Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 87: Công Chúa Tới Cầu Thân 1


Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 87: Công Chúa Tới Cầu Thân 1


Hai người ngồi phía dưới tân hoàng hậu, Mặc Liên đã vén khăn trùm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tỉ mỉ càng làm nàng ta thêm kiều diễm, trên má nổi lên hai đám mây hồng, e thẹn nhận lấy những ly rượu nhỏ từ tay các nữ tử.
Mặc Liên liếc mắt về phía Mặc Nguyệt đang thản nhiên ăn một miếng bánh, cười lạnh trong lòng, bên ngoài lại ngây thơ hỏi :
-” Tỷ tỷ, muội rất muốn biết tỷ tặng gì cho muội, tỷ yên tâm, muội sẽ không chê đâu, chỉ cần là quà của tỷ, muội đều thích.”
Giọng nàng ta vô cùng trong trẻo, như chim Hoàng Oanh lại nghe không ra ẩn ý trong đó.
Ngụ ý, Mặc Nguyệt sẽ không đưa ra được món quà gì tốt !
Mặc Nguyệt vẫn thong thả như vậy, nàng khẽ gật đầu với Như Mộng.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, nhạc liền lập tức nổi lên, một đoàn vũ nữ xinh đẹp, thân thể uyển chuyển bước vào thực hiện những điệu múa hiếm thấy.

Mặc Nguyệt không nhanh không chậm, cười nói :
-” Đây là đoàn vũ nữ từ phương Bắc mà tỷ tìm được, họ múa cực đẹp, cầm kỳ thi hoạ đều giỏi, đảm bảo sẽ giúp muội và thái tử thấy hài lòng.


Nếu muốn, họ còn có thể thay muội phân ưu với thái tử.”
Ngụ ý : Ta đây chính là đưa nữ nhân cho phu quân ngươi đấy !
Khiêu khích trắng trợn !
Đây chính là khiêu khích trắng trợn !!!!
Mặt Mặc Liên tái không thể tái hơn được nữa.

Đây rõ ràng là hôn lễ của nàng ta mà nàng lại dám trắng trợn đưa nữ nhân lên cho phu quân nàng ta ?
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, này này quá mức trực tiếp đi, những vũ nữ này gương mặt xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ, eo nhỏ ngực to, chỗ lồi lõm cân xứng, nói đúng hơn là mỹ nhân số một số hai, ai mà không muốn ?
Quả nhiên Thiên Dạ hoàn toàn ngơ ngẩn, nhìn chăm chăm vào đoàn vũ nữ đang múa.
Mà Mặc Kinh Phong bên cạnh Thiên Xích Viêm ngại thế giới chưa đủ loạn, bồi thêm :
-” Liên nhi yên tâm, vũ nữ này ta thấy công phu rất tốt, đảm bảo sẽ khiến thái tử muốn mãi không thôi.

Liên nhi phải cùng các vũ nữ thỏa mãn thái tử đó, đêm tân hôn càng đông càng vui.”
Càng đông càng vui ? Thật cmn không biết liêm sỉ !
Cái quái gì, khiến thái tử muốn mãi không thôi ?
Mặc Liên thật muốn hộc máu, bảo nàng ta lên giường cùng phu quân và một đám vũ nữ xinh đẹp như tiên ư ? Lại còn vào hôn lễ của nàng ta nữa !
Mặc Liên nở nụ cười yếu ớt, nhìn nàng :
-” Tỷ tỷ thật có lòng, sau này tỷ gả chồng muội nhất định sẽ tặng tỷ đoàn vũ nữ đẹp nhất.”
-” Vậy đa tạ muội, sau này ta gả đi, vạn nhất không có gì chơi đùa sẽ lấy bọn họ ra chơi.”
Mặc Nguyệt nâng lên môi mỏng, còn phải xem nàng ta có thể sống đến lúc nàng gả chồng không.

Ánh mắt quét qua gương mặt tái nhợt của nàng ta, sau đó tà tứ liếc qua các vũ nữ xinh đẹp :
-” Đưa tân nương về phòng đi, nhớ phải hầu hạ cho thật tốt đó !”

-” Vâng.”
Các vũ nữ cười lên tuyệt mỹ, tiến về phía Mặc Liên nâng nàng ta lên, hướng hỉ phòng nói :
-” Thái tử phi, mời !”
Cả không gian đại điện lâm vào im lặng, Thiên Huyết Tô bỗng nhiên đứng dậy, cười lớn :
-” Hôm này đại hỉ thái tử, các ái khanh hãy uống mừng nào, không say không về !”
-” Tuân mệnh hoàng thượng !”
Âm nhạc lại nổi, dường như chẳng ai nhớ đến sự việc vừa qua, ngay cả Thiên Dạ cũng được bao nhiêu người chúc rượu, trong lòng chỉ có hình ảnh các vũ nữ xinh đẹp.
Bỗng nhiên từ ngoài điện xuất hiện vài hình bóng, thái giám vội chạy vào bẩm báo :
-” Hoàng thượng, công chúa tam quốc tới chúc phúc cho hôn lễ của thái tử.”
Chúc phúc ? Ai tin bọn họ có lòng tốt đến chúc phúc ?
Thiên Huyết Tô xoa xoa mi tâm, phất tay :
-” Mời vào !”
-” Tham kiến hoàng thượng, Cổ Vô Song của Đông Trùng Quốc chúc mừng đại hôn của thái tử.”
Cổ Vô Song bạch y thướt tha, thanh nhã thoát tục, một đầu trâm hồ điệp xinh đẹp động lòng người bước lên, nhu tình hành lễ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nam tử như điêu khắc ngồi bên cạnh Thiên Huyết Tô, vành tai cũng đỏ ửng.
Hai nàng công chúa còn lại không chịu yếu thế, bước lên đồng thời hành lễ :
-” Lăng Quân Dao của Minh Lân Quốc….Lệnh Hồ Tuyết Nhu Lệnh Hồ Quốc….chúc mừng đại hôn của thái tử.”

Một nam tử tà mị, lại bước lên, sóng vai Cổ Vô Song, cười tà tứ :
-” Thái tử Đông Trùng Quốc Cổ Lạc Tư, tham kiến hoàng thượng.”
Mặc Nguyệt lười biếng liếc nhìn nam tử tà mị trước mắt, có chút ngoài ý muốn, không ngờ y lại là thái tử Đông Trùng Quốc.

Bất quá nhìn của kiểu đi đứng có chút khó khăn của y, Mặc Nguyệt khẽ cười lạnh, đây là vết thương do kiếm của Thiên Xích Viêm lưu lại vẫn chưa lành.

Tốt cho y chỉ bị một vết thương, nếu nàng ra tay tuyệt sẽ cho y chỉ trên không dưới 100 vết thương, mà nàng sớm đã đem công cụ nối dõi tông đường của y triệt để phế bỏ !
Thiên Huyết Tô cười ha ha, nâng tay :
-” Nào, mời thái tử công chúa ngồi.”
Mặc Nguyệt cúi người uống một ngụm trà, cũng không nhìn Cổ Lạc Tư, chỉ khẽ đảo mắt qua Thiên Dạ say mèm được nô tỳ đỡ về phía hỉ phòng, chắc là đến tìm tân nương xinh đẹp của mình rồi.

Bỗng một đạo ánh mắt nhìn nàng khiến nàng vô cùng khó chịu, thậm chí muốn phế đi cặp mắt đó, bất quá nàng cũng không hề để tâm, chuyên tâm thưởng thức điểm tâm tinh xảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.