Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 30: A Uyên Xui Xẻo
Dị hoả bảng ?
Tuy Mặc Nguyệt không biết hết tên các loại dị hoả trong dị hoả bảng nhưng nếu nói dị hoả bảng nàng không thể không biết.
Dị hoả bảng, bảng danh sách xếp loại các hoả diễm biến dị, đặc biệt mạnh hơn các loại hoả diễm thông thường, là mơ ước của luyện đan sư.
Không ngờ Diệp Lăng Bạch lại có trong tay dị hoả.
Cầm đan phương trong tay lên, Mặc Nguyệt giật giật khoé miệng.
Tẩy Tuỷ Đan cấp bốn, sao nàng cảm thấy thật bi ai, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng luyện đan…
Thấy được nghi hoặc trong mắt của nàng, Xuyên vừa bị Thanh Nhã đánh thành đầu heo cười nói :
-“.
Chủ nhân nắm giữ dị hoả, Tinh thần lực mạnh mẽ không cần thiết phải luyện mấy đan dược cấp thấp kia.”
Dứt lời, một cỗ sát khí nồng đậm như muốn rút gan moi tim từ sau lưng Xuyên truyền đến, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm :
-” Kỷ Nhất Xuyên, dám đưa dị hoả cho chủ nhân, còn nữa, bổn cô nương mới là người quản lý Đan Tháp!!!”
Kỷ Nhất Xuyên :” Chủ nhân, trời…hơi lạnh….=_=///”
Mặc Nguyệt :”…….”
Lạnh !? Đây là bên trong Đan Tháp đó.
Aaaaaa
Cả không gian vang vọng tiếng hét khủng bố, Mặc Nguyệt rùng mình, tiểu Thanh Nhã quả nhiên không phải dạng gì vừa, sau này không nên chọc nó là tốt nhất.
Mặc Nguyệt phất tay, một ngọn hoả diễm bao phủ lấy đan lô, nàng dùng Tinh thần lực khống chế dị hoả, đốt nóng đan lô.
La Hán Quả, Hồng Tinh Thảo, Nhân Diện Thảo…..!Mặc Nguyệt ném từng loại dược liệu vào đan lô.
Mùi hương dược liệu phản phất khắp Đan Tháp.
Thanh Nhã bước vào, ngửi thấy mùi thơm của dược liệu không khỏi hít một hơi lạnh.
Chủ nhân, vậy mà trực tiếp luyện đan dược cấp bốn.
Bất quá có nàng ở đây, nàng sẽ không để chủ nhân ảnh bị thương.
Phanh…phanh…phanh…
Sau một thời gian, trong đan lô truyền đến tiếng động đan dược muốn thành hình.
Mái tóc dài của Mặc Nguyệt dính đầy mồ hôi, vài sợi bết lại với nhau, mắt nàng chăm chú vào đan lô..
Phanh…
Nắp đan lô bật mở, bảy viên đan dược bay thẳng đến tay nàng.
Thanh Nhã nhìn trân trối vào bảy viên đan dược kia…
Bảy viên…Tẩy Tủy Đan cấp bốn…
Lần đầu chủ nhân luyện đan….
Yêu nghiệt…quá mức yêu nghiệt!!!
Trong đầu Thanh Nhã một từ yêu nghiệt, một câu yêu nghiệt, một đoạn yêu nghiệt, không có gì ngoài hai từ yêu nghiệt.
-” Chủ nhân, người thật biến thái.”
Nàng cười xấu hổ, xoa xoa tóc :
-” Xin lỗi, ta không nghĩ nó sẽ có hiệu quả đến như vậy.”
Thanh Nhã :”……”
Cánh cửa bị đạp bay, Xuyên hung hăng đi vào, gương mặt cũng trở lại như cũ, nói lớn :
-” Chủ nhân, luyện đan xong rồi thì qua Ý Tháp học y thuật thôi.”
Thanh Nhã liếc ánh mắt u ám tới Xuyên, không nói gì.
Mặc Nguyệt gật đầu, để đan dược vào bình rồi đi theo Xuyên.
Mặc Nguyệt không đoái hoài gì thời gian bên ngoài, mãi đến khi Thanh Nhã nhắc nhở, một đêm đã qua.
Nàng đứng dậy xoa eo, không thể tin học y lại thú vị đến vậy, cứu người giết người tùy tâm trạng, luyện đan sư không có, y sư càng có địa vị.
Nàng rời khỏi không gian Y Tháp_Đan Tháp, vừa đặt chân xuống giường, nàng liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh không chút tức giận, nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng ác liệt:
-” Hình như ta đã nói đi nói lại rồi thì phải? Tiểu thư đang ngủ không thể quấy rầy, không biết lỗ tai ngươi vào nước đúng không, hay điếc rồi, ngươi chỉ là một kẻ bưng trà rót nước, lấy đâu ra tư cách nói năng ngang ngược với tiểu thư? Cút được rồi đấy, chó ngoan không làm phiền chủ nhân, cút được bao xa thì cút, chó không có tư cách nói chuyện với tiểu thư của ta.”
Đây chẳng phải là giọng của Như Mộng sao, Mặc Nguyệt phì cười, không biết ai đắc tội với nàng ấy đây.
Một giọng nói chanh chua khác lại vang lên :
-” Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, ta là người của nhị tiểu thư….”
-” Thì ra người của nhị tiểu thư là cái dạng chó cậy chủ mà kiêu ngạo này, xem ra nhị tiểu thư rất hợp với câu tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Tri nhân tri diện bất tri tâm? Mặc Nguyệt cười lạnh, Như Mộng nói đúng, Mặc Liên rất hợp với câu này, cho dù người đời có nhìn thế nào cũng không nhìn ra bản mặt thật của nàng ta.
Mặc Nguyệt bước ra, đối diện với nha hoàng đang muốn bùng phát lửa giận, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người của nha hoàng đó làm ả run lên.
Ả không biết từ khi nào một phế vật vô năng lại có ánh mắt như thế, bất quá ả không sợ, có nhị tiểu thư được sủng ái chống lưng, ả tuyệt không sợ, vì vậy nha hoàng không sợ chết ưỡn ngực kiêu căng nhìn nàng.
-” Tên gì?”
Mặc Nguyệt thu hết mọi biểu cảm của ả vào mắt, sợ hãi, tự tin, kiêu căng…cái cảm xúc nào cũng có, bất kính với người của nàng, chết chưa hết tội !
-” Tiểu thư, ả tên A Uyên.”
Như Mộng đáp, Mặc Nguyệt quét mắt một lượt, tiểu nha hoàng gương mặt thanh tú, cơ thể đầy đặn có thể coi là quyến rũ.
A Uyên, tên cũng rất đẹp, nếu…!Trong đầu nàng xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.
Đột nhiên một thân ảnh màu đen quỷ dị xuất hiện, cúi đầu với nàng :
-” Chủ nhân…”
-” Đến đúng lúc lắm, Liễu Nham, đưa ả nô tỳ này tới chỗ sơn nhân, phải ra giá cho cao, có trách thì trách ả xui xẻo.”