Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 94: Quá Khứ 1
Thiên Xích Viêm càng nói càng nhỏ, trên người cũng tản mát đau thương.
Một đứa trẻ từ nhỏ lớn lên không có tình thương của người thân, còn bị người đời gọi là tai tinh, bị xem là cặn bã nhất.
Tâm Mặc Nguyệt lạnh dần, nàng cho dù ở Mặc gia bị ghét bỏ thế nào, bị khi dễ thế nào cũng có ca ca bảo hộ nàng ở phía sau, có Thiên Huyết Tô và Thái hậu sủng ái, có hắn vì nàng mà bất chấp tất cả, nhưng…..hắn khi đó chỉ có một bà ma ma già bên cạnh nhưng cũng bất lực che chở hắn, không ai quan tâm, không ai sủng ái, còn bị hành hạ khi dễ, hắn….làm sao có thể vượt qua được.
Một tiểu hài tử làm sao có thể chịu đựng được ?
-” Vào sinh thần năm tuổi, những người ta gọi là ca ca tỷ tỷ mang đến cho ta một giỏ thức ăn rất ngon, khi đó ta cho rằng bọn họ nhớ ta cùng mang chung huyết thống mà giúp đỡ đôi chút, nhưng ta đã quên một điều, bọn họ hành hạ ta vui sướng còn không dứt, sao có thể giúp đỡ ta ? Khi đó bọn họ đổ thức ăn xuống dưới đất dùng chân dẫm nát rồi bắt ta ăn….ta không ăn, ta phản kháng, bọn họ không lưu tình đánh ta tàn phế hai chân, đánh nát đan điền của ta, đem ta từ một Luyện Khí kỳ cấp hai thành một đứa phế nhân thừa sống thiếu chết.
Kẻ ta gọi phụ thân, ông ta chỉ liếc qua ta một cái, ta nắm áo ông ta, cầu ông ta cho chút ít thuốc trị thương, ông ta tàn nhẫn đạp lên đầu ta, khinh miệt mà nói :” Ngươi không xứng, thứ cặn bã như ngươi không xứng….”, mẫu thân ta, bà ta cũng vậy, cũng nhìn ta rồi trào phúng.
Nguyệt nhi, ta vẫn nhớ…nhớ những ánh mắt nhạo báng, trào phúng, cao cao tại thượng nhìn ta thống khổ nằm dưới đất, nàng hiểu không ? Kể từ lúc đó, ta đối với bọn họ hoàn toàn không nuôi chút hi vọng về thân tình nào nữa cả, chỉ có tuyệt vọng và căm hận thôi.”
Bàn tay hắn bất giác xiết chặt vòng eo Mặc Nguyệt, cúi đầu dựa vào vai nàng.
Giọng hắn run rẩy, thân thể hắn cũng không tự chủ mà run rẩy theo.
Mặc Nguyệt có thể cảm nhận sự tuyệt vọng khi đó của hắn, đây là lần đầu tiên hắn bộc lộ tâm trạng này trước mặt nàng, không cười vui vẻ, không đùa giỡn nàng, chỉ có yếu ớt lộ ra thống khổ mà bản thân trong quá khứ phải chịu đựng.
Hắn đã tuyệt vọng cỡ nào khi phụ thân hắn đạp lên đầu hắn và nói câu đó ? Hắn đã bi thương cỡ nào khi bị thân huynh đệ đánh tới tàn phế ?
Mặc Nguyệt quay người ôm lấy cổ hắn, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen mượt như đang an ủi hắn.
Nàng hiểu không sao ?
Có lẽ nàng không hiểu rồi.
Mặc gia không phải thân nhân của nàng, nàng không cảm thấy tình thân thật sự, nàng cũng chưa từng nếm trải hành vi bị người thân của mình đối xử như thế, nhưng hắn thì có, đó là người thân của hắn, cùng huyết thống với hắn !
Đáy mắt Mặc Nguyệt sát ý tuôn trào, nàng muốn giết người, giết hết những kẻ dám làm tổn thương hắn, một kẻ cũng không chừa !
Nàng muốn chúng sống không bằng chết, nàng muốn chúng nếm mọi thống khổ để chúng hiểu được cảm nhận của tiểu hài tử năm đó đã phải chịu đựng !
-” Khi ta tưởng mình sắp chết đi, một lão giả đã xé rách không gian, bước đến trước mặt ta.
Lão giả ấy áo bào trắng tuyết không nhiễm chút bụi bẩn, nhìn ta mỉm cười nhân từ, khi đó, ta còn tưởng ông ấy là tiên nhân.
Lão giả ấy chỉ cần nâng bàn tay lên, trên người ta đã phủ một lớp Thủy nguyên tố, dịu dàng chữa lành vết thương cho ta, khôi phục đan điền, đôi chân bị gãy của ta cũng từ từ lành lại.
Lão giả khi đó nắm lấy tay ta, muốn ta đi theo ông ấy, lúc đó phụ thân ta không muốn ta bị mang đi, bởi tên quốc sư nói ta còn chút giá trị với hoàng triều nên muốn ta đến năm mười tuổi, moi tim tế thần càng làm hoàng triều thêm cường thịnh.
Lão giả áo bào trắng chỉ cười nhân từ, nhưng ta thấy rõ đáy mắt ông ấy bao phủ bởi băng giá lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, uy áp cường đại từ trên người ông ấy toả ra, khi đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ thấy phụ thân bọn họ run rẫy kịch liệt, quỳ thụp xuống đất phun máu liên tục.
Lão giả nắm tay ta đạp lên hư không mà đi, không gian cũng tự xé rách ra để ta cùng ông ấy đi vào.
Ta đã từng thắc mắc và hỏi ông ấy vì sao lại cứu ta, ông ấy không thể nào không biết ta là tai họa, ông ấy trả lời thế nào, nàng biết không ? Ông ấy đã cười, dịu dàng xoa đầu ta :” Con là tai họa ? Không, con là người ta nhìn trúng, là người sau này có thể cùng người đó trở thành chí tôn, phục hưng Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc !”.
Ta không hiểu, ông ấy dẫn ta đến một nơi nguy nga tráng lệ, hoàng cung hoa lệ cũng không thể nào so sánh.
Ta ở đó một ngày, được chăm sóc rất tốt, được ăn no, từ nhỏ đến lớn đó là ngày đầu tiên ta hiểu thế nào là hạnh phúc.
Lão giả đưa đến trước mặt ta một người, người đó sẽ trở thành nghĩa phụ của ta.
Sau đó, ta đã không còn gặp lão giả áo bào trắng nhân từ đó nữa.”