Đọc truyện Ác Nữ Tái Sinh – Chương 16: Hôn Ước
Hoàng Cung
Hắc y nhân ở Nhiễm phủ một đường quay về cung báo cáo.
Nam nhân ngồi sau bàn tấu chương nghe báo cáo xong liền vỗ bàn một cái:
– Tốt! Tiểu Đới Tử! Mau chuẩn bị! Trẫm sẽ viết thánh chỉ!
*
Nhiễm phủ, Phi Nhiễm Viện
– Tam tỷ! Tam tỷ!
Bên ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nam hài tử chừng bayr tuổi, gương mặt tròn trịa da phấn đáng yêu đứng nép nép sau cánh cửa chỉ ló ra mỗi cái đầu nhìn vào phòng của Phi Nhiễm.
– Tiểu Thất! Mau vào mau vào! Ngoài đó gió lạnh!
– Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca tất cả bọn họ đều nói là sau này đệ không được bước chân vào phòng của Tam tỷ một mình nữa a! – Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó vừa nói vừa bí xị lại.
Nhiễm Phi Nhiễm phì cười. Hôm nay quả thật nàng đã “lớn” rồi nên cũng như Đại tỷ nhị tỷ, sau này nam nhân dù cho là huynh đệ ruột thịt cũng không được tùy tiện bước vào khuê phòng của nàng. Nhưng mà nói thì nói là vậy chứ lúc nãy bọn đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca bọn họ đều chẵn phải lần lượt từng người đi vào đi ra khuê phòng của nàng như là phòng họ hay sao? Lại còn đe dọa Thất đệ như vậy!
– Nhiễm thất lang! Đệ mà còn không bước vào thì sau này tỷ không thèm nhìn mặt đệ nữa! – nói xong nàng còn giả bộ khoành tay lại nguýt mặt đi giận dỗi.
Nhiễm Phi Tưởng nhanh chóng lật đật chạy vào ôm tay nàng.
– Tam tỷ! Đừng giận đệ mà! Tỷ giận đệ rồi sau này ai làm bánh cho đệ ăn?
– Ahh Ahh! Ra đệ thích bánh hơn thích tỷ đúng không? – nàng lại tiếp tục giả vờ hờn dỗi
– Không có a! Thích tỷ hơn! Thích tỷ nhất!
– Thích thế nào? – cái trò trêu ghẹo đệ đệ này nàng đã chơi hai đời rồi vẫn cảm thấy rất vui.
– Thì… nếu tỷ thích cái gì, đệ đều mua cho tỷ! Ai làm tỷ buồn, đề đánh kẻ đó! Ai làm tỷ đau, đệ sẽ không tha cho hắn!
– Cái tên Tiểu Thất khóc nhè này! Tiền tiêu vặt đệ ăn còn chưa đủ mà còn đòi mua cho tỷ! Còn nữa, tay chân ngắn cũn thế này, võ công học được mấy đường mà đã học đòi đi đánh người hả? Ai dạy đệ tùy tiện đánh người? Là ai? Ngày mai tỷ xử lý hắn!
– Tại sao chứ? Tại sao có người làm đau tỷ thì đệ lại không có quyền đánh hắn?
Đối mặt với đôi mắt ngây thơ mà kiên quyết đó của Phi Tưởng, Nhiễm Phi Nhiễm không nói được lời nào. Phi Tưởng còn nhỏ, nàng giải thích sao cho đầu non nớt của Phi Tưởng hiểu được đây. Đạo lý làm người, đâu phải ngươi đánh ta thì ta đánh lại ngươi là được…
Nàng xoa đầu Phi Tưởng. Nhéo nhéo hai cái gò má phấn hồng của y, dụ y ăn bánh ngọt cho qua chuyện. Nàng không muốn nhớ tới màn báo thù đẫm máu kia của Phi Tưởng. Nàng không cần Phi Tưởng trưởng thành trở thành người đàn ông thành thục can trường lại máu lạnh như vậy. Nàng sẽ không để điều đó xảy ra, đệ đệ của nàng cứ trở thành một công tử thư sinh chỉ biết vừa đủ chút võ công phòng thân như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
– A! Đệ quên mất! Đệ đem tặng cho tỷ cái này này!
Nhiễm Phi Tưởng đang ăn nhưng chợt nhớ ra. Nhanh chóng rút khăn ra chùi tay thật sạch rồi cần trọng lấy từ trong ngực áo ra một chiếc mặt nạ.
Đúng vậy! Nó chính là mặt nạ của Quỷ nương tử.
– Cái này ở đâu vậy? – nàng hỏi nhưng thật ra sớm biết nó từ đâu mà ra
– Đệ… trong đống đồ chơi của đệ…. đệ thấy nó giống như là mặt nạ của nữ nhi… Chẳng… chẳng phải lúc trước tỷ nói muốn mua một cái để đeo lúc ra ngoài sao? Tỷ lấy cái này đi!
– Ừm… cảm ơn đệ, đẹp quá!
Nhiễm Phi Nhiễm cầm lấy chiếc mặt nạ, xuất thần một lúc lâu. Sau đó nàng mới tiễn Phi Tưởng về. Lúc đi ngủ, nàng vẫn cầm lấy chiếc mặt nạ nhìn ngắm.
Đời trước nàng dùng đó đi ra ngoài. Lại tình cờ thấy bọn cường hào ác bá, không kìm lòng được ra tay. Làm đến mấy lần, rồi có một ngày nàng nghe đồn người ta gọi nàng là “Quỷ nương tử”.
Nàng cứ như vậy làm “Quỷ nương tử” cho đến khi lời đồn truyền tới tai phụ mẫu nàng. Lúc đó nàng mới biết được thì ra Phi Tưởng là cầm cái này từ chỗ của mẫu thân. Mặt nạ vốn là của mẫu thân. Mẫu thân chính là “Quỷ nương tử” lừng lẫy giang hồ mười mấy năm về trước.
Khi đó ngoại tổ phụ vốn là quan thanh liêm, chốn quan trường dơ bẩn khiến người chán nản cáo bệnh hồi hương. Mẫu thân nàng lại là người nghĩa hiệp, chướng mắt lũ quan lại cường hào nên trở thành “Quỷ nương tử” cướp của nhà giàu chia cho người nghèo.
Năm đó chuyện đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng lệnh cho phụ thân truy tìm “Quỷ nương tử”. e hèm! Sau đó chính là… chậc, cũng chẳng biết ai rơi vào bẫy của ai. Chỉ biết phụ thân nàng nhận trách nhiệm cầm nã lại cùng “Quỷ nương tử” yêu nhau sống chết. Mẫu thân định làm một phi vụ cuối cùng rồi rửa tay gác kiếm nhưng lúc đó lại bị bắt được. Hoàng thượng và Hoàng hậu biết được là mẫu thân nàng còn cao hứng vô cùng. Bởi vì Hoàng thượng cũng chướng mắt lũ quan lại đó và mẫu thân nàng cũng là một trong số những đứa trẻ con nhà quan lại năm xưa Hoàng hậu vô cùng sủng ái. Cộng thêm Hoàng hậu chính là người của giang hồ, thích trượng nghĩa. Mẫu thân như vậy mà mạc danh kỳ diệu thoát tội, sau đó mạc danh kỳ diệu được phụ thân đem về ăn sạch rồi sinh ra ba cái bánh bao là nàng, tam ca và thất đệ.
Chiếc mặt nạ này cũng từ ngày hôn lễ đó trở đi đã được mẫu thân cất giấu kỹ.
Không ngờ đi một vòng lại đến được tay của nàng, cũng không ngờ nàng lại tiếp tục “sự nghiệp” của mẫu thân.
Cộng thêm lúc đó phụ thân phát hiện liền đem nàng đi tạ tội với hoàng thượng thì lại được hoàng thượng ủng hộ. Cho nên, “Quỷ nương tử” tung hoành thiên hạ. Đem một cái đao vô hình treo trên đầu những tên tham quan, ác bá. Mãi đến khi nàng gả vào Yến Lạc Phủ thì mọi chuyện mới khép lại.
Chuyện của mẫu thân và phụ thân đúng là thiên địa hiếm thấy. Nếu mà Trần Từ còn sống mà biết được, không chừng sẽ viết một cuốn thoại bản dựa theo câu chuyện của phụ thân và mẫu thân rồi….
Nàng cứ như vậy, ôm chiếc mặt nạ thân thuộc mà ngủ thiếp đi.
*
Sáng hôm sau, nàng được mẫu thân dặn dò phải nghỉ ngơi tốt nên đã ngủ dậy thật trễ. Lúc đó phụ thân nàng cũng vừa vào triều về. Nàng đang vui vẻ ăn điểm tâm thì nghe Hồng Đình nói là vừa nghe lén được một chuyện.
Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn lập hôn ước cho nàng và Yến Lạc Tịch Đàm.
Nàng sợ đến rơi cả đũa.
Thì quả thật đời trước đúng hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ. Nhưng mà không phải lần này lúc ở dưới núi được cứu lên nàng và hắn đều ăn mặt chỉnh tề không chút phi lễ hay sao? Chẳng phải lần này nàng đã không hề bám dính lấy hắn hỏi han quan tâm như đời trước rồi sao?
Tại sao Hoàng thượng lại hạ chỉ?
Nàng gục đầu xuống bàn, không biết nên khóc hay không…
02.05.2018
Phong Điệp Y