Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 132: Quần Ẩu Như Gia
Như Viễn vội vã đỡ tên trưởng lão kia lên, ánh mắt âm trầm quét về phía trên lầu :
-” Biểu muội, ngươi có thể trơ mắt nhìn hạ nhân thấp kém khi dễ một ông lão yếu đuối, huống hồ ông ấy còn là người thân của muội ?”
Dừng một chút, hắn ta không quên chĩa mũi nhọn về phía Mặc Nguyệt :
-” Đan Y Đường không biết từ khi nào a miêu a cẩu đều có thể vào ?”
Như Mộng trên lầu :”….”
Ai vào thì liên quan gì đến ngươi ?
Vả lại….ngươi vừa mới mắng tiểu thư là gì ?
Một cơn giận xộc thẳng lên đầu Như Mộng, nàng đằng đằng sát khí đập nát cái bàn.
Liễu Nham ngồi bên cạnh chớp chớp mắt, một biểu hiện “ta không liên quan”, người mắng không phải là ta a !
Tiểu Mộng Mộng muốn đánh người.
Kể từ sau khi Mặc gia diệt, tính tình Như Mộng ngày càng nóng nảy, như một cục than nóng bỏng tay, bất kể lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Nàng càng không chịu được bất kỳ kẻ nào dám mắng tiểu thư của nàng.
Mặc Nguyệt ánh mắt nheo lại, nguy hiểm bắn về phía Như Viễn, nâng nâng khoé môi, cười nhạt hỏi :
-” Ngươi vừa mới nói cái gì, cẩu tạp chủng ?”
Cẩu tạp chủng ?
Nàng ta vừa mắng hắn là cẩu tạp chủng ?
Nàng ta dám ?
Như Viễn cắn hai hàm răng lại nghe két két, cả người phát run, có thể thấy hắn giận đến mức nào.
Đây là là đầu tiên trong đời hắn ta chịu nhục nhã như thế này !
Lão giả ho khù khụ, ánh mắt thập phần âm trầm, hung hăng trừng mắt, tức giận phun ra :
-” Như Mộng ngươi tiểu tiện nhân, con bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa ! Như gia nuôi gia đình ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi lại để người ngoài ra tay với chúng ta, đồ tiện nh…..”
Phanh !
Chữ “nhân” chưa ra khỏi miệng, một thân ảnh màu đen vọt đến trước mặt ông ta, vì không phòng bị nên lão lập tức trúng ngay một cước, miệng hộc máu không ngừng.
Đầu lão bị Mặc Nguyệt đạp mạnh xuống đất, buộc lão phải quỳ xuống.
Ánh mắt nàng tràn đầy thị huyết và hung tàn ngoan độc, như một vương giả cao ngạo nhìn xuống gã trưởng lão.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng âm trầm có thể nhỏ ra nước, môi mỏng khẽ cong lên :
-” Ngươi vừa mới nói gì ?”
Nàng không ra tay, lão già này thấy nàng là quả hồng mềm dễ nắn bóp ? Năm lần bảy lượt mở miệng là vũ nhục Đan Y Đường, còn dám mắng nàng là a miêu a cẩu, bây giờ lại mắng thuộc hạ nàng là tiểu tiện nhân ? Có phải hay không sống lâu quá nên quên mất chữ chết viết như thế nào rồi ?
Người qua đường dừng lại xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, trước đây khi Đan Y Đường mới mở ra từng có rất nhiều người tới cửa gây chuyện, đáng tiếc một đám đều mặt mũi sưng phù khóc lóc quay về, người trong Phượng Thiên thành đều cảm thấy vừa buồn cười vừa đồng cảm.
Hôm nay lại có người dám đến cửa Đan Y Đường quấy rối, bọn họ đương nhiên cũng dừng chân xem kịch.
Từng tiếng xôn xao vang lên xung quanh, mặt già nóng bừng, lão giả tức đến toàn thân phát run, bàn tay siết chặt.
Nhục nhã, vô cùng nhục nhã, toàn bộ mặt mũi Như gia đều bị giẫm hết dưới chân !
Đây là lần đầu tiên trong đời lão bị một con nhãi ranh đạp đầu xuống đất, đã thế còn bị ép quỳ xuống, lão sẽ còn mặt mũi nào mà quay về Như gia ?
Đột nhiên ông ta vận chuyển Linh Lực, đánh bật Mặc Nguyệt ra, nàng lông tóc vô thương nhảy sang một bên, trong sự hung tàn nơi đáy mắt lại pha lẫn chút ý cười nhàn nhạt.
Toàn bộ người Đan Y Đường đều bỏ xuống công việc trên tay, vội vã chạy tới vây lấy lão già trưởng lão và đám người Như gia, lão già này dám ngay trước mặt đệ tử đây động thủ với tông chủ ? Sắc mặt của Như Mộng và Liễu Nham đen xì như đít nồi cháy từ trên lầu vọt xuống, che chở cho Mặc Nguyệt.
Cái lão già đã bước nữa bước chân vào trong quan tài này dám cả gan động tới chủ nhân/tiểu thư ? Đúng là đáng chết !
Người qua đường mắt thấy một màn này, không khỏi vui sướng khi người gặp hoạ, người thì mang bộ mặt vui vẻ xem kịch, người thì lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.
Xem chừng đám người Như gia sắp bị quần ẩu tới nơi rồi này, bị một đám Kim Đan và vài vị Nguyên Anh vây quanh, nhất định là sắp bị quần ẩu.
Mà nếu thật sự bị quần ẩu một trận, đám người Như gia đảm bảo sẽ không có khả năng phản kháng.
Người ta là lão quái Kim Đan, Nguyên Anh, ngươi thì là cái thá gì ?
Mấy người Như gia giữ không nổi sắc mặt bình tĩnh, tự tin khi vừa bước vào Đan Y Đường nữa rồi.
Cả Như Viễn cũng mặt mày xám ngoét, bọn họ nắm chắc trong tay Như Mộng sẽ không ra tay với bọn họ mới có gan đến đây quấy rối, muốn đem Như Mộng về lại Như gia.
Ai biết Như Mộng không chỉ ra tay mà còn để một đám người Đan Y Đường tới muốn quần ẩu bọn họ ?!!!
Mặc Nguyệt đứng sau sự bảo hộ không khỏi tặc lưỡi, quần ẩu nha, Như gia này mang đến cũng chẳng có bao nhiêu người, mà bên Đan Y Đường cả hai phó tông chủ đều tự thân xuất mã, người đông gấp đôi, gọi quần ẩu cũng đúng.
Trong Đan Tháp Y Tháp, Kỷ Nhất Xuyên tung hoa bay đầy trời, cười lớn nói :
-” Đánh đi đánh đi, đánh cho chúng mặt mũi cả cha mẹ đều không nhận ra đi ! Dám mắng chủ nhân là a miêu a cẩu hả ? Đánh cho chúng tàn phế luôn đi !”
Mặc Nguyệt day day trán, bất đắc dĩ truyền âm :
-” Im lặng !”
Kỷ Nhất Xuyên lập tức bịt kín miệng, mở đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn một màn Như gia sắp bị quần ẩu.