Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 127: Nắm Đấm Là Đạo Lý
Mặc Kinh Phong biết nàng nói là sự thật, chỉ đành im lặng lùi lại.
Mặc Nguyệt cũng không quá để tâm lắm tên Dạ Dật kia, nàng lại cảm thấy hứng thú với Phượng Thiên Tiên Nhiên hơn, từ Phượng Thiên Tiên Nhiên nàng cảm thấy một thứ gì đó không đúng cho lắm, ánh mắt mà Phượng Thiên Tiên Nhiên nhìn đám người Như Viễn đang che chở Phượng Thiên Tiên Nhu kia rất lạnh, lạnh hơn những ánh mắt mà sát thủ từng được phái tới để giết nàng.
Mặc Nguyệt đưa tay vuốt vuốt cằm, xem ra nàng phải tra xét một chút về tiểu cô nương Phượng Thiên Tiên Nhiên kia mới được.
Bên kia Vân Nhược Vũ lao lên chắn trước Phượng Thiên Tiên Nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của nàng hình thành một luồng phong bạo, hung hăng đánh tới.
Hai quyền ầm ầm va chạm, Vân Nhược Vũ cảm thấy tay mình nóng rát, sau đó là tê rần.
Nàng nhíu nhíu mày, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Mà Dạ Dật cũng bị đẩy lùi, hắn ta có chút kinh ngạc khi tiểu cô nương trước mặt là một Luyện Khí kỳ ngũ cấp.
Lại thêm một nam tử bước ra, hung hăng trừng mắt với Vân Nhược Vũ :
-” Cô nương ngươi cản trở chúng ta đòi công đạo cho Tiên Nhu tiên tử, cô nương đây là có ý gì ?”
-” Ý gì, nam nhân các ngươi có thể vô sỉ hơn không, Phượng Thiên cô nương yếu ớt, ngươi lại đánh ra một quyền mạnh như thế chẳng lẽ muốn lấy mạng nàng ấy sao ? Đạo lý ở đâu ?”
Vân Nhược Vũ đè nén đau đớn, tức giận hét lớn.
-” Mục Ca ngươi mau cút ra ! Tiểu tiện nhân không biết sống chết, để Dạ Dật ta nói cho ngươi biết.”
Hắn ta vẩy vẩy tay, ánh mắt phun ra lửa giận :
-” Nắm đấm chính là đạo lý !”
Nắm đấm kẻ nào mạnh hơn thì lời nói của kẻ đó chính là đạo lý !!!
Mặt Vân Nhược Vũ trầm xuống, ngực vì tức giận mà phập phồng lên xuống.
Nàng thật không hiểu trong đầu nam nhân Nam đại lục nghĩ cái gì, sao có thể nói ra câu vô sỉ như vậy.
Đánh một nữ nhân chân yếu tay mềm mà còn xem là chuyện đương nhiên ?
-” Xem ra đại tẩu vẫn không hiểu cái gì gọi là cường giả vi tôn rồi !”
Mặc Nguyệt cười khúc khích, khẽ liếc mắt qua gương mặt đã biến đen thành cục than của Mặc Kinh Phong, hiển nhiên hắn đang rất tức giận.
Cái gì là đạo lý cường giả vi tôn ? Dám chọc tức Vũ nhi, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho đám người này !
-” Thôi, dù sao thì cũng không thể ra tay với nữ nhân, như thế chẳng khác nào vũ phu.”
Nam tử khác che chở Phượng Thiên Tiên Nhu lên tiếng, nhưng rước lấy ánh mắt như muốn giết người của Dạ Dật, nam tử đó yếu ớt im miệng.
Nam tử này rõ ràng nhìn qua rất yếu ớt nhu nhược, nhưng trong mắt lại thoáng qua tia tàn độc mà không ai phát hiện.
-” Giờ thì nếm thử một quyền nữa đi !”
Dạ Dật từ từ tiến lại gần, bàn tay ngưng tụ Linh Lực, chắc chắn gã muốn dồn toàn lực vào một quyền này, Vân Nhược Vũ ôm cánh tay đau nhức, nàng cắn cắn môi đỏ, trong lòng thầm kêu không tốt.
Nàng không có khả năng đỡ được một quyền kia !!!
Cùng là ngũ cấp, nhưng nàng chưa bao giờ chiến đấu, không có kinh nghiệm vận động Linh Lực linh hoạt như Dạ Dật, đây là một sự cách biệt rất lớn !
Ngay lúc này một bàn tay gầy yếu đặt lên vai nàng, Phượng Thiên Tiên Nhiên đẩy Vân Nhược Vũ ra phía sau, bản thân thì đứng chắn phía trước.
Dạ Dật thấy, gã không khỏi cười to :
-” Phế vật vĩnh viễn là phế vật không hơn không kém !”
-” Phượng Thiên cô nương !”
Vân Nhược Vũ lo lắng tiến lên tóm lấy tay Phượng Thiên Tiên Nhiên, nhận được nụ cười nhàn nhạt của Phượng Thiên Tiên Nhiên :
-” Không sao !”
Bàn tay trong ống xuất ra vài cái ngâm châm, Phượng Thiên Tiên Nhiên mâu quang lạnh lẽo đảo qua Dạ Dật.
Tên cặn bã này, nàng nhất định phải phế đi gã !
Khi quyền của gã định nệm xuống mặt Phượng Thiên Tiên Nhiên, nàng cũng chuẩn bị phóng ra ngâm chân phế đi gã thì ngay lúc đó, một thanh kiếm lạnh lẽo đặt lên cổ tay Dạ Dật, Linh Lực của gã đột ngột tan biến vào không khí, thân hình cứng nhắc không thể cử động.
Thanh kiếm lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến da đầu Dạ Dật tê dại, một cơn lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng lên đỉnh đầu.
Dạ Dật không tự chủ được run rẩy.
-” Tay này của ngươi….là tay đã làm Vũ nhi đau ?”
Biến cố xảy ra bất ngờ, mọi người ai ai cũng đổ dồn con mắt về phía nam tử đột ngột xuất hiện.
Bạc y theo gió khẽ bay, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ lấy một tần sương lạnh lẽo, đôi mắt hung tàn khoá chặt lấy Dạ Dật.
Khí thế xung quanh nam tử khủng bố mang theo chút mùi của tử vong, khiến người xung quanh không khỏi lùi xa.
Đương nhiên là bị khí thế xung quanh hắn hù doạ.
Mặc Kinh Phong mặt không biểu tình, bàn tay khẽ đi chuyển thanh kiếm lên khủy tay Dạ Dật.
Theo tùng chuyển động của kiếm, gã hít thở càng không thông cho nỗi, một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.
-” Ngươi…ngươi là ai….muốn làm gì ?”
-” Ngươi làm tiểu hôn thê của ta bị thương, ngươi nói xem ta sẽ làm gì ?”
Mặc Kinh Phong môi mỏng nâng lên một nụ cười, nụ cười này mang theo mười phần thị huyết, hung tàn.
-” Công tử, ta hi vọng công tử biết phân biệt thị phi phải trái ! Dẫu sao cũng là vị cô nương kia xông vào cản trở chúng ta trước !”
Như Viễn mặt nhăn lại, tiến lên nói.
-” Phong ca, gã không những làm tay muội đau mà bây giờ còn dám đảo trắng thay đen ! Rõ ràng là bọn chúng hãm hại Phượng Thiên cô nương, còn ra tay đánh người trước, huống chi gã còn nói nắm đấm là đạo lý, gã còn muốn đánh vào mặt muội, may mà có Phượng Thiên cô nương che chở, Phong ca huynh mau đánh gã cho muội, đánh gã thành đầu heo cho muội ! Huynh mau xả giận cho muội đi !”