Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 227: Muốn trở về? ăn năn đi
Ngày mười lăm tháng ba là ngày đại cát.
Tính tốt thời gian, cổng lớn Đổng gia đã được mở từ sáng sớm, người ở kinh thành cũng đã sớm chọn xong vị trí tốt.
“Dậy sớm làm chi, đưa sinh lễ và hồi môn, hơn nữa còn có quà cưới, theo
quy củ còn phải đi một vòng quanh thành, một buổi sáng sợ là không
khiêng xong.”
Hôm nay lão gia tử mặc một bộ đồ màu đỏ sậm, râu đã được xử lý thỏa đáng bởi vì hôm nay là ngày vui nên những việc cần làm, cần chuẩn bị đều đã
làm xong, không còn bộ dáng suy yếu như lúc trước mà gương mặt tràn đầy ý cười.
Lão phu nhân cũng mặc một thân trang phục đỏ sậm, trên đầu đeo một bộ châu sai, trang điểm nhẹ nhàng, tinh thần vui vẻ.
Người trong phủ đều biết lão phu nhân đã đem tất cả tiếc nuối của mình
khi không được tự tay chuẩn bị hôn lễ cho nữ nhi dời hết lên người ngoại tôn nữ.
“Những chuyện cơ bản đều đã xử lý xong, nhiều người đều mong đợi hôn lễ này như vậy, ai dám không để bụng?”
Lão gia tử không tranh cãi với thê tử, quay đầu nhìn con trai vẫn đang một mực muốn nói lại thôi:
“Nơi này không có người ngoài, có lời gì con cứ nói đi!”
Đổng Minh Dương nhìn sắc trời ngoài cửa, biết rằng nếu bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội thích hợp, nên nói:
“Đại tẩu và nhị tẩu hôm qua đã đến đưa quà cưới, đang để ở chỗ phu nhân.”
Lão gia tử nhất thời trầm mặc, nhìn thấy vẻ mặt thê tử trong nháy mắt
trở ảm đảm, lòng càng không thể áp chế được lửa giận, “Lúc này các nàng
trở về làm gì, là muốn khiến cho Tình nha đầu khó chịu hay là muốn uy
hiếp? Coi Tình nha đầu là hạng người vô năng đến mức ai cũng có thể uy
hiếp được hay sao?”
Đổng Minh Dương cũng tức giận, nhưng hắn quả thật lo lắng hai nhà kia sẽ không bớt gây thêm phiền toái, ngày mai sẽ đến gây chuyện cho Tình nha
đầu.
Lão phu nhân đột nhiên nói: “Con dâu, bọn họ nói như thế nào?”
Lưu thị nhìn cha mẹ chồng, lại nhìn về phía lão gia nhà mình, thấy hắn
gật đầu mới dám nói sự thật, “Đại tẩu nói thừa dịp Thư Tình đang việc
vui muốn cầu xin nàng đặc xá cho đại ca và nhị ca để một nhà bọn họ có
thể đoàn viên.”
Nể mặt Trang Thư Tình, lúc đó hoàng thượng không phán tội chết cho Đổng
Minh Húc và Đổng Minh Đức, chỉ lưu đày bọn họ, hơn nữa còn không phán
tội người nhà.
Nhưng lão gia tử lại nhẫn tâm đuổi hai chi này ra khỏi Đổng gia, cũng là người một nhà, nếu đã cùng hưởng phú quý thì cũng phải chịu cùng đau
khổ. Trong lòng, kỳ thật lão gia tử rất thương con trai của hắn.
Chỉ là chuyện nhi tử làm ra khiến hắn vô cùng thương tâm, cả đời tốt nhất không cần gặp lại nhau.
Không nghĩ tới con dâu cả và con dâu thứ lại chọn thời điểm này để trở
về, bằng đầu óc của các nàng thì không thể nghĩ ra được ý tưởng này. Sợ
rằng đây vẫn là chủ ý của lão đại.
Đáng tiếc, cho đến lúc này hắn lại vẫn xem thường Tình nha đầu.
Nếu như bọn họ tiếp tục thành thật ăn năn ở đó, không chừng về sau Tình
nha đầu sẽ mềm lòng thả bọn họ. Nhưng cho dù mềm lòng, thì cũng sẽ tại
thời điểm thích hợp sẽ để họ trở về.
Tại thời điểm này bọn họ lại đưa ra yêu cầu, sẽ chỉ khiến nàng càng thêm chán ghét.
Nghĩ đến đây, cửa liền mở ra, Trang Thư Tình vẫn mặc một thân phục trang đơn giản đi tới trước mặt họ, hai bên là hai huynh đệ Trang Thư Hàn và
Trang Thư Cố.
Hành lễ thỉnh an mấy vị trưởng bối. Trang Thư Tình ngồi xuống, “Chuyện
gì xảy ra vậy? Sao sắc mặt mọi người lại khó coi như thế? Nếu là trên
đường đưa của hồi môn xảy ra sự cố thì nói bọn họ đi đường khác là được. Chuyện này cũng chỉ có Chỉ Cố mới để ý.”
“Cô nương gia, nói chuyện tùy ý như vậy mà mặt cũng không đỏ” Lão phu
nhân bị chọc cho nở nụ cười, trong lòng lại lắc đầu thở dài, người có
thân thích xa gần thì cũng tốt, nhưng tính tình phải thành thật, như hai đứa con trai kia của nàng một góc cũng không bằng nữ nhi này của Uyển
Như.
Thấy vẻ mặt thoải mái của ngoại tổ mẫu, Trang Thư Tình lén dùng ánh mắt hỏi tam cữu.
Không phải nàng xem trọng bản thân, cho dù hiện tại đang đắc thế cộng
với uy danh của Chỉ Cố, toàn Đại Chu này cũng không có mấy người dám cả
gan gây chuyện trong ngày đại hỉ của bọn họ.
Đổng Minh Dương thấy phụ thân mình không có ý phản đối, liền nói ra yêu cầu của hai vị tẩu tử.
“Còn tưởng rằng chuyện gì.” Ra hiệu cho Mạnh bá chuẩn bị điểm tâm, Trang Thư Tình không muốn nói nhiều:
“Bọn họ càng muốn, con càng không làm, quyền chủ động nằm trong tay
chúng ta, để bọn họ chịu chút khổ, khi nào bọn họ nói là quá nhớ người
nhà nên muốn trở về, thì lúc đó mọi người đau lòng cũng không muộn”
Lão gia tử vẻ mặt không hiểu, giống như bi lại giống như hận, “Cũng đúng ít nhất bây giờ bọn họ cùng chưa mặt dày đến nỗi nói thẳng ra lời như
vậy.”
Đổng Minh Dương nhìn về phía cháu gái, “Vậy đại tẩu và nhị tẩu trả lời như thế nào?”
“Trực tiếp nói cho các nàng, khi nào ta cho phép bọn họ trở lại bọn họ
mới có thể trở về, trước đó, hãy thành thật ăn năn đi, đúng rồi, nói các nàng chuyển lời lại cho đại cữu và nhị cữu, không nên mắng ta bất hiếu
hay là ngỗ nghịch phạm thượng mấy lời này, đối với bọn họ ta cũng không
xiết chặt quá mức, nếu thật sự để ta xử lý theo khuôn phép…”
Trang Thư Tình hừ cười, “Vậy cả đời này bọn hắn cũng đừng muốn trở về.”
Lưu thị cảm thấy vô cùng thống khoái, hai chị dâu cho tới bây giờ cũng
chưa từng đặt nàng trong mắt, hiện tại rõ ràng nàng mới là người quản lý hậu viện Đổng gia, nhưng hôm qua bọn họ lại bày ra tư thái dâu cả ở
trước mặt nàng, giống như các nàng mới là người ra lệnh vậy. Lúc đó nàng nhịn, ở trước mặt cha mẹ chồng nàng cúng không nói nhiều các nàng một
chữ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sau khi thấy có người thu thập bọn họ nàng còn không thấy hết giận.
Chỉ là Thư Tình làm như vậy, cha mẹ chồng sẽ cao hứng sao?
Lưu thị nhịn không được nhắc nhở một câu, “Thư Tình, đó dù sao cũng là…”
“Mợ, con hiểu ý của ngài.” Trang Thư Tình tươi cười nhìn nàng, nàng thật hiểu rõ, kỳ thực ở thế giới này, người nàng có thể chân chính giao phó
tin nhiệm, chỉ có một mình Bạch Chiêm, mà có thể khiến nàng toàn tâm trả giá, ngoài Bạch Chiêm ra, cũng chỉ có một minh Trang Thư Hàn, hoặc là
có còn có một Trang Thư Cố.
Cho dù là người Trang gia hay là Đổng gia, nàng cũng tận tâm duy hộ, hơn nữa bọn họ cũng đáng để nàng duy hộ, làm một người xứng chức trong gia
tộc, khiến không ai có thể tìm ra sai lầm.
Chỉ vậy không hơn.
Nếu như Đổng gia thực vì chuyện này mà trách nàng, nàng không còn lời
nào để nói, trước khi trở thành một thành viên trong gia tộc, nàng chỉ
có thể đảm bảo rằng bản thân trước hết không thể để bọn họ liên lụy,
đồng thời cũng không vì nàng mà chịu liên lụy.
Nếu như bọn họ không nghĩ thông tầng quan hệ này, cho dù nàng có nói nhiều cũng vô dụng.
Đổng Minh Dương liếc mắt nhìn cha mẹ, nói: “Thư Tình, con đừng quá nghĩ
nhiều, chúng ta không trách con, con làm như vậy rất đúng, bọn họ hiện
tại không thể trở về.”
“Về sau cũng đừng cho bọn họ trở về.” Vẻ mặt lão thái gia nhàn nhạt nói
hết câu, “Chuyện này con đừng suy nghĩ nưa, ra cũng phải vì đời sau của
Đổng gia mà suy tính một ít, nếu bọn họ trở về, cục diện tốt nhất mà con ra sức tạo dựng đều sẽ không còn. Con trai của ta tất nhiên ta hiểu bọn họ, trừ phi đến chết xem ra có thể còn chút hối ý, chứ hiện tại, bọn họ đại khái vẫn còn nghĩ rằng nhờ thế của con vẫn còn có thể Đông Sơn tái
khỏi, không thể để bọn họ trở về, Đổng ra mới bước ra khỏi vũng bùn,
không thể tiếp tục để bịn họ kéo vào nữa. Ta coi như… bọn họ chết rồi.”
Lão phu nhân nghiêng đầu đi gạt lệ, thời điểm mới nghe Trang Thư Tình
nói như vậy nàng cũng cảm thấy nhẫn tâm, nhưng lúc này, nàng triệt để
hiểu rõ. Cũng không phải Thư Tình không tiếp nhận người thân, mà là do
nàng không thể nhẫn tâm.
Hai đứa con trai kia chính là u nhọt của Đổng gia, không nhẫn tâm cắt
bỏ, chỉ biết sẽ lây lan ra toàn bộ Đổng gia. Về phương diện này cho tới
bây giờ Thư Tình đều nhìn thấy toàn diện nhất, người đến kết thân nhân
lúc này đều phải bận tâm, Nàng nên tin Thư Tình nhiều hơn một chút.
Trang Thư Tình ra hiệu bằng mắt cho đệ đệ.
Trang Thư Hàn đã không biết phải làm nũng như thế nào, hắn chần chờ một
chút mới đứng dậy đi đến trước mặt ngoại tổ mẫu, giữ lấy tay nàng, cam
đoan, “Ngoại tổ mẫu, con sẽ hiếu kính ngài.”
“Ô ô.. Cháu ngoại ngoan của tổ mẫu.” Lão phu nhân lập tức nín khóc mỉm cười, nước mắt lại không dừng được.
Trang Thư Hàn không quá thuần thạo việc lau nước mắt cho người khác,
toàn thân căng thẳng, khóe miệng mân lại, bộ dáng kia khiến lão phu nhân không khỏi buồn cười.
Mạnh bá rốt cuộc cũng mang người đưa điểm tâm đến, Trang Thư Tình giống
như đang oán giận nói: “Mạnh bá, điểm tâm hôm nay có gì đặc biệt mọi
ngày mà lại đến chậm hơn bình thường vậy?”
Mạnh bá đương nhiên sẽ không bởi rằng cơm hôm nay đã được hâm nóng qua
hai lần, chỉ xoay người thỉnh tội, “Biểu tiểu thư thứ tội, gạo hôm qua
nhà bếp đã dùng hết nên điểm tâm hôm nay tới có chút chậm.”
Gạo ngày hôm qua đều được dùng để đáp lễ dân chúng, Trang Thư Tình đương nhiên biết, lần này nhắc tới ý là muốn chê cười nàng đây!
Nếu là người bình thường chắc đã sớm ngượng đỏ mặt xấu hổ nói một câu,
‘Ngài chê cười con’, phản ứng của Trang Thư Tình đương nhiên không thể
giống như các nàng, thoải mái mà nói: “Vậy ta phải nếm thử xem, điểm tâm hôm nay, có gì khác so với mọi ngày.”
Lão phu nhân đỡ tay Trang Thư Hàn đi tới bàn ăn, vừa cười nói: “Toàn
kinh đô có cô nương nhà nào bằng được với tài ăn nói của nàng, lão Mạnh, ngươi không làm khó được nàng đâu, đúng rồi, Hiểu Linh cô nương nhà
chúng ta đâu? Sao không thấy Hiểu Thực tới?”
Lưu thị hầu hạ bà bà ngồi xuống, vội nói tiếp: “Lão gia giao cho Thực
Nhi không ít chuyện, đã phải dậy từ sớm, con dâu đã để phòng bếp chuẩn
bị trước bát mỳ để ăn lót dạ rồi ạ, một lát nữa rảnh rỗi lại ăn cũng
không muộn, Linh Nhi đang bị giữ ở trong sân, hôm nay có nhiều nam tử
đến Đổng phủ, con dâu nghĩ nơi này không tiện để Linh Nhi ở lâu.”
“Việc này con đã lo lắng nhiều rồi, con làm đúng.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay con dâu, trước kia không cảm thấy con dâu có khả
năng xử lý tốt việc nhà, thậm chí còn cảm thấy nàng không so được với
con dâu cả và con dâu thứ, hiện tại xem ra, năng lực cũng không kém, còn hào phóng hơn cả hai người con dâu kia, trước đây cũng khó cho nàng
phải nhận nhịn bọn họ.
Trang Thư Tình nghe, không có nói nhiều một câu, nàng rất rõ ràng, ở thế giới này, nàng là một người khác loại, rất nhiều chuyện tuy rằng thân
phận không cho phép, nhưng trên người nàng có nhiều quang hoàn như vậy,
lại thêm một Bạch công tử lúc nào cũng dung túng vô độ, càng không người nào có thể nói cái gì.
Cũng không người nào có suy nghĩ giống như nàng, ở thể giới này, nữ tử
thuộc về hậu trạch, không được ra ngoài, nàng hi vọng có một tiền lệ như nàng, thì những nữ nhân khác ít nhất cũng sẽ có quyền lợi hơn một chút, địa vị cũng có thể gia tăng lên một chút.
Nhiều hơn nữa, nàng thật không dám nghĩ xa.
“Đúng rồi mợ, ta đã chọn cho biểu muội hai gia tộc, đến lúc đó con sẽ viết lại rõ ràng mọi thứ để mợ xem qua.”
Lưu thị mừng rỡ, “Nhanh như vậy?”
“Nói đến cũng khéo, khoảng thời gian trước vì tuyển thái tử phi cho thái tử, con xoi như là tra toàn bộ các thế gia trong kinh đô, nhìn thấy có
vài vị tuổi trẻ tuấn tú, cuối cùng lưu lại hai gia tộc có nhân phẩm
tương đối thích hợp nhất, đến lúc đó mợ xem thử xem có được hay không?”
Thái tử phi? Do Thư Tình tuyển?
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều ăn ý coi như bản
thân chưa nghe thấy gì, Lưu thị cảm kích gật đầu với nàng, “Con có tâm,
người con lựa chọn chắc chắn sẽ không kém, ta sẽ suy tinh trong hai gia
tộc đó.”