Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 167: Có rất nhiều người nguyện ra sức vì hắn
Văn thần võ tướng tách ra làm hai, người người đều so với hôm qua an phận hơn rất nhiều, thái độ cũng rất thành thật.
Có người đi trước là gương, không cần nói gì bọn họ cũng biết Bạch công
tử thật sự dám ra tay, hơn nữa con không chút do dự đưa chân đá cái mũ
quan của bọn họ xuống.
Nếu là hoàng tử khác, bọn họ còn có thể liên hợp lại ức chế, nhưng đối
mặt với Bạch công tử, bọn họ quả thực không dám, bởi vì bọn họ còn không nắm chắc.
Lăn lộn trong quan trường nhiều năm ai mà chả thành tinh, trong tình
huống ngay cả nửa điểm nắm chắc cũng không có bọn họ tuyệt sẽ không mạo
hiểm rồi phải cởi xuống mũ quan.
Bộ hộ thương thư Lâm Tri đã ở vị trí này mười năm, tóc hoa râm, mặt lúc
nào cũng âm trầm như ai nợ hắn, nhất là khi lấy ra một số tiền lớn từ
hắn, nhưng nhờ có một người như vậy, mới có thể giúp hoàng đế quản được
cái ngân khố kia, khiến Đại Chu miễn cưỡng đứng trong thời đại thịnh
thế.
Lúc này, tất cả mọi người không dám lên tiếng, hắn lại không chút nào cố kị, bước ra khỏi hàng nói: “Thần không quản tốt người, hai người của bộ hộ bị bãi chức, lại trong lúc thời điểm cần dùng người, mong công tử
cho thần hai người.”
Bạch Chiêm nhớ rõ trong bảy người bị bãi chức, quan lớn nhất chính là Hộ bộ tả hữu thị lang, “Không kéo cấp dưới lên được?”
“Tư lịch không đủ, năng lực làm việc còn phải mài hai năm.”
“Ôn Đức, đem phần danh sách kia cho hắn.”
Ôn Đức khom người, đưa một phần sổ con đến trước mặt Lâm Tri.
Lâm Tri tiếp nhận, mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là tên người, phía
sau tên cùng viết kỹ càng người này xuất thân ở đâu, quen thuộc cái gì,
có tính xấu nào, thích hợp với chức vị gì.
Nếu tất cả tư liệu này đều là thật…
“Có người nào hợp ý Bộ hộ đại nhân?”
Lâm Tri hoàn hồn, áp chế nghi vấn muốn hỏi, quyển sổ này là ai làm, không chút do dự nói: “Có, xin cho lão thần chọn lọc.”
Bạch Chiêm lại nhìn về phía những người khác, “Ta đã sớm nói, Đại Chu
không lo không có người dùng. Nếu ai không cần cái mũ quan trên đầu kia, chỉ cần đến Phụng Dương điện báo với Ôn đức một tiếng, Ôn Đức.”
“Có lão nô.”
“Năm người còn thiếu. Ngươi cứ lấy từ đó bổ khuyết qua.”
“Vâng, công tử.” Cung tiễn công tử rồi đi, Ôn Đức mới đứng thẳng thắt
lưng, đừng nhìn công tử giống như mọi chuyện đều không quan tâm, thật ra ánh mặt người vô cùng lơi hại, cho nên, chỉ có Lâm thượng thư mới là
người duy nhất có quyền lực chọn người cho mình.
Lâm Tri hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, trên mặt mặc dù không chút
biến hóa, nhưng trong mắt lại gợn lên sóng nhỏ, đến gần Ôn Đức nhỏ giọng hỏi, “Ôn công công, quyển sổ này là ai làm? Tư liệu bên trong toàn bộ
là thật?”
Ôn Đức cũng không gạt hắn thanh âm thậm chí có chút lớn, để mọi người
chung quanh đều có thể nghe được, “Hồi thượng thư đại nhân, là Trang
tiểu thư kiến nghị, công tử phân phó thủ hạ của ngài cùng ẩn vệ đi làm,
tuyệt đối là thật.”
Trang tiểu thư là người phương nào bọn họ đều biết, ai có thể đoán được
một cô nương gia nhưng trên phương diện này lại có quyền lợi nói chuyện, có thể thấy được, Bạch công tử đối với nàng một mảnh cuồng dại không
chỉ là đồn đãi.
“Lão phu cảm thấy biện pháp này có thể áp dụng liệt kê sổ sách.”
“Vâng, ý của thượng thư đại nhân lão nô sẽ bẩm báo cho hoàng thượng.”
Lâm Tri nghe được ra ngụ ý, trên mặt rốt cục hiên lên ý mừng, “Hoàng thượng đã tình? Độc đều đã giải sao?”
“Nhọc thượng thư đại nhân lo lắng, hoàng thượng quả thật đã tỉnh dậy,
độc cũng đã giải, nhưng mà Trang tiểu thư nói hoàng thượng không thể lao lực quá sức, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể quản sự, về sau
có việc gì cứ bẩm báo cho công tử là được.”
Nói xong lời này, Ôn Đức cũng không có những người khác cơ hội đặt câu hỏi, thi lễ với mọi người xong liền khom người rời đi.
Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, ý của hoàng thượng, chẳng lẽ là…
“Lâm đại nhân, ngài thấy thế nào?”
Lâm Tri đem sổ tay vắt chéo sau lưng, Mang theo nhàn nhạt trào phúng
quét một vòng, đem sắc mặt mọi người nhìn ở trong mắt. “Ai ngồi được lên vị trí kia, người đó chính là hoàng thượng, cũng là người chúng ta phải trung thành, quản nhiều làm gì, quản hơn nữa các ngươi cũng không thể
định đoạt, chuyện gấp, cáo từ.”
Lúc này, Ôn Đức đã trở về hầu hạ bên người hoàng thượng.
Bạch Chiêm vừa trở về liền kéo Trang Thư Tình rời đi dùng điểm tâm sáng, người đến thỉnh an cũng nhanh chóng rời đi, Chu Tri Sâm mang theo toàn
ra rời cung, nhưng hoàng hậu lại bị giữ lại.
Trải qua sinh tử hoạn nạn, đế hậu rõ ràng càng thêm thân cận, mọi người
đều nhìn ở trong mắt, hoàng hậu không phải loại người khiến người khác
chướng mắt, trải qua việc này sau cũng không ai dám lên tiếng.
“Xong nhanh như vậy?” Hoàng đế dựa vào giường chống người nửa ngồi dậy, tinh thần cũng tốt hơn chút.
Ôn Đức xác nhận, cũng trách không được hoàng thượng lại hỏi như thế,
trong dĩ vãng mỗi lần hoàng thượng nghị sự đều mất ít nhất hai canh giờ
có đôi khi còn không có được kết quả như vậy, đẩy đến đẩy đi, kéo tới
một tháng cũng chưa xong.
Công tử tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh, không cần công tử
nói, chỉ cần là người biết quan sát sắc mặt là có thể đoán được rõ ràng.
Hoàng đế cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, hừ cười một tiếng,
mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, “Nên để bọn họ chịu chút
giáo huấn, đừng tưởng rằng Chiêm Nhi sẽ nhẹ nhàng như trẫm.”
Ôn Đức từ trong tay áo lấy ra một phần sổ sách đưa đến trước mặt hoàng
thượng mở ra cho hắn xem, “Đây là cuốn sổ công tử nghe theo kiến nghị
của Trang tiểu thử mà viết ra, lão thần sao lại một bản, Hộ bộ thượng
thư cũng nói biện pháp này vô cùng tốt, có thể dùng để thống kê nhiều
thứ.”
Nhìn ra được là vội vàng sao lại, chữ viết rất ngoáy, hoàng đế chỉ lật
xem hai trang liền để xuống, như có đăm chiêu nói, “ “Là Trang Thư Tình
đề nghị?”
“Vâng, lúc đó lão nô ở đó, chính tai nghe được.”
“Quả là một cô nương thông minh, lá gan cũng lớn.”
Hoàng hậu lưng chén thuốc đến, cười dịu dàng nói, “Nếu như nàng không
lớn gan, nô tì cũng còn ai có thể được hoàng thượng nhắc tới, hoàng
thượng, nên uống thuốc.”
Hoàng thượng ngửi thấy mùi thuốc, trong miệng liền thấy đắng, nhưng hắn thật không dám không uống, mệnh chung quy là của mình.
Một hơi uống xong hoàng thượng liền ngậm vào mứt quả hoàng hậu đưa tới,
run rẩy nói, “Thanh Dương Tử tên kia sẽ không phải lại tăng lượng hoàng
liên lên chứ, sao lại đắng như vậy.”
“Thuốc đáng dã tật.” Nhìn ra hoàng thượng có chuyến muốn nói với Ôn Đức, hoàng hậu đem đĩa mứt quả để vào trong tay hắn, cầm bát lui ra ngoài.
“Trẫm thế nhưng vắng vẻ hoàng hậu nhiều năm.” Hoàng đế tự giễu, “Để sủng người muốn lấy tính mạng mình.”
“Gặp chuyện mới có thể biết ai tốt ai xấu.” Ôn Đức không dám nhiều lời
trong chuyện này, đổi đề tài nói: “Công tử để lão nô từ trong này tuyển
ra năm người thay vào chỗ trống kia,lão nô không dám làm chủ, vẫn là
mong hoàng thượng định đoạt.”
“Hắn tin ngươi mới dám giao việc này cho ngươi, ngươi xem rồi tự mình
tuyển đi, ngươi luôn không không muốn trộn lẫn với triều thần, còn có
thể thiên vị ai được, huống chi những người này không thiếu người xuất
thân thế gia, dùng bọn họ cụng tốt.”
Ôn Đức sao đám nhận chuyện này, tròng mắt vừa chuyển liền có chú ý, “Lão nô cảm thấy không bằng để Trang tiểu thư tuyển ánh mắt nàng độc đáo, sẽ có thể nhìn được những phương diện người khác không nhìn thấy.”
”Ý kiến hay.” Hoàng đế vốn có tâm muốn nhìn xem vị cô nương này có bao
nhiêu bản lĩnh, ý niệm này vẫn luôn đảo qua đầu hắn từ đêm qua, hiện tại nghe được lời này của Ôn Đức dĩ nhiên là muốn để nàng đề nghị, ý niệm
này liền càng lúc càng sâu, hắn cảm thấy bản thân lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.
“Ôn Đức, hiện tại người mau đi tìm nàng, để nàng chọn ra năm người.” Cơ
thể hắn bây giờ đúng thật là vô cùng suy yếu, suy nghĩ chút chuyện như
vậy mà đã muốn mệt đến hôn mê, nếu Chiêm Nhi rời đi, Đại Chu nên giao
cho ai?