Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 114: Bất Ngờ Rơi Xuống


Đọc truyện Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia – Chương 114: Bất Ngờ Rơi Xuống


Mặc Nguyệt lau đi vết máu nơi khoé miệng, nói :
-” Ca ca, huynh ra sẽ cản đường đó !”
Mặc Kinh Phong cắn môi, ánh mắt trầm xuống.
Đúng vậy, lời nàng nói không sai, Mặc Nguyệt đã là một Trúc Cơ đỉnh phong, mà hắn chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ, đi ra chỉ có làm vướng chân nàng, thậm chí có thể kéo nàng chết chung !
Vân Nhược Vũ đau lòng nhìn hắn, gọi :
-” Kinh Phong huynh đừng lo, Nguyệt nhi sẽ không sao đâu !”
Tin tưởng nàng ấy !
Mặc Kinh Phong vỗ về tay Vân Nhược Vũ đang nắm ống tay áo của mình, cười khổ.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ sơ sẩy một chút Mặc Nguyệt sẽ bị thương.
Mặc Nguyệt xoay chân, phóng ra băng thương về phía Hồn Độn, nhân lúc đó chạy vọt vào huyệt động.

Hồn Độn gầm lớn :
-” Nhân loại cút ra đây !”
Mặc Nguyệt khinh thường hừ lạnh, cút ra ? Để ngươi giết à ? Nàng không ngốc thế đâu ! Mặc Nguyệt vung tay, một luồng Ám nguyên tố dựng đứng lên thành bức tường chắn ngang cửa hang.
-” Không biết tự lượng sức !”

Hồn Độn điên cuồng vỗ cánh, đánh tan bức tường Ám Nguyên tố có thể cắn nuốt vạn vật, đồng thời phá hủy cửa hang, đất đá bắn tung tóe, bụi che đi thân ảnh mảnh mai của Mặc Nguyệt.

Mà Ám nguyên tố nên biến mất lại lại hoá thành từng luồng hắc khí quấn quanh thân hình mập tròn của Hồn Độn, hung hăng cắn nuốt da thịt của nó, nhưng dường như không có hiệu quả.
-” Nhân loại !!!”
Mặc Nguyệt bị lực lượng cường đại đánh trúng sau lưng, thân thể lập tức bị hất bay vài trượng, lăn vòng trên đất đập vào một tảng đá lớn mới dừng lại.

Nàng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, y phục trên người rách nát đủ chỗ, những viên đá sắc bén cắt từng đường trên da thịt trắng nõn của nàng.

Lục phủ ngũ tạng truyền đến từng cơn đau, xương sườn và cánh tay trái của nàng vang lên tiếng rắc rắc, hiển nhiên đã bị gãy nát.
-” Quả nhiên đúng là dị thú thượng cổ, thực lực cường như vậy, không có miệng nhưng một tiếng gầm này đủ để thổi bay một ngọn núi !”
Mặc Nguyệt cắn chặt đôi môi đến trắng bệch, Ám nguyên tố căn bản không thể làm gì nó, da nó nhìn mỏng nhưng lại cứng như đá, không thể ăn mòn.
Ôm tay chịu đau quay đầu bỏ chạy, nàng cố gắng vươn chân bước đi những bước khó khăn, nàng đấu không thắng, chỉ có thể bỏ chạy, một chiêu của nàng đối với nó chẳng khác nào gãi ngứa.
Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Mặc Nguyệt vội vàng quay đầu, đồng tử co rút lại.

Hồn Độn đang điên cuồng lao đầu về phía nàng, khẳng định là muốn đâm vào nàng.

Mặc Nguyệt vội vàng thúc giục Hoả Vân Lưu Ly Diễm, hình thành một tấm khiêng thoạt nhìn vững chắc.

Đáng tiếc dưới lực đạo cuồng bạo, Hồn Độn dễ dàng đem nàng húc bay.
Ầm !
Phanh !!!
Lại lần nữa bay xa hơn mười trượng, Mặc Nguyệt gian nan ho khan, máu không ngừng từ miệng nàng trào ra.
Dị hoả cũng không chặn được Hồn Độn ?
-” Chủ nhân !”
-” Nguyệt nhi !”
Kỷ Nhất Xuyên, Ngọc Thanh Nhã và Vân Nhược Vũ mặt tái mét hét lớn, mà Mặc Kinh Phong càng không thể gọi lên tiếng, miệng há lớn, đồng tử hắn co lại thành một đường, mắt trừng lớn.

Thân hình hắn kịch liệt run rẩy.


Cơn đau trong lòng mạnh mẽ lần truyền lên tận đỉnh đầu, Nguyệt nhi…..
Giá như hắn mạnh hơn, giá như hắn cường đại….nếu như từ khi sinh ra đã có phụ mẫu bên cạnh…..muội muội của hắn, sẽ không tới nỗi này…..
Mặc Kinh Phong quỳ rạp xuống đất, đấm thật mạnh lên bãi cỏ xanh tươi.

Dưới lực đạo của nắm đấm xuất hiện một cái hố nhỏ.

Đôi vai hắn run rẩy nhẹ nhàng, tiếng nức nở như có như không truyền ra.

Hắn khóc, cứ mỗi lần nhìn nàng dưới sự công kích của Hồn Độn mà không thể phản kháng, lòng hắn như bị dao cắt, đau đớn đến khó thở !
Hắn thật sự đúng là đồ vô dụng, kiếp trước kiếp này, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội mình, nhìn người thân nhất của mình đứng trước cửu tử nhất sinh !
Mặc Nguyệt gian nan gượng dậy, ánh mắt mơ hồ nhưng kiên định nhìn chằm chằm Hồn Độn.

Bỗng nhiên mặt đất dưới chân nàng nứt ra, một cái hố sâu đen ngòm không thấy đáy.

Mặc Nguyệt mất cảnh giác, lập tức nàng mất thăng bằng rơi xuống.
-” Cái gì ?”
Mặc Nguyệt mặt tái đi, nàng như đang rơi xuống không gian vô tận không có điểm dừng, cái miệng hố trong tầm mắt nàng ngày càng nhỏ và Hồn Độn ngơ ngác như đang nhìn mình, Mặc Nguyệt tâm lạnh dần.
Nàng tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây, phía sau nàng còn ca ca, Nhược Vũ, nàng còn chưa tìm được phụ thân mẫu thân….
Còn nam nhân kia…..

Nàng không thể….chết ở đây…..
-” Viêm….”
Thiên Xích Viêm !!!
__________________________
Thiên Xích Viêm…..
Nam tử đứng trên đỉnh toà cung điện trắng lộng lẫy chói mắt, đôi mắt đang nhắm lại bỗng nhiên mở ra, đôi mắt đen lấp lánh chút quang mang kì lạ.

Mày kiếm nhíu lại, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường chân trời, những đám mây hững hờ trôi qua, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nam tử bị lo lắng phủ lấy.
Nguyệt nhi vừa mới gọi hắn ?
Gió khẽ thổi qua, bạch y trắng như tuyết và mái tóc đen mượt theo đó vũ động.

Nam tử như trích tiên, đẹp khuynh đảo thiên hạ, quanh thân toát ra hơi thở cao quý lạnh lẽo khiến người ta muốn tiếp cận lại không dám tới quá gần, hắn như một vị đế vương nhìn xuống chúng sinh bé nhỏ.
Một cái lông vũ sắp bay xuống vai nam tử, ánh mắt nam tử mang theo chán ghét, lông vũ liền lập tứ bốc cháy.

Lại nhìn xuống bạch y mà mình đang mặc, hắn thập phần ghét màu trắng, màu này không hợp với hắn một chút nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.