Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 172: Dùng ba người
Binh bộ thượng thư Chu Tân Đông bị điểm danh, thân thể cứng lại một
chút, nhưng rất nhanh liền đứng ra khỏi hàng, hắng lại giọng nói: “Ngày
hôm qua binh bộ vừa nhận được tin tức, Cúc quốc đang tăng cường binh lực ở biên giới, có ý muốn đánh qua biên giới.”
Cho dù là người ôm thái độ chuyện không liên quan đến mình nhưng khi
nghe lời như vậy trong đầu liền hoảng hốt, hoặc là nói đã bị dọa.
Đại Chu, đã yên ổn hơn mười năm, hiện tại Từ Công Mậu đã gặp nạn, nếu bây giờ thật sự xảy ra chiến sự, ai sẽ làm tướng?
Nếu chuyện chỉ giống như đi hái đào, bọn họ tất nhiên sẽ tận hết biện
pháp đem người có quan hệ với mình đưa ra, nhưng trước mắt lại không
phải là lúc đào đã chín.
Trong mắt nhìn rõ biểu hiện của mọi người, Trang Thư Tình nhàn nhạt nói: “Theo ý của chư vị, ai sẽ làm tướng?”
Vẫn không có người nói chuyện.
Hay là mọi người cảm thấy, Đại Chu ngay cả đánh một trận cũng không có sức?”
Chu Tri Sâm thân là hoàng tử Chu Quốc, tuy rằng cũng có thời điểm rối
rắm nhưng từ trong thiên tính đã có kiêu ngạo của một vị hoàng tử, bị
lời này chọc trúng điểm ngứa hắn liền tiến lên một bước, “Ta nguyện làm
tướng.”
Trang Thư Tình liếc hắn một cái, cũng không lập tức đáp ứng nói: “Ta đã biết.”
Mọi người chỉ cho rằng nàng không thể làm chủ chuyện này nên cũng không để ý.
“Cấm vệ có tả hữu thống lĩnh, hữu thống lĩnh đã bị hạ ngục, còn lại vị
tả thống lĩnh được ngũ hoàng tử đề nghị hoàng thượng điều đi đón người
của Từ gia, hoàng thượng cũng nói hắn chung tâm, chờ sau khi hắn trở về
sẽ trực tiếp cho hắn chưởng quản cấm vệ quân, nói đến đây, ta cũng muốn
tính với chư vị một khoản lớn.”
Trang Thư Tình dựa ra phía sau, người lui vào càng khiến cho nàng càng
trở nên nhỏ bé, nhưng lúc này không có người chút ý đến chuyện này.
Một vạn cấm vệ trong cung cộng với tứ vệ trong kinh đô cũng có hơn người hai vạn người, trừ một bộ phận nhỏ trông giữ bên ngoài ra thì toàn bộ
số còn lại đều là phản tặc, không phải mấy chục mấy trăm, cũng không
phải mấy ngàn người, con số này được tính bằng vạn, LÀ BẰNG VẠN. Chư vị
quản từng chuyện lớn nhỏ của Đại Chu, thế nhưng lại không có đến một
người phát giác, trước khi sự tình xảy gia liền động thủ dập tắt. Chư vị có từng nghĩ đến? Hay là cảm thấy chỉ cần các ngươi không tham dự mưu
phản thì có nghĩa là các ngươi vô tội? Hoặc là đám người các ngươi nghĩ
rằng, đã có người của mình đứng trong đội ngũ của ngũ hoàng tử nên mới
có thể đắc trí?”
“Sự tình cuối cùng khi nào mới trở lại bình thường? Là khi Bạch công tử
tự thân giết người mới có thể mở ra một con đường máu, là mượn sức của
đám mãnh thú mà trong mắt các ngươi chúng chỉ là đám súc vật kia để đánh lui quân phản loạn. Trong khoảng thời gian này, các ngươi làm cái gì?”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ,
hoàng thượng có phải việc xong liền tính toán sổ sách với bọn họ, bọn họ phải làm thế nào để chứng minh sự trung quân của mình,…
“Hoàng thượng không có ý muốn truy cứu.” Thấy rất nhiều người nhẹ nhàng
thở ra, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Nhưng sau này, tuyệt sẽ không tiếp tục dung túng, chư vị, ngày lành của các ngươi đã qua. Về sau, người
nào tự giác thấy mình không có tài thì tự động treo ấn đi, Ôn Đức.”
“Có lão nô.”
“Đem thứ này cho chư vị nhìn.”
”Vâng.”
Trên khay vàng dựng một quyển sổ con, chữ viết quyên tý, là do Trang Thư Tình tự tay viết.
Đầu tiên qua tay Chu Tri Sâm.
“Ngày hôm đó, người đầu tiên đến cứu giá gồm có ba người của Lại bộ, gồm có Lại bộ thượng thư Trương Hải, Trung thư thị lang Đồng Minh Dương,
hữu Thiên Tri Ngự sử Vệ Kiến Hi cùng phụ trách. Truyền tin có Ôn công
công lĩnh theo ẩn vệ bẩm báo, về sau nhậm quan, điều tra rõ sự tình sau
liền thăng quan cho ba người các ngươi, đương nhiên, nếu hoàng thượng
cảm thấy các ngươi làm việc không thích hợp sẽ lập tức đổi người.”
Như vậy cơ hồ đã dời đi một bộ phân của Lại bộ, quyền lực của Lại bộ
giảm xuống. Nhưng người được lợi trong đó cũng là Lại bộ thượng thư, thủ đoạn cân bằng này khiến không ít người thầm nghĩ nữ oa nhi này làm việc lão luyện, như mà nhanh như vậy đã đỡ người của mình lên, có phải hay
không quá nóng vội?
“Đổng Minh Dương là tam cữu của ta không sai, ta dùng hắn, đưa hắn lên
vị trí này là vì hắn thích hợp, một người có thể vì phụ mẫu mà ẩn nhẫn
mười mấy năm, lực nhẫn nại của hắn, sự cẩn thận của hắn, cùng với sự
kiên định mười mấy năm như một này trong số các người ít người có được,
nắm giữ quốc khố và nhân lực của một quốc gia có ý nghĩ gì ta biết, các
người cũng hiểu được rõ ràng, nếu không có một tấm lòng kiên định, biết
phân biệt thị phi thiện ác thì không thể ngồi lên vị trí này.”
Chuyện của Đổng gia đã sớm truyền khắp kinh đô, ở đây không có mấy người không biết, tuy rằng không có người nào chạy đến trước mặt Đổng Minh
Dương khen ngợi hắn, nói hắn mấy năm qua làm được rất giỏi, nhưng trong
lòng, rất nhiều người đều đối với hắn cũng có hảo cảm, cảm thấy hắn là
một nam tử hán, thể diện của Đổng gia đều do hắn từng chút từng chút
nhặt lại.
Để vị trí này cho hắn ngồi, bọn họ tuy rằng vừa không cam lòng vừa hâm
mộ nhưng cũng cảm thấy thích hợp, giống như Trang Thư Tình nói vậy, đi
theo lão đại và lão nhị Đổng gia nhiều năm nhưng vẫn có thể bảo toàn
được tấm lòng như lúc ban đầu, người như vậy khó có được.
Người như vậy cho dù có làm việc thiên vị nhưng cũng có điểm mấu chốt.
“Ta dùng Trương đại nhân cũng không phải chỉ vì muốn bóc quyền lực của
Lại bộ ra để bồi thường hắn, mà cũng bởi vì hắn thích hợp, làm quan lâu
năm, chút tật xấu vẫn phải có, nhưng hắn có một bản lĩnh mà không bất cứ người nào trong các ngươi có được, những quan viên hắn đã từng gặp, cho dù là mười năm trước hắn vẫn cóthể nhớ rõ ràng, hơn nữa còn vừa thấy
người liền có thể gặp ra, quốc khố cần người như vậy, hi vọng Trương đại nhân về sau có thể làm được càng tốt.”
Trương Hải cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, hắn bước ra khỏi hàng, đáp một tiếng ‘Vâng’, lại muốn nói thêm lời cam đoan chắc chắn nhưng
thế nào cũng cảm thấy không nói nổi nên lời.
Trang Thư Tình lại nói, “Về phần vì sao ta lại muốn dùng Thiên Tri Ngự sử đại nhân… hẳn là không cần ta nhiều lời.”
Không ít người trên mặt vặn vẹo một chút, nếu trong các vị quan viên có
xếp hạng người không được hoan nghênh nhất, người đứng đầu bảng chắc
chắn là Vệ Kiến Hi, quan viện trên triều đình cơ hồ ít có người nào
không bị hắn tố cáo, người gần bốn mươi nhưng lại vẫn duy trì tính khí
của người trẻ tuổi, cô độc không chịu bất kỳ uy hiếp, người chán ghét
hắn nhất cũng phải thừa nhận, người này làm việc mặt có hếch lên tận
trời cũng không ai tìm ra được khuyết điểm của hắn, vô cùng thanh liêm,
đến này hắn vẫn còn ở một căn nhà trong phố nhỏ, ăn đồ bình thường, dùng đồ bình thường, muốn tìm phiền toái cho hắn, kéo hắn xuống ngựa cũng
không được.
Nhưng hoàng thượng thích hắn, mỗi lần ban thưởng đều cho hắn hai phần,
có đôi khi nhớ tới hắn còn cho người đưa điểm tâm qua cho hắn, vừa thẳng thắn lại thanh liêm.
Đua hắn lên vị trí kia, quả thật là… còn tốt hơn là chữ ‘tốt’.
Cũng bởi vì dùng hắn, nên đối với chuyện Trang Thư Tình dùng Đổng Minh Dương cũng không người nào nói cái gì.
Bọn họ tin tưởng, nếu Đổng Minh Dương ngồi ở vị trí kia mà làm không
tốt, người đầu tiên không buông tha hắn chính là Vệ Kiến Hi.
Vệ Kiến Hi đứng ra, một thân quan bào cũ nhưng lại chỉnh tề thẳng đứng,
thanh âm cũng vang vọng: “Hạ quan nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.”
Thời điểm Trang Thư Tình biết Vệ Kiến Hi thì nàng rất có hảo cảm với
hắn, nhìn hắn cười cười, nói: “Làm cho tốt, tầm quan trọng của nhân tài
đối với quốc gia mà nói tuyệt không thu kém ngân khố có đầy hay không,
quân lương có đủ hay không, chỉ cần có nhân tài, cho dù thứ gì cũng
không có thì chúng ta cũng có thể khiến nó trở nên có.”
“Vâng.” Ánh mắt Vệ Kiến Hi sáng lên, nhìn thấy hắn khiến cho người có
loại cảm giác nhìn thấy hi vọng, khó có khi do dự, thanh âm Vệ Kiến Hi
đột nhiên hạ thấp, giống như có chút lo lắng, hay hoặc là… ngượng
ngùng,”Trang tiểu thư, tuy rằng người mang đến mãnh thú lập công lớn,
nhưng chuyện lúc này đã xong, không biết có thể để chúng nó về núi hay
không? Khắp nơi trong hoàng cung đều thấy chúng nó, cho dù là kinh đô
cũng thường có thể nhìn thấy, nếu thương hại đến người, chẳng phải là
Trang tiểu thư đã tự bôi đen mình?”
Tên đầu gỗ này!
Vừa mới chiếm được ưu việt lớn từ người ta nhưng vẫn còn chưa nuốt xuống đã bắt đầu tìm phiền toái, đầu óc tên này rốt cuộc sinh trưởng như thế
nào?
Trang Thư Tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại chợt cười, “Đa tạ Vệ đại nhân nhắc nhở, ta đã biết, chờ đến khi hoàng cung có người phòng ngự ta sẽ thả chúng nó về núi.”
Vì không để chúng nó bị đói mà đã thương người, lượng thịt mỗi ngày cung cấp đều vô cùng khủng bố, nhiều đại gia như vậy, quả thật nuôi không
nổi, cho dù không có Vệ Kiến Hi nhắc nhở, nàng cũng sẽ mau chóng thả
chúng nó rời đi.
Điều kiện tiên quyết là an nguy trong hoàng cung phải có người tiếp nhận, hơn nữa người này phải được nàng tín nhiệm.
“Về phần tứ vệ thống lĩnh trong kinh, đây chính là khảo nghiệm thứ nhất
đối với các ngươi, hiện ở kinh thành có Vệ tướng quân, cũng không cần
nóng nảy, ba người các ngươi thương lượng một chút, tuyển ra mấy người
lấp vào vị trí này, những thứ khác, tài nguyên và vật tư cũng cần phải
trang bị một chút, chuyện này các ngươi cũng quyết định đi, chọn tốt thì giao người ra là có thể.”
Ba người nhất tề xác nhận..
“Đúng rồi Chu đại nhân, hiện tại tứ vệ và cấm vệ quân quá ít, ngươi nghĩ biện pháp bổ sung vào đi.”
”Vâng.”
Đổng Minh Dương hít sâu vào một hơi mới khiến bản thân không thất thố,
nắm giữ nhân tài quốc gia, vị trí này có bao nhiêu trọng yếu không cần
người nào nói hắn cũng biết, Trang Thư Tình thế nhưng lại dám đưa hắn
lên vị trí này, ngay khi hắn lo lắng sẽ có người lợi dụng việc công mà
xử lý tư, nàng lại dùng lý lẽ khiến mọi người không có lời nào để phản
bác.
Thư Tình cũng là đang nói cho hắn, nàng cho hắn cơ hội, cho Đổng gia cơ
hội, nhưng mà bọn họ cũng phải cố gắng, Đại Chu không nuôi người rảnh
rỗi, Đổng gia cũng không ngoại lệ.
Nội dung lâm triều hôm nay đều có tiểu thái giám thay phiên nhau nhớ kỹ
về bẩm báo lại cho hoàng thượng biết, một chữ cũng không thiếu, cho dù
là lời của Trang Thư Tình hay là quan viên.
Những nội dung này, Trang Thư Tình không có nói trước cho hoàng đế,
hoàng đế cũng không hỏi, hai người trong vô hình đều có chung nhận thức: Trong lúc nàng giám quốc, cũng không phải chuyện gì nhất nhất đều báo
cho hắn biết.
Hoàng đế ngầm đồng ý.
Lúc này nghe, hắn càng thêm cảm thấy quyết định này không sai, làm một
người ngoài cuộc quan sát, nhưng lại cảm thấy vô cùng thích ý.
“Thì ra còn có thể làm được như thế, trẫm thật sự đã nhặt được bảo, Tiếu Nhi, con nói tẩu tử chưa qua cửa này của con có lợi hại hay không?”
“Phụ hoàng, là Bạch ca ca nhặt được bảo.” Khi đến thỉnh an được hoàng
thượng lưu lại hắn đều nghe hết quá trình, Chu Tri Tiếu nhỏ giọng sửa
lại một chút, “Trang đại phu vốn đã rất lợi hại, lợi hại hơn rất nhiều
người.”
Hoàng đế đắc ý cười ra tiếng, nhất thời quên trên tay đang còn có kim
liền vỗ xuống giường, Vinh Chính sợ tới mức hồn bay mất, “Hoàng thượng,
ngài cẩn thận!”
“Không sao, trẫm cao hứng.” Đặt tay lên chăn, vén lên ống tay áo, vừa
nhìn thấy vết ứ xanh liền cười,” Nha đầu kia cũng thật dám xuống tay,
nhìn tay trẫm này, đã vài ngày rồi mà vẫn còn xanh.”
“Trang đại phu cũng là vì cứu ngài, nghe Chu Tề nói, lúc đó Trang đại
phu đứng ngồi không yên, vì thay máu cho ngài mà phải làm luôn tay,
không có người nào biết phải làm thế nào, tất cả mọi người không ai có
thể giúp nàng…”
”Trẫm không trách nàng.” Đánh gãy lời giải vây của Vinh Chính, hoàng đế
giả bộ tức giận nghiêm mặt, “Mới bao lâu mà cả đám các người đều đứng về phía nàng.”
Mặt Vinh Chính cứng lại, đầu cũng nâng không dậy được.
“Được rồi, không trách các ngươi, như vậy cũng chứng minh rằng nàng quả
thật là người tốt, nhân tâm đều sẽ trưởng thành, có thể khiến đám người ở trong cung lâu đến thành tinh các ngươi cũng giúp nàng nói chuyện, rất
ít người có thể có được.
”Hoàng thượng thánh minh, vi thần chỉ là… Bội phục Trang tiểu thư,
tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có bản lĩnh, không dễ gì tìm được.”
Aizz, người bản lĩnh cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đúng là không dễ tìm được.