Đọc truyện Ác Nữ Tôi Yêu Em – Chương 135: Đòi Nợ
Tịnh Kỳ vội vã nhặt con dao găm xé đi tấm áo sơmi bên trong của Bạch Tử Phong, dùng nó cột chặt vào vết thương đang chảy máu của anh.
Linda cau đôi mày sắc sảo nhìn vào song sắt bạc, toan định bước lại thì một tên vệ sĩ vội chạy tới bên cạnh cô ả.
– Thưa cô, ngài Henry đã về đến rồi, hiện tại đang di chuyển xuống phía dưới này.
Cô ả liếc mắt về phía Tịnh Kỳ rồi mau chóng xoay người rời đi. Chừng 30 phút sau Henry và Linda quay lại chổ bọn họ. Hắn ra lệnh cho Linda mở cửa đưa một mình Tịnh Kỳ ra bên ngoài, rồi cho đám vệ sĩ còn lại vội vã thu dọn những thiết bị và dữ liệu quan trọng, để nhanh chóng rời khỏi nơi này đây.
Tịnh Kỳ bị Linda lôi đến trước mặt Henry. Nhìn thấy cô trong dáng vẻ nhếch nhác, khuôn mặt còn dính những vệt máu của Bạch Tử Phong bắn ra liền lên tiếng hỏi:
– Cô đã làm gì cô ấy?
Linda nhếch đôi môi đỏ chót, cười kinh bỉ.
– Chỉ là trong lúc chờ đợi ngài, tôi để bọn họ thư giãn một lúc thôi mà.
Vừa ngẩng đầu lên, thì Henry đã giáng cho ả một bạt tai đau điếng. Hắn gằn lên từng chữ cảnh cáo Linda.
– Từng tự ý đụng vào người của tôi.
Linda tay ôm lấy má, nhìn chăm chăm vào Tịnh Kỳ bằng ánh mắt như loài rắn độc.
– Tôi xin lỗi thưa ngài.
Henry không màng để ý đến Linda, hắn đưa tay ra định vuốt lại mái tóc cho Tịnh Kỳ liền bị cô nghiêng đầu né tránh. Hụt hẫng, Henry vội thu tay về, cất giọng lạnh nhạt.
– 10 phút nữa, rời khỏi đây.
Nghe vậy Tịnh Kỳ hoảng hốt kêu lên:
– Neil đâu?, cách người đã làm gì cậu ấy rồi?
– Neil?
– Là hắc kị sỹ thưa ngài!
Linda lên tiếng, vẫn không quên tỏ thái độ căm ghét đối với Tịnh Kỳ.
– Hắn đâu?
– Tôi cho người dạy dỗ thằng nhóc đó rồi.
– Mang hắn lại đây.
– Vâng!
Lát sau, hai tên vệ sĩ lôi Neil từ gian phòng cuối hành lang ra đến trước mặt Henry. Mái tóc rối phủ xuống che lấp khuôn mặt của Neil, cậu bị hai tên đó túm chặt lấy hai bên cánh tay xốc lên. Bộ quần áo đen chẳng thể nhìn ra được máu đã nhuộm nhiều như thế nào, chỉ thấy chổ nào cũng ướt sũng, máu từ miệng cậu nhỏ ra từng giọt rơi xuống sàn.
Tịnh Kỳ lao đến ôm lấy Neil, cảm giác trái tim đau đớn như lần cô mất đi Tiểu Miên, như lần IVy bị móc đi đôi mắt, và như lần cô bị cướp mất bé con. Tại sao những người thân yêu bên cạnh cô đều phải gánh chịu những thương tổn thế này.
Neil thì thào bên tai cô, hơi thở vô cùng khó khăn.
– Đại…đại…tỷ…..
– Là ta đây, là ta đây Neil, đệ hãy cố lên.
Henry đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào Neil, giọng nói đầy tà ác.
– Hắc kỵ sỹ, đây là cái giá phải trả cho kẻ phản bội.
Neil nhếch miệng mỉa mai.
-Hừ… tôi trước giờ…hụ… hụ…chỉ trung thành… với Boss… sao có thể…hụ… gọi là phản…bội.
– Trung thành sao?. Thật nực cười, tôi sẽ khiến cho cậu sẽ cảm thấy hối hận vì lòng trung thành này.
Nói rồi hắn hạ lệnh ném Neil vào sau song sắt bạc, Bạch Tử Phong lúc này từ dưới sàn cũng chống tay đứng dậy, gương mặt đầy đau đớn. Tịnh Kỳ không ngừng lao người về phía bọn họ, liền bị Henry mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay. Đúng lúc này một tên trong bọn chúng chạy đến nói với giọng hốt hoảng.
– Thưa ngài, Mạc Tư Hàn dẫn đầu quân đội Anh đã tấn công vào đến đây rồi ạ, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này ngay.
– Hạ lệnh đóng cửa thang máy, chúng ta sẽ di chuyển theo đường mật đạo ra ngoài.
Một tên khác trên tay cầm một đầu nổ có ký hiệu MK – 34E bước đến đưa vào tay Henry lên tiếng.
– Thưa ngài, đã khởi động “Kẻ giết người bí ẩn”.
– Tốt lắm, đây sẽ là món quà mà ta bồi đáp hắn về miền cực lạc.
Nghe tên đó nhắc đến Mạc Tư Hàn, lòng Tịnh Kỳ dậy lên niềm hy vọng to lớn. Chỉ mong Mạc Tư Hàn có thể tìm cách xuống được đây, để mau chóng cứu được hai người họ. Vậy mà sau khi nghe những lời Henry thốt ra, tim cô lại kinh sợ mà đập liên hồi.
– Thứ đó…là gì vậy?
Cô không thể giấu sự sợ hãi mà hỏi Henry .
– Đó là một loại bom nổ theo cơ chế chấn động âm thanh một cách phi quy luật, Mạc Tư Hàn chắc chắn không thể rà phá ra nó.
– Là bom từ trường.
– Ôh…làm sao em có thể biết?
Henry nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng, “gã thần chết” này đến bọn thuộc hạ của hắn còn không hề hay biết.
– Mạc Tư Hàn đã từng nói với tôi về loại bom này, nhất định anh ấy sẽ có cách phá huỷ được nó.
Cô trả lời với niềm tin vô cùng kiên định. Khiến Henry không nhịn được mà phá lên cười.
– Em yên tâm, tôi đã cải tiến nó lên Model cao cấp với 3 cơ chế khác nhau, hiệu quả như nào sau này nếu có hứng thú tôi sẽ giúp em tìm hiểu. Chỉ tiếc là muốn tìm ra nó phải sử dụng phương pháp dò tìm bằng từ trường, tuy nhiên chỉ cần một tần sóng lệch gây nhiễu, quả bom sẽ tự động phát nổ ngay lập tức, bắt buộc ngay từ đầu khởi động phải chính xác 100%. Sau cùng, nếu có tìm thấy cũng không thể phá bỏ. Bởi vì nó….
– Không hề có ngòi nổ.
“Henry là một kẻ vô cùng quỷ quyệt và thông minh, chắc chắn hắn đã tạo một cái bẫy dành cho Mạc Tư Hàn. Dù thế nào, Mạc Tư Hàn anh nhất định sẽ làm được. Nhất định phải cứu được bọn họ và an toàn thoát ra khỏi đây”
– Thưa ngài chúng ta mau đi thôi!
Linda khoá chặt cánh cửa sắt bạc, bước đến trước mặt Tịnh Kỳ với thái độ vô cùng thách thức. Cô ta cảm thấy khá bực khi Henry đang tiêu tốn thời gian quan trọng vào Tịnh Kỳ, không chờ đợi được mà lên tiếng nhắc nhở.
Henry toan cầm lấy tay Tịnh Kỳ thì đột nhiên cô lên tiếng ngăn lại.
– Khoan đã!
Linda liếc đôi mắt sắc lạnh lườm cô, đôi môi đỏ nhếch lên chán ghét.
– Chuyện gì! Muốn ở lại chết chung với bọn chúng sao?
Tịnh Kỳ hít một hơi chậm chạp đưa vật từ trong áo giấu xuống lòng bàn tay. Ánh mắt nâu tuyệt đẹp nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Henry.
– Henry , anh cần tôi có phải không?
Bất ngờ vì câu hỏi lạ lùng này của Tịnh Kỳ, nó giống như cô đang chờ một lời xác nhận từ hắn hơn là một câu trả lời. Henry khẽ mĩm cười gật đầu.
– Phải!
Chỉ chờ có thế, Tịnh Kỳ bấm lưỡi dao găm trong tay, lao thẳng về phía trước, thứ cô muốn nhắm tới, đó chính là…
Con mắt trái của Linda.