Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 130: Như Gia Tới Cửa 3
Như Viễn có quan hệ với Đan Y Tông, nàng ta phải nắm chắc nam nhân này, có như vậy địa vị của nàng ta trong Phượng Thiên Tông mới đảm bảo vững chắc và không bất kỳ ai có thể lay chuyển được !
Phụ thân nói Phượng Thiên Tông sớm đã muốn kết giao với Đan Y Tông, có như vậy Phượng Thiên Tông mới có thể trở về thời kỳ huy hoàng.
Nếu nàng ta có được nam nhân có biểu muội là phó nhị tông chủ Đan Y Tông, như vậy chẳng khác nào cá gặp nước.
Mặc Nguyệt đang muốn rời đi, đột nhiên nghe đoạn đối thoại của hai người Như Viễn Phượng Thiên Tiên Nhu, Mặc Nguyệt chân không tự chủ được dừng bước.
Thính lực của nàng vốn rất tốt, sau khi trở thành Kim Đan lại thập phần nhạy bén, đoạn đối thoại của cả hai người nàng đều nghe lọt vào tai không sót một chữ.
Phó nhị tông chủ ?
Mặc Nguyệt có chút dở khóc dở cười, Như Mộng vậy mà thật sự có quan hệ với đám người Như gia, đã thế còn là biểu muội.
Như gia này dẫu sao cũng là một thế gia trước đây ngang hàng với Tô gia, Tô gia hiện giờ vượt lên áp một đầu Như gia, nàng sớm đã gây chuyện Tô gia, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận, nếu lúc đó lại thêm một Như gia, phiền phức sẽ tăng thêm một chút, nhưng đó không phải là vấn đề.
Như Mộng nếu đã là người Như gia có chung huyết thống, một khi nàng xé rách mặt với Như gia, tất nhiên phải xem mặt Như Mộng, Như Mộng kiếp trước kiếp này đều tuyệt đối trung thành với nàng, Như Mộng nếu bảo vệ Như gia nàng có thể sẽ không xuống tay được.
Nhưng mệt cho Mặc Nguyệt suy nghĩ quá nhiều, Như Mộng căn bản không có một chút quan tâm nào đến Như gia cả, cho nên cho dù nàng có diệt cả Như gia Như Mộng vẫn sẽ đứng về phía nàng.
-” Các ngươi đứng lại đó !”
Như Viễn lạnh giọng quát với cả bốn người, đáng tiếc không một ai thèm quay đầu nhìn hắn ta cả, bước chân Mặc Nguyệt cũng tiếp tục tiến về phía trước.
-” Các ngươi điếc à ? Nếu hôm nay các ngươi quỳ xuống tạ lỗi với Tiên Nhu tiên tử, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi ! Nếu không, biểu muội ta Như Mộng là phó nhị tông chủ của Đan Y Tông sẽ không tha cho các ngươi !”
Phượng Thiên Tiên Nhiên vẫn thẳng bước, nàng không quan tâm cái gì Đan Y Tông, một tông phái lớn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đi vất hết mặt mũi đối phó với một phế vật như nàng đi ?
Mặc Kinh Phong ánh mắt quái dị đảo về phía Mặc Nguyệt, nói :
-” Muội đoán xem Như Mộng sẽ phản muội không ?”
Mặc Nguyệt : ” Không !”
Nàng chưa từng nghĩ tới việc Như Mộng sẽ phản nàng hay không.
Nhưng chắc chắn sẽ không, sự tín nhiệm mà nàng dành cho Như Mộng đã có từ kiếp trước rồi.
-” Tên này đầu óc úng nước rồi đúng không ? Thế lực dưới trướng Nguyệt nhi lại đi chống lại nàng ?”
Mặc Kinh Phong “….”
Đúng vậy, nhất định là úng nước rồi !
-” Không cần quan tâm đến hắn !”
Mặc Nguyệt phun ra một câu, không do dự bước đi nhanh hơn.
Như Viễn thấy cả bốn người thậm chí không ai thèm quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt phun ra lửa giận.
Hắn là thiên tài của Như gia, vốn là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, chưa ai dám phớt lờ hắn như thế !
Nhưng đánh không lại, hắn làm sao cản ? Hắn hôm nay đâu có mang theo hạ nhân !
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, Như Viễn giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được.
Phượng Thiên Tiên Nhu nhu nhược dựa vào lòng Như Viễn, không nói gì nhưng ánh mắt sâu kín bắn về phía hình bóng bốn người đang rời đi.
Vân Nhược Vũ có chút ngại ngùng nhìn nhìn Mặc Nguyệt lạnh nhạt đi bên cạnh, ánh mắt không che giấu áy náy.
Nàng có phải đã gây ra phiền phức rồi không, bởi vì nàng thích xen vào chuyện của người khác mà huynh muội Mặc Nguyệt lại đắc tội với Như gia….
Phát hiện ánh mắt Vân Nhược Vũ đặt lên người mình, Mặc Nguyệt dễ dàng nhìn ra được suy nghĩ của nàng, buồn cười đưa tay lên vỗ vỗ đầu Vân Nhược Vũ :
-” Chỉ là một Như gia thôi, không sao đâu !”
Chỉ là một Như gia thôi ?
Mệt cho Mặc Nguyệt nói được câu này ! Dẫu sao Như gia cũng là một thế gia có tiếng ở Phượng Thiên thành a ! Làm sao có thể nói ” Chỉ là một Như gia thôi !” ?
Mặt Vân Nhược Vũ co quắp, một biểu tình khóc không ra nước mắt !
-” Đi thôi, chúng ta vào tửu lâu dùng bữa đi.”
Mặc Nguyệt chỉ chỉ tửu lâu trước mặt, không đợi Mặc Kinh Phong, Vân Nhược Vũ trả lời đã cất bước vào.
_____________________________
Đan Y Đường.
Một đám người khoác y phục màu xanh xẫm bước vào, trên ngực là đồ án một con hổ, ngọc bội màu ngọc bích khắc một chữ Như rồng bay phượng múa.
Như gia !
Người dẫn đầu đương nhiên không phải ai khác, Như Viễn và bên cạnh hắn còn một lão già tiên phong đạo cốt, mái tóc hoa râm, lưng còng tay chống gậy, nhìn như một lão già gần đất xa trời nhưng lại tràn đầy sinh khí và một cỗ hơi thở nguy hiểm.
-” Ta biết biểu muội đang ở đây, Như Viễn Như gia muốn bái phỏng phó nhị tông chủ !”
Như Viễn hét lớn, sau đó quay sang quét mắt một lượt tất cả những người đang làm trong Đan Y Đường, ánh mắt không che giấu sự kiêu căng ngạo mạn.
Hắn ta biết Như Mộng đang ở đây mới cố tình hét lớn, Đan Y Đường vốn có trật tự quy củ, tuyệt đối không cho phép trong Đan Y Đường mà náo loạn nếu không sẽ bị ném ra ngoài, vĩnh viễn đừng mong bước chân vào một lần nữa, nhưng hắn ta tin chắc, Như Mộng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ người nhà của mình bị ném ra ngoài.