Ác Nhân Thành Đôi

Chương 36: Cửa hàng mới


Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 36: Cửa hàng mới

Trang Thư Tình quay người lại nhìn hắn, “Một là tú nương, trong cung khi nào mới cho người xuất cung, ngươi có tin tức chính xác không? Dù có
được tin tức chính xác, có thể mời về hay không? Mặt khác ta sợ rằng bạc của ta không đủ, không có bạc thì không thể bố trí mọi thứ một cách tốt nhất, không có bạc cũng không thể hấp dẫn những tú nương khác đến, tổng kết lại mà nói, kỳ thực cũng chỉ là một vấn đề: Bạc.”

”Tú nương không thành vấn đề, về phần bạc…” nói đến đây mày Hướng Tả
nhíu lại tưởng chừng có thể kẹp chết một con ruồi, nếu như là người khác không có bạc còn muốn buôn bán, khẳng định hắn sẽ đem người đó chê cười đến chết, nhưng mà người trước mắt này, có cho hắn cũng không dám.

Nói đến cùng, nếu không có công tử giúp cho chưởng quầy có một nơi như
vậy, bằng vào số bạc nàng có trong tay thì việc khai trương một cửa hàng nhỏ cũng chưa chắc có thể duy trì lâu dài, dù sao còn có một cửa hàng
kia chống đỡ, mỗi ngày cũng có thể kiến không ít bạc.

Nhưng cửa hàng này quá lớn, chỉ đến bố trí cũng không biết sẽ ngốn bao
nhiêu bạc, dù sao cũng không thể ở một địa phương tốt như vậy, lại dùng
vật phẩm giá rẻ để bố trí, những thiếu gia tiểu thư từ nhà quyền quý thì không cần phải nói đến, trình độ nhãn lực đều là loại một.

Kỳ thực mà nói, thứ công tử không thiếu nhất chính là bạc, nhưng cho dù
công tử có đem hai tay dâng lên, khẳng định chưởng quầy tuyệt đối cũng
sẽ không muốn.

Trang Thư Tình thật rất thích cửa hàng này, vị trí tốt là một, kết cấu
cũng rất tốt, thay đổ bố trí lại một chút, chỉ cần có thể hấp dẫn những
công tử tiểu thư kia vào cửa, tất nhiên có thể để lại cho bọn họ ấn
tượng khắc sâu.

Nhưng vấn đề thực tế không được giải quyết, nàng cũng chỉ có thể rời đi.

”Cửa hàng bên kia mỗi ngày đều có tiền thu, hơn nữa trong tay ngài cũng
còn một ít, chưa hẳn sẽ không thành.” Hướng Tả xoa xoa cằm, “tiền thuê
hàng tháng là một trăm lượng, dù sao cũng là người quen, tiền thế chấp
hẳn có thể miễn đi, còn dư lại có thể mua chút vải dệt để bài trí vậy
thì cũng đủ.”

”Đầu tiên, tiền thuê hàng tháng một trăm lượng là quá ít, ít nhất cũng
phải năm trăm lượng, bằng không trong lòng ta khó an tâm, tiếp theo,

ngươi đã quên đi thỉnh tú nương, về phần tiền bạc, muốn mời các nàng
đến làm việc trong cửa hàng, nếu như không đưa ra một con số thoả đáng,
người ta khẳng định sẽ không đến.”

Không phải hắn đã quên mời tú nương đến làm việc, mà căn bản là vì tú
nương không cần tiền, nhưng lời này hắn không thể nói, đành phải nhận
cái sai này, “Là ta sơ sót, phải lên kế hoạch một chút, tiền thuê…
Chưởng quầy, không cần năm trăm lượng, hắn nói chỉ lấy một lượng.”

Trang Thư Tình lắc đầu, “Cửa hàng như vậy, dù là tiền thuê đến tám trăm
lượng cũng là quá rẻ, ta nói năm trăm lượng đã là chiếm tiện nghi của
đối phương, nếu một lượng ta sẽ không thuê, Hướng Tả, ta cho tới bây giờ không tin trên đời có cái bánh mật từ trên trời rớt xuống, chờ đến khi
trong tay ta có đủ bạc, ta sẽ hoàn lại theo giá của thị trường.”

Hướng Tả có chút minh bạch vì sao công tử bình thường luôn không để ý
đến mọi thứ nhưng khi đối với chưởng quầy lại bất đồng, nàng có quy tắc làm việc của chính mình, sẽ không dễ dàng vì khó khăn mà lùi bước, nhát gan sợ phiền phức sao? Đương nhiên là không phải.

Chỉ là nàng phải vì chính mình mà suy nghĩ, không là của mình thì sẽ
không thể lấy không, trên đời này có ít người có thể làm được như vậy,
mà chưởng quầy đã có cái tự chủ này, nhìn xem người khắp thiên hạ, khó
ai có thể được như vậy.

”Ta đã biết, chưởng quầy yên tâm, ta sẽ lấy giá năm trăm lượng đi đàm
phán, chỉ là nếu như vậy thì số bạc trong tay ngài sẽ hổng một lỗ lớn,
không bằng mỗi tháng ta thử chia ngày ra để đưa tiền thuê?”

Trang Thư Tình trầm ngâm một lát, “Nếu như đối phương có thể đồng ý đương nhiên rất tốt, Hướng Tả, vất vả ngươi.”

”Ta sẽ cố gắng hết sức.” Hướng Tả cúi người thi lễ, lễ này không quan hệ tới công tử, cũng không liên quan tới mệnh lệnh của công tử, chỉ đơn
thuần là tâm phục.

Hắn vẫn nhớ lão phu nhân đã từng nói qua một câu: Vũ lực cường đại không tính là gì, tâm cường đại mới là chân chính cường đại, đã nhiều năm như vậy, hắn lại ở trên người chưởng quầy hiểu ra những lời này.


Lúc này, Hướng Tả không thông qua lời của Trần Nguyên, mà tự mình đi cầu kiến công tử, đem lời nói của chưởng quầy từng chữ từng chữ không thiếu không thừa thuật lại một lần.

Bạch Chiêm khoanh hai tay quanh ngực trầm mặc, trầm mặc thật lâu sau,
ánh mắt lại toát ra ánh sáng hiếm thấy, “Vậy thì liền theo ý nàng, tiền
thuê năm trăm lượng, mỗi tháng chia ra năm ngày cách nhau đến trả.”

An toàn qua cửa, Hướng Tả thở dài một hơi, hắn thật sự không muốn so
chiêu cùng công tử, càng sợ bị công tử ném tới võ quốc, ở nơi đó cái gì
cũng tốt, chỉ là tâm trạng của những nữ nhân kia giống như thời tiết
khiến người không được bình thường là hắn đây cũng chịu không nổi.

”Vâng, nhưng mà có một điểm, theo như ý tưởng bố trí cửa hàng của chưởng quầy, số bạc trong tay nàng sợ là không đủ.”

”Cái này thì đơn giản, tùy tiện nói với mấy người kia, để cho bọn họ đi
mua mấy bộ xiêm y quý nhất, mấy người bọn họ cộng lại, mỗi người mua năm sáu kiện quần áo thì cũng đủ khá khá bạc.” Khảy thứ gì đó trên bàn,
ánh mắt Bạch Chiêm tà tà nhìn về phía Trần Nguyên, “Nếu như việc này
cũng làm không xong, tất cả đều ném đi lấy than.”

Trần Nguyên hiểm hiểm nhịn cười, đại khái là bị chủ tử ép buộc, chỉ cần
một câu nói của chủ tử thì tất cả đều phải dùng hết sức mà làm việc, đôi lúc việc phải xử lý cũng chỉ đơn giản như hiện tại, tình huống như vậy
cũng không chỉ xảy ra một hai lần, mà việc lại liên quan đến Trang cô
nương trách không được chủ tử lại dặn dò một câu như vậy.

Vội vàng mấy ngày, Trang Thư Tình rốt cục cũng có thời gian đi ôm Niệm Niệm bị nàng vắng vẻ mấy ngày nay.

Niệm Niệm cáu kỉnh, đưa mông về phía nàng, không cho nàng ôm.

Đươc một ngày ở nhà nghỉ ngơi Trang Thư Hàn cũng khó được một bữa bỏ qua sách vở đến nói chuyện với tỷ tỷ, vẻ mặt thú vị xem một người một thú
so chiêu.

”Thực không cho ta ôm? Ta đây liền đi cửa hàng, vừa lúc đang có việc…”


Lời còn chưa dứt, Niệm Niệm liền tung người nhảy tới nằm sấp trên đùi nàng, một bộ dáng không cho phép nàng động đậy.

Trang Thư Tình nhịn cười, một tay vò lông trên người nó, một tay gãi gãi cằm Niệm Niệm, “Ta không đi kiếm tiền, về sau ngươi làm sao có thể mỗi
ngày ăn thịt.”

Gia hỏa này tuyệt đối không phải tiểu cẩu, làm gì có tiểu cẩu nào mới
nhỏ như vậy đã muốn ăn thịt, còn không phải thịt tươi sẽ không ăn, Trang Thư Tình càng khẳng định đây là một tiểu sói con, nhưng mà bộ dáng hiện tại này thật sự không có gì lực uy hiếp, dù biết là sói cũng sợ không
ai tin.

”Rống rống…”

Trang Thư Tình nhướng mày, tiểu gia hỏa này đang nói không cần nàng
nuôi, tự mình nó có thể kiếm mồi, hai tay mở miệng nó nhìn nhìn, thật
đúng nha, bên trong đầy răng nanh, nhìn sắc bén dị thường.

Trang Thư Hàn thấy thế, vội kéo tay tỷ tỷ ra, sợ nàng bị thương.

”Yên tâm, nó sẽ không làm ta bị thương, có đôi khi động vật so với người càng có chút tình.” Nhẹ nhàng vuốt lông trên người Niệm Niệm, Trang Thư Tình nhìn về phía đệ đệ, hắn đang ngày càng trưởng thành, nàng cảm thấy đưa hắn đến trường quả nhiên là quyết định đúng đắn.

”Những thứ tiên sinh dạy có thể hiểu hết không?”

Nói đến cái này, Trang Thư Hàn có chút đắc ý nhỏ, tuy rằng dùng sức áp
chế ý định để tỷ tỷ không nhận ra, nhưng lại muốn để tỷ tỷ vì hắn kiêu
ngạo, “Tiên sinh nói đệ học lại những thứ này là lãng phí thời gian, đến trường chưa đến vài ngày liền một mình giảng bài cho đệ, tuy rằng tiên
sinh hiện tại cũng dạy cho ta, nhưng tỷ tỷ đã nói qua không thể biểu
hiện không giống với những người khác, nên đệ đã nói với tiên sinh là
không cần thiết.”

Trang Thư Tình lại là kinh ngạc, áy náy, “Tại sao lại không thấy đệ nói? Thực xin lỗi, gần đây tỷ tỷ bận quá, không có lo lắng đến đệ.”

Trang Thư Hàn có chút đắc ý nhất thời biến mất, vội lắc đầu lại xua tay
nói: “Tỷ tỷ mỗi ngày đều mệt như vậy, đệ lại không giúp được gì, làm sao còn có thể làm phiền tỷ tỷ.”

Trong nhà có một đứa nhỏ hiểu biết thật đúng là khiến người ta vui mừng
nhưng nhiều hơn lại là đau lòng, Trang Thư Tình sờ sờ đầu của hắn, “Tỷ
tỷ không sao, tỷ tỷ tận lực sẽ đem mọi việc an bày xong trong năm nay,
sang năm qua hai tháng nữa liền mang đệ về Lãnh sơn huyện tham gia đồng

thử.”

Vừa nãy còn bị tỷ tỷ nhìn ra manh mối lớn nên ngượng ngùng, nhưng sau
khi nghe được hứa hẹn của tỷ tỷ, Trang Thư Hàn nhất thời dứt bỏ tiểu tâm tư này, dùng sức gật đầu nói, “Đệ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

”Đệ còn nhỏ, không đậu cũng không sao, không cần khiến bản thân quá áp
lực, còn có, Trần tiên sinh nếu thấy đệ học hành không tốt cũng sẽ không nói ra chủ ý kia, tiên sinh cảm thấy đệ nên học thứ gì thì cứ học,
không ai có thể nói đệ khác người, khiêm tốn là tốt, nhưng như vậy lại
khiến tiên sinh vì muốn tốt cho đệ mà sầu não là không nên.”

”Tỷ tỷ, đệ đã hiểu.”

Trương Tú Nhi dừng ở cửa, thấy hai người đã nói chuyện xong mới nhấc
chân tiến vào, nói: “Có người tỷ tỷ nào như muội vậy, lúc nào cũng ở bên người Thư Hàn nhắc nhở, trách không được Thư Hàn lại xuất sắc như vậy.”

”Đó là bởi vì chính đệ ấy không chịu thua kém người khác.” Hai tỷ đệ
đồng thời đứng dậy, Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm hỏi, “Trương đại ca đi
rồi?”

Trương Thư Thành đến không lâu, hai tỷ đệ chỉ chào hỏi rồi trở về phòng, để lại nơi cho bọn hắn nói chuyện.

”Đi rồi.” Trương Tú Nhi ngồi ở trên ghế con, đem một túi lấy qua, theo
quán tính vuốt ngón tay, việc này là do Trang Thư Tình dạy nàng làm, nói làm như vậy sẽ đỡ mỏi tay do làm nhiều, “Hắn nhận thức nhiều người, tỷ
muốn thay hắn hỗ trợ tìm một nàng dâu về, biết làm tốt việc may vá, bếp
núc, đã lựa được vài người, đều là những cô nương tốt, nha, ngươi xem.”

Trong bao có đủ loại, hầu bao, khăn tay, áo yếm trẻ con, đai lưng… Tuy rằng vải dệt đều thật bình thường, nhưng tinh mịn bằng phẳng giống như
để thêu ra được những đường may tinh tế như thế này liền đủ để thấy khả
năng rất tốt.

”Tú Nhi tỷ cảm thấy như thế nào?”

Trương Tú Nhi cầm lấy kiện đồ trẻ con kia, “Cái này xuất sắc nhất, làm
tốt hơn so với ta, mấy cái khác cũng không sai lệch lắm, muội nếu không
tin có thể mời người đến, để các nàng ở trước mặt muội làm cho muội
xem.”

”Là một giải pháp tốt, nhưng có quấy rầy Tú Nhi tỷ không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.