Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 215: Phụ tử xung đột
Hoàng đế đuổi hết nhưng người không liên quan ra ngoài, sau đó nhìn về
phía Trang Thư Tình, “Uy vọng của thái tử không đủ, kinh nghiệm của hắn
cũng không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định được cục diện, nhưng vẫn
may là có phúc của con và Chiêm Nhi, có một số việc, vẫn phải nhờ con
quyết định.”
“Phụ thân, ngài là bệnh nhân, Hữu Phong cũng vậy.”
Hoàng đế cười khổ, hắn cũng biết lời này không nên nói vào lúc này, nhưng giang sơn Đại Chu không thể loạn.
“Chiêm Nhi, con có biết việc này không phải con quản thì là Thư Tình
quản, ta càng muốn để nàng quản, nàng làm tốt hơn con nhiều.”
Bạch Chiêm cười lạnh, khó có khi hắn tham tham bất duyệt như vậy, còn
dùng ngữ khí châm chọc, “Nàng không có họ Chu, đây không phải là chuyện
nàng nên làm, ngài đem những thứ này đưa cho nàng, bất quá là vì nhìn
thấu nàng sẽ vì ta mà thoái nhượng, để nàng làm trâu làm ngựa cho Chu
Quốc, bồi dưỡng người thừa kế, sau đó thì sao? Sau khi thái tử đã có đủ
năng lực mọi người liền coi như đương nhiên bắt nàng giao quyền ra, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Đổng Trang hai nhà cộng lại cũng chỉ có
một mình Đổng Minh Dương vào triều làm quan, đã như vậy lại còn có rất
nhiều người nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia, muốn nàng phải giao ra,
nàng trả giá tâm huyết để đổi lấy, nàng hi sinh nhiều như vậy, nhưng có
mấy ai biết được, có mấy ai trân trọng? Ngài thì sao? Ngài cũng chỉ đang áp bức nàng thôi, dựa vào cái gì nàng phải tiếp tục cai quản giang sơn
của Chu gia?”
Hoàng đế khó thở, “Nếu không phải vì nàng, Trang gia sao có thể không cần phải chịu tội tru di cửu tộc?”
“Nếu không phải vì nàng là người cai quản giang sơn của Chu gia, Cúc
quốc sao có thể coi trọng Trang Trạch Lương?” Bạch Chiêm hừ lạnh, “Nếu
ngài muốn tru di cứ tru di, ta muốn nhìn xem, là người của ngài động tác mau, hay người của ta động tác mau hơn.”
Trước mắt hoàng đế từng đợt, từng đợt biến thành màu đen, “Chiêm Nhi,
con cũng là hoàng tử Chu Quốc, Thư Tình là con dâu, cũng chính là người
của hoàng gia, những thứ nàng trả giá ta đều nhớ kĩ, nhất định sẽ không
bạc đãi nàng…”
“Ta họ Bạch.” Bạch Chiêm nhẹ bâng đánh gãy lời hắn, còn muốn nói tiếp, nhưng tay lại bị nắm chặt.
Theo bản năng nắm ngược lại, Bạch Chiêm cúi đầu.
Trang Thư Tình cười nhìn hắn, rất dịu dàng, thật… thoải mái, đó là nụ cười xuất phát từ chính lòng nàng.
”Ôn Đức, giúp hoàng thượng uống thuốc.”
Rõ ràng cảm giác được bàn tay đang giữ lấy nàng từ căng thẳng trở nên
thả lỏng hơn rất nhiều, Trang Thư Tình cầm tay hắn cọ cọ lên mặt nàng.
Sau khi trở lại bình thường, hoàng đế cảm thấy lòng của hắn vô cùng mệt
mỏi, nhắm mắt lại nói, “Thư Tình, con nên biết, ta cũng không có ý kia.”
Là ta, không phải trẫm, có thể thấy được hoàng đế thật sự bị lời của Bạch Chiêm kích thích.
Cảm giác được lực nắm tay của hắn trở nên chặt hơn, Trang Thư Tình thân thiết cầm lấy tay hắn cọ cọ trên mặt nàng.
Trang Thư Tình không để cho Chỉ Cố mở miệng, đáp lời: “Hoàng thượng
không muốn giang sơn Chu Quốc xảy ra vấn đề trong khi ngài đang tại vị,
con có thể hiểu, hơn nữa con cũng tận lực giúp đỡ ngài, mong ngài tin
tưởng điều này. Nếu như Chu Quốc thực sự xảy ra chuyện gì, Chỉ Cố chắc
chắn sẽ không bàng quang, chàng ấy chỉ là có chút lo lắng cho con, dù
sao lúc trước, thiếu chút nữa là con đã không thể tỉnh lại.”
“Con cũng không hối hận vì những gì con đã trả giá, đương nhiên. Cũng
không phải con muốn đến trước mặt ngài tranh công, nói rằng công lao của bản thân lớn bao nhiêu, chỉ là, con không tán thành suy nghĩ này của
ngài, nếu như con là người có dã tâm… Không, không cần phải có dã tâm,
chỉ cần là người có chút không kiên định, đều sẽ sinh ra tâm tư muốn có
được quyền lợi cao hơn nữa, ai chẳng muốn tiền hô hậu ủng? Con không
phải người thanh tỉnh như ngài suy nghĩ, cũng không phải không quyến
luyến quyền lực, chỉ là con có lý tưởng của con, cũng không muốn Chỉ cố
nhìn thấy bộ mặt xấu xí khác của mình.
“Con lo lắng bản thân sẽ trở thành tấm gương xấu, lúc này Chu Quốc đang
gặp nguy, nếu như sau này, vừa đúng hoàn cảnh như vậy, cũng đồng thời
xuất hiện một người có khả năng như con, không chừng nàng ta sẽ là con
kế tiếp. Ai có thể khẳng định được nàng ấy cũng có thể thanh tỉnh được
đến cuối như con? Con chỉ hi vọng, trong lịch sử Chu Quốc chỉ một lần
duy nhất có một nữ nhân khác họ đứng ra giám quốc.”
Trang Thư Tình nói xong lời này, cho dù hoàng đế vẫn còn bị câu nói lúc
nãy của nhi tử chọc cho tức giận muốn chết nhưng cũng biết nàng cũng vì
muốn giải vây cho nhi tử, hắn hiện tại cũng bớt giận đi rất nhiều, thậm
chí còn cảm thấy lời của nàng nói thật sự có đạo lý.
Nếu như Trang Thư Tình có một chút dã tâm, bằng tài năng của nàng trước
kia cùng với uy vọng và sự duy trì của dân chúng lúc này, muốn Chu Quốc
bất ổn khiến nàng có thể thừa cơ hội lọi dụng đứng lên trực tiếp nắm
quyền cũng không hải là không thể, huống chi, người chống lưng cho nàng
căn bản không chút quan niêm gì về thị phi, không có bất kì sự trung
quân ái quốc, hơn nữa hắn còn có tài năng ngập trời.
Vạn hạnh là nàng không phải.
“Ý của con trẫm hiểu được, nhưng lúc này tình huống cả Đai Chu con cũng biết đấy, không thể nào thiếu được con.”
Bạch Chiêm lúc này chỉ hận không thể xốc ngược hoàng cung, dựa vào cái
gì hoàng thượng bị bệnh thì có thể dưỡng, còn thân thể của Hưu Phong
chưa lành, hắn lại mở miệng bắt nàng xử lý quốc sự? Mệnh của Hữu Phong
rẻ mạt như vậy sao? Chỉ bởi vì nàng không phải nam nhân, bởi vì nàng
không họ Chu, nên nàng xứng đáng hi sinh sức lực của mình, thay những
người chân chính mang họ Chu cai quản giang sơn vốn là của bọn họ?
Trang Thư Tình gắt gao nắm lấy tay hắn, nàng không muốn đeo tội danh làm cho phụ thân tức chết.
“Ta…”
“Ta làm.” Bạch Chiêm mạnh mẽ lôi người ra ngoài, “Ta sẽ quản.”
Hắn coi như đã triệt để đắc tội với Chiêm Nhi, hoàng đế bất đắc dĩ thở
dài, nếu có thể kéo dài thêm chút thời gian, hắn cần gì đi trêu chọc sự
kiên nhẫn của Chiêm Nhi.
“Chiêm Nhi…”
“Mong là ngài không hối hận.”
Hoàng đế càng cảm thấy bất lực, Chiêm Nhi sợ là đang oán hắn.
Nếu cứ như vậy, sợ là chút tình phụ tử cuối cùng cũng không còn.
Lắc đầu nhìn hai người rời đi, hoàng đế cười khổ, hắn sống cả đời cũng
không thể hành động tùy ý như Chiêm Nhi được, nhưng mà Chu Quốc bây giờ
đang truyền vào trong tay hắn, phàm là còn sót lại một hơn hắn cũng
phải bảo vệ cho giang sơn này.
“Hoàng thượng, Trang tiểu thư thân thể không tốt, ngài cần gì…”
“Mục tiêu của trẫm vốn là Chiêm Nhi, tình huống của Thư Tình như thế nào sao ta có thể không biết? Nhưng nếu như không ra tay từ nàng, Chiêm Nhi có thể chủ động mở miệng sao? Nếu không từ Chiêm Nhi chủ động thì ai có thể nói được hắn?”
Ôn Đức khẽ nhếch miệng, để Bạch công tử đứng ra cai quản triều đình, các vị quan lại còn có thể chịu được?
Coi chừng sẽ bị công tử thanh lý cho không còn một mống.
“Vua nào triều thần ấy, có một số người, nên thoái lui.”
”Hoàng thượng thánh minh.”
Hắn thánh minh chỗ nào chứ, rõ ràng là bị ép đến bất đắc dĩ, hoàng đế thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe ngựa, Trang Thư Tình mới mở miệng nói, “Hiện tại ta vừa xảy ra chuyện, hoàng thượng đã sử dụng để tính kế chàng.”
Bạch Chiêm nhìn xe ngựa bên ngoài, còn chua ra khỏi hoàng cung, có rất
nhiều chỗ vẫn chưa được sửa chữa tốt, dấu vết của trận động đất lúc
trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Chỉ là, nơi được mệnh danh là tôn quý nhất trên đời này, mẫu thân chưa từng đặt chân đến, hắn, thật sự cũng không nguyện ý đến.
Hắn không đổi họ, không ở tại kinh đô, một năm cũng chỉ cố định mấy ngày gặp mặt với phụ thân, nói trắng ra là không muốn giao thiệp quá sâu với người của Chu gia. Một khi đến gần, kết quả sẽ giống như hiện tại vậy.
Hắn bỏ lại hết thảy, không cần bất cứ thứ gì, ai cũng không thể cản hắn, nhưng mà lúc này, đã không phải.
Hữu Phong là người vô cùng có trách nhiệm, hơn nữa còn có lời kia của
Phúc Nguyên, Hữu Phong nhất định không thể buông bỏ mọi thứ để đi cùng
với hắn.
Coi như là tạo ân đi, bạch Chiêm tự nói với bản thân như vậy.
“Chỉ Cố. Chúng ta ở kinh đô hai năm rồi lại quay về Hội Nguyên Phủ.”
Trang Thư Tình dựa vào đầu vai Bạch Chiêm, “Nếu như Tri Tiếu cố gắng,
nới không chừng là chưa tới hai năm, về sau, chúng ta sẽ cao chạy xa
bay.”
Bạch Chiêm hôn thái dương của nàng, nghiêng đầu kề bên đầu nàng, “Hắn nhất định phải cố gắng.”
Trang Thư Tình nhếch lên khóe miệng, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Chi Tri Tiếu.
Xe ngựa vừa ra khỏi cung liền ngừng lại, ẩn ẩn có tiếng Trần Nguyên tiến lên nói chuyện với người ta.
“Tiểu thu, Đổng lão đại nhân cho người đến truyền lời, Trang gia có người vào kinh, lúc này đang ở Đổng phủ.”
“Người Trang gia tiến cung? Sao ta không nhận được tin?”
Bạch Chiêm mặt không biểu cảm mở miệng, “Có người đến đưa tin, chỉ là lúc đó nàng đang hôn mê, sau đó ta cũng quên.”
Nàng còn tưởng rằng có người đã bị thu mua, hoặc là đã xảy ra chuyện gì, Trang Thư tình không có lo lắng nhiều, “Đi Đổng phủ.”
”Vâng.”
Đổng lão gia tử cũng không có ra ngoài nghênh đón.
Dựa theo thân phận và địa vị mà nói, cho dù là Bạch Chiêm hay Trang Thư
Tình thì cũng không có ai dám chậm trễ tiếp đãi hai người bọn họ, nếu là gia tộc khác, sợ là toàn ra đã đứng trước cửa nghênh đón.
Nhưng lão gia tử không như thế.
Hiện tại hắn vô cùng nhàn rỗi, Trang Thư Tình là cháu ngoại hắn, Bạch
Chiêm là cháu rể tương lai của hắn, tiểu bối tới gặp trưởng bối, không
có đạo lý nào nói trưởng bối còn phải ra tiếp đón.
Huống chi Tình nha đầu luôn rất có hiếu, hắn nếu thực sự phủng nàng càng cao, còn đứng lên chào hỏi với nàng, nàng ngược lại sợ là sẽ càng
thương tâm.
Cho nên khi đoàn người tiến bào, người đứng chờ ở cổng chỉ có Đổng Hiểu Chân và Mạnh Bá.
”Biểu muội, Bạch đại ca.”
Trang Thư Tình tươi cười với hắn, “Biểu ca.”
Trong lòng Đổng Hiểu Chân có chút kích động, thấy hai người xuống ngựa
vội nói, “Tổ phụ nói thời tiết hôm nay có chút nóng bức, biểu muội thân
thể lại chưa lành, biểu muội cứ ngồi xe vào phủ.”
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn Bạch Chiêm, cũng không có cự tuyệt ý tốt, xe ngựa cứ như vậy tiến vào trước viện.
Đổng Hiểu Linh vẫn luôn mong ngóng người đến, vừa thấy xe ngựa liền nâng váy chạy lại, “Tình tỷ tỷ.”
Đổng Hiểu Chân nhìn chân trối, “Tiểu muội, nếu muội cứ tiếp tục như vậy, nhà trai nào còn dám đến cửa.”
Đổng Hiểu Linh víu lấy cánh tay Trang Thư Tình phản bác, “Nương nói có
rất nhiều người đến cửa cầu hôn, sao có thể không ai cần muội.”
Còn không phải là do bọn họ muốn bám víu lấy biểu muội, Đổng Hiểu Chân
nói thầm trong lòng, nhưng không có làm rõ trước mặt vị muội muội đơn
thuần này của hắn.
Nhưng mà Trang Thư Tình sao lại có thể không hiểu, nắm lấy bàn tay của
tiểu cô nương đi vào trong phong, “Biểu muội của ta xinh đẹp khả ái như
vậy, đương nhiên là có rất nhiều người muốn cầu hôn rồi, biểu tỷ sẽ chọn ra cho muội một vị tốt nhất.”
Đổng Hiểu Linh lập tức tươi cười, sức sống kia không hề thua kém với thái dương trên trời.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trang Thư Tình thích nàng, mợ bảo hộ nàng rất tốt, sự tình của Đổng gia lúc trước không hề ảnh hưởng đến nàng nửa
phần, ở gia đình như vậy lại có thể dưỡng ra một vị tiểu thư đơn thuần
như Đổng Hiểu Linh cũng là khó có được.
Nhưng mà những chuyện nên học thì cũng cần phải học, đến nhà người khác, ngày sau muốn sông như thế nào cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng, cho
dù có tra ra tất cả mọi người, có lật ngược từ đất lên trời, tận lực để
tìm ra được người có phẩm tính tốt, tính tình thích hợp, đáng giá với
nàng, nhưng Đổng Hiểu Linh cũng phải có đủ khả năng để bảo vệ chính
nàng, để không ai có thể khi dễ.
Dọc theo đường đi vào phòng chính, chỉ nghe thấy tiếng Đổng Hiểu Linh
nói ríu rít, Trang Thư Tình ngẫu nhiên cũng phụ họa vào câu, khiến cho
Đổng Hiểu Chân hoảng hốt cảm thấy nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt
rồi.
Không cần lo lắng đề phòng thân thích, và nhưng người họ hàng mượn danh
đến phá hoại, tổ phụ cơ trí,tổ mẫu hiền lành, cha mẹ ân ái, muội muội
hồn nhiên, biểu muội thân cận với bọn họ… Nếu có thể một mực như vậy
thì tốt rồi.
Nhưng mà, hắn bắt buộc phải thành thân, tuy rằng mẫu thân luôn coi trọng phẩm tính hơn cả gia thế, nhưng có một số chuyện sao có thể nói được
tuyệt đối.
Muội muội đến một ngày rồi sẽ phải lập gia đình, tình huống trong nhà sẽ càng phức tạp.
Đổng Hiểu Chân cúi đầu, cha đã nói, vinh quang của Đổng gia đều là nhờ
có biểu muội mang đến, có thể kéo dài vinh quang này hay không, phải
nhìn vào hắn, trách nhiệm này không phải của biểu muội, mà là của hắn.
Hắn đáng lẽ phải càng thêm nỗ lực mới đúng.