúng là một cầm thú máu
lạnh mặt lạnh tim lạnh mà, vừa lên giường thì cầm thú cũng không bằng,
dùng nhiều biện pháp giày xéo người ta. Người nàng không khỏe vốn đã
không chịu nổi, nay lại còn ép nàng uống thuốc, cuộc sống ngày sau còn
có thể thấy ánh mặt trời sao? Lý Minh Kỳ đỏ mắt vô cùng uất ức kêu lên:
“Trầm Ngạn Khanh, ta không uống thuốc, ta không có bệnh. Ngươi muốn ép
chết ta sao.”
Trầm Ngạn Khanh bưng chén thuốc lên dùng muỗng đảo qua một chút, chân thật đáng tin nhìn nàng, cao giọng hơn, “Lại đây.”
Sao Lý Minh Kỳ chịu nghe theo, quay mặt đã lăn khỏi giường, hai tay vừa
chạm đất đã bị Trầm Ngạn Khanh tóm thắt lưng túm trở về. Lý Minh Kỳ nhắm mắt lại giãy dụa, hai tay đẩy, đụng phải chén thuốc, thuốc hắt vào
người hắn. Sắc mặt Trầm Ngạn Khanh lập tức trầm xuống, “Kỳ Kỳ, nàng
không muốn uống thuốc, cũng không sao, chúng ta trực tiếp bôi thuốc.”
“Trầm Ngạn Khanh, ngươi muốn làm gì?” Lý Minh Kỳ thấy hắn cởi quần áo,
tim liền run rẩy, hiện tại trên người nàng không chỗ nào không đau, sao
có thể chịu đựng hắn thêm lần nữa? Kêu khóc van xin, “Xin lỗi, thực xin
lỗi, ta không cố ý, Trầm Ngạn Khanh, ngươi bình tĩnh một chút, ta sai
rồi, ta uống là được mà.”
Trầm Ngạn Khanh trực tiếp ném cái áo dính thuốc xuống đất, ung dung nhìn nàng, “Kỳ Kỳ, sao đến lúc này nàng mới chịu ngoan vậy.” Trầm Ngạn Khanh mặc áo đơn xoay người lấy một cái hộp từ trên bàn đọc sách.
Hộp còn chưa mở đã tỏa ra mùi thuốc, Lý Minh Kỳ cảm thấy vô cùng nguy
hiểm, “Trầm Ngạn Khanh, ta tự làm có được không?” Không nhìn nàng cũng
biết hắn không có ý tốt gì, nuốt một ngụm nước bọt, vừa dịch sát vào
trong, vừa đỏ hồng mắt thương lượng.
“Tốt, tự nàng làm đi.” Trầm Ngạn Khanh để cái hộp xuống trước mặt nàng, hai tay ôm ngực ung dung nhìn xuống.
Hai tay Lý Minh Kỳ run run mở hộp gỗ ra, sắc mặt nàng lập tức liền thay
đổi, trong nháy mắt hai mắt mở to, nàng nhắm mắt lập tức khép cái hộp
lại, lúc này mặc kệ hết thảy, khóc nước mắt nước mũi tèm lem, “Cái
này… Ta không muốn, ta không muốn… Trầm Ngạn Khanh, ta sai rồi, ta
thật sự sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa. Ngươi tha cho ta lần này,
được không?”
Lòng Trầm Ngạn Khanh có mấy phần thương tiếc, lại nghĩ, cái tính khó dỗ
này, nếu không khiến nàng hoàn toàn chịu thua, không chừng sau này sẽ
gây thêm chuyện động trời, hắn thở dài một hơi, duỗi cánh tay kéo nàng
lại.
Lý Minh Kỳ co rúm trong lòng hắn, hai tay túm lấy vạt áo mỏng của hắn,
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cầu xin hắn, “Van ngươi, ta không
dám nữa.”
“Kỳ Kỳ, ta cho nàng hai con đường, nàng tự làm hay cần ta làm giúp?”
“Ta không cần. Ta uống thuốc cũng không được sao? Trầm Ngạn Khanh, ta
không muốn thứ kia.” Mắt Lý Minh Kỳ sưng đỏ, trên lông mi còn vương đầy
nước mắt.
“Ngoan, đừng sợ, đây đều vì muốn tốt cho thân thể nàng.”
Lý Minh Kỳ thấy dịu ngoan đều vô dụng, lập tức nhảy dựng lên, nhào nửa
người xuống, lại bị túm trở về, bị điểm nhuyễn huyệt. Nàng tựa bên
giường, nức nở thành tiếng, bị Trầm Ngạn Khanh ép mà chửi bậy.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc canh giữ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức đỏ mặt tía tai.
Trầm Ngạn Khanh buồn cười, ôm nàng vào lòng, cũng không lau nước mắt cho nàng, chỉ cởi quần lót, “Kỳ Kỳ, ngày mai ta sẽ dạy nàng luyện võ, được
không?”
Lý Minh Kỳ nấc một cái, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, chỉ nhìn hắn mà không nói.
“Không phải nàng một lòng muốn chạy trốn sao? Đừng ngại, chỉ cần nàng có thể đánh bại ta, thiên hạ to lớn này nàng muốn đi đâu mà chẳng được,
đến lúc đó ta có muốn giữa nàng cũng không giữ được, đúng không?” Trầm
Ngạn Khanh vừa mềm giọng an ủi, vừa mạnh mẽ tách mở hai chân nàng.
Trên người Lý Minh Kỳ không chỗ nào không đau, hai tay yếu ớt túm cánh
tay hắn, nàng khóc lóc bắt bẻ, “Ngươi có thể tin lời của cầm thú sao?”