Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 8
Chạy được hai vòng quanh công viên, tôi cởi áo khoác ở bên ngoài rồi buộc tay áo ở ngang eo. Đã chạy được số vòng mà mình định ra, tôi chuyển sang đi bộ.
Một con chó Rough Collie được mệnh danh là “Qúi bà Anh quốc”, lông màu vàng, dáng cao to nặng khoảng hơn 20 cân, tai vểnh cao và nhọn, mõm dài, nhảy phốc lên người tôi.
Tôi bị nó đẩy ngã về phía sau, hậu quả tôi nằm dài trên đất, còn con chó đứng dạng bốn chân trên người tôi. Tôi hoảng sợ tưởng con chó định cắn mình, nên chuẩn bị cho nó nếm mùi cú đấm và cú đá của tôi, nhưng con chó lại thân thiết liếm khắp mặt mũi tôi.
Tôi nhột nhạt cười khúc khích, hai tay tôi che mặt. Tôi vừa buồn cười vừa cố đẩy nó ra, miệng liên tục nói.
_Nhột quá ! Mau..mau tránh ra !
Con chó vừa quẫy đuôi mừng rối rít, vừa liên tục dùng lưỡi để liếm tôi.
Từ đằng xa, một chàng thanh thiên trong trang phục áo thể thao cộc tay và quần màu trắng dài đến gót chân, đang chạy nhanh lại về phía tôi và con chó.
Lúc đến gần, chàng ta cầm lấy sợi dây được nối với cổ của con chó Rought Collie. Anh ta kéo nó lại, miệng nói lời xin lỗi tôi.
Khi mặt đã được giải thoát khỏi chiếc lưỡi của con chó, tôi mới dám bỏ tay che mặt ra. Tôi không giận con chó, cũng không tức người chủ của nó. Tôi thấy con chó rất đáng yêu.
Điều khiến tôi tròn xoe mắt nhìn và ngồi bật dậy lên, là chủ nhân của con chó to giống Rough Collie kia không ai khác chính là tên kia.
Tên kia cũng kinh ngạc nhìn tôi. Chắc tên kia không thể ngờ con chó yêu quý của mình lại thể hiện lòng yêu mến và thân thiết đối với tôi.
_Là cô sao ? Thế mà tôi cứ tưởng là cô gái nào ?
Nghe giọng nói lạnh nhạt và ánh mắt giống như một cái hầm băng của tên kia, tôi cười nhạt.
_Anh thất vọng lắm sao ? Anh tưởng tôi là tiểu thư xinh đẹp nào đó chứ gì ?
Tên kia “hừ” lạnh.
_Cô nên ăn nói cẩn thận một chút. Tôi không muốn mang tiếng đánh con gái ở đây.
Tôi rất muốn cười to. Nói theo cách của tên kia, hóa ra tên kia là người tốt, còn tôi là người xấu khi cố tình nghi oan ột người có tấm lòng bác ái và hào hiệp giống như tên kia. Thật là nực cười.
Tôi không thèm để ý đến chủ nhân xấu xa của con chó. Tôi cúi xuống vuốt ve đầu nó. Con chó vừa vẫy đuôi thể hiện tình yêu dành cho tôi, vừa liếm vào tay tôi. Tôi sung sướng cười rộ lên.
Bất chấp ánh mắt như muốn giết người của tên kia. Tôi liền ngồi xuống đối diện với con chó, sau đó vòng tay ôm lấy nó vào lòng.
Trước đây tôi cũng từng có một con chó giống như con chó này, nhưng nó đã chết khi tôi lên 12, nên tôi rất đau lòng và khóc rất nhiều. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thường xuyên mơ về nó. Nếu không có nó, tuổi thơ của tôi sẽ rất buồn chán và cô đơn.
Là người từng nuôi một con chó giống như con chó của tên kia, nên tôi đã tìm hiểu rất kĩ về cách nuôi và xuất xứ của nó.
Hành động vô tư của tôi đã chọc giận tên kia. Tên kia lôi giật con chó lại, sau đó dùng giọng dạy bảo để khuyên tôi.
_Cô không nên tự tiện động vào đồ đạc hay vật nuôi của người khác. Nếu cô thích chó, cô nên tự đi mua một con cho riêng mình.
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người, tôi quay lưng đi thẳng.
Con chó vùng chạy theo tôi. Vì quá bật ngờ nên tên kia bị lôi giật về phía trước, kết quả tên kia vấp phải một viên gạch vị xây vểnh lên, nên ngã đập mặt xuống đất.
Tôi là người có vinh hạnh chứng kiến gần như toàn bộ màn nhào lộn của tên kia. Cả đời tôi chưa thấy có tên nào ngã lại đẹp như tên kia.
Tôi định bỏ mặc tên kia, nhưng lại nghĩ tôi và tên kia không phải là người xa lạ, mà là hàng xóm láng giềng và cũng từng hôn nhau, nên tôi bước nhanh lại gần tên kia. Cúi xuống, tôi đỡ tên kia đứng lên.
Tên kia đang giận ngút trời. Việc bị ngã trước mặt tôi đã khiến lòng tự trọng của tên kia bị thương tổn, tên kia thô lỗ đẩy tôi ra.
_Cô biến đi ! Tôi không cần cô phải giúp !
Thấy mình làm ơn mà không được báo, lại còn bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, còn phải nghe tên kia dùng giọng tức giận để quát mình; tôi xa xầm mặt, mắt tôi bốc hỏa nhìn tên kia.
Tên kia không muốn tôi giúp chứ gì ? Được thôi, nếu tên kia đã muốn thế, tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi tự đi chuốc lấy mệt mỏi và phiền phức vào thân.
Lần này tôi đi thẳng, tôi đi mà không thèm quay đầu lại. Tên chết tiệt ! Món nợ ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ tính với tên kia.
Gặp phải chuyện xui xẻo ngoài ý muốn, nên tôi về nhà muộn hơn mọi hôm. Sau khi tắm rửa xong, thấy đồng hồ đã chỉ đến gần con số 7. Không kịp ăn sáng, tôi đút sách vở vào cặp. Cầm chìa khóa xe đạp, tôi vội dắt nhanh xe ra khỏi cổng, rồi phóng ra đường. Nếu không muốn đi học muộn, tôi phải đạp xe nhanh hết tốc lực.
Dân thành phố có thói quen ngủ dậy muộn, và mở quán bán hàng từ lúc 8 đến 10 giờ sáng. Lúc tôi vượt qua con phố mà mình đang ở, mọi người vẫn còn đang say giấc nồng. Chỉ có đôi nhà có con em đi học giống như tôi hoặc phải đi làm là dậy sớm và mở cửa, rồi dắt xe đi ra đường.
Trên đường tới trường, không khí xung quanh tôi vẫn còn rất yên tĩnh và vắng người đi qua đi lại. Nhờ giao thông không ùn tắc, tôi có thể tự do thể hiện khả năng đua xe, và vượt qua những ngã tư và ngã ba mà không phải lo lắng, có một chiếc xe máy hay ô tô nào đó đột nhiên phóng ra từ một ngõ hẻm hay một khúc cua rồi đâm vào tôi.
Còn cách một đoạn nữa là tới trường, tôi đi chậm dần. Nhà tôi cách trường khoảng hai cây số. Nếu đi bằng xe buýt tôi sẽ mất từ 10 đến 15. Còn đi bằng xe đạp, hôm nào không bị ùn tắc giao thông và đi hết tốc lực tôi chỉ mất 16 phút, ngược lại tôi mất gần 20 phút.
Vừa đi tôi vừa ngắm cảnh, tôi ngước mắt nhìn hai hàng cây được trồng trên vỉa hè. Nhờ có bóng râm của cây xanh, con đường đã trở nên mát mẻ và trong lành hơn.
Tiếng bóp còi xe ô tô khiến tôi chú ý. Tôi quay đầu nhìn về phía sau.
Tên kia đang ngồi trong xe ô tô mui trần màu đỏ, mái tóc màu vàng nhạt dài đến gáy đang tung bay trong gió. Hôm nay, tên kia mặc một chiếc áo len có cổ giống áo sơ mi màu xám đen và một chiếc quần jean màu đen tuyền, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Tôi còn ngơ ngác không hiểu dụng ý bóp còi xe của tên kia là gì, tên kia tặng cho tôi một màn té nước giống như từng vòi nước ngầm được thiết kế và xây dựng trong công viên, bằng cách phóng xe qua một vũng nước lớn do nước mưa để lại vào đêm hôm qua.
Tên kia lịch sự vừa lái xe đi vừa vẫy tay chào tôi.
_Chúc cô may mắn !
Tôi tức giận đến nỗi mặt tái mét, còn mắt long lên sòng sọc. Nếu ngay lúc này tên kia chịu xuống xe và đứng trước mặt tôi, tôi sẽ đấm vỡ mặt tên kia.
Dựng chân chống xe, tôi cởi bỏ chiếc áo khoác làm bẳng nỉ màu xám bạc ở bên ngoài, rồi ném vào lồng xe đạp điện I-Cats h4 hiệu Yahama màu đỏ nhạt. Dùng khăn tay, tôi lau nước bẩn trên mặt và trên tóc, sau đó lau tay.
Chiếc quần jean màu xanh bạc gối, bị ướt một mảng lớn ở bên hông sườn đùi, còn chiếc áo form dài kẻ sọc màu đen trắng của tôi không bị ướt do chiếc áo khoác đã che chắn.
Tuy có bị ướt một chút, nhưng tôi vẫn có thể đến trường.
Sáng nay lớp tôi có tiết Sinh học, nên mấy lớp tập trung học với nhau. Trường tôi có mấy phòng lap rộng khoảng hơn 30 mét vuông. Mỗi phòng có nhiều dụng cụ phục vụ cho việc nghiên cứu và tìm hiểu về sinh vật trên trái đất. Việc học Sinh học chung rất có lợi vì chúng tôi có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau.
Tôi đi lên được đến phòng lap ở lầu hai khu A thì đã hơn 7 giờ 30 phút. Tôi đã muộn mất 12 phút. Tôi hy vọng thầy giáo dạy Sinh học sẽ không trách mắng và giáo huấn tôi. Nếu tôi phải chịu đựng hơn đôi 50 mắt nhìn mình đầy cười cợt và thích thú, và ánh mắt không hài lòng của ông thầy dành ình, tôi sẽ trả đũa tên kia gấp đôi.
May mắn cho tôi là ông thầy dạy Sinh học khá dễ tính, ông chỉ nhìn tôi một chút, sau đó cho tôi về chỗ ngồi.
Sự xuất hiện của tôi khiến cho cả phòng chú ý và xì xầm bình phẩm. Tôi đã quá quen thuộc nên không để ý đến ánh mắt và lời nói của họ.
Chủ đề lần này của chúng tôi là tìm hiểu về đời sống và nội tạng của ếch.
Tôi là người không có mấy hứng thú với môn sinh học, đặc biệt là việc phải mổ xẻ một con ếch thì lại càng không. Nhưng để có thể vượt qua được môn này, tôi bắt buộc phải tham gia.
Để cho chúng tôi có thể dễ dàng tham gia nghiên cứu và trao đổi lẫn nhau, thầy giáo phân chia chúng tôi theo nhóm.
Hai lớp B8 và A7 học chung với nhau, nên thầy xáo trộn thành viên của hai lớp với nhau. Mỗi nhóm sẽ có hai thành viên. Tổng học sinh trong phòng là 50 nên sẽ phân chia ra làm 25 nhóm nhỏ.
Tôi miễn cưỡng đứng lên nhót một tờ giấy ghi tên của một thành viên trong lớp A7.
Sau khi chờ bọn học sinh rút hết tất cả mọi tờ giấy ở trên bàn, thầy giáo lên tiếng bảo chúng tôi.
_Bây giờ các em đọc tên của thành viên trong nhóm mình đi.
Hình như tên kia đang học lớp A7, nên tôi nghe thấy bọn con gái đang háo hức và nôn nóng nhìn tên được ghi trên tờ giây, ai cũng mong mình có thể trở thành một thành viên trong nhóm của tên kia.
Mấy cô gái ngồi cạnh tôi chán nản kêu lên khi tên ghi trên giấy không phải là tên của Tên kia.
Nhìn tờ giấy trên tay mình, tôi mệt mỏi đọc.
_Nguyễn Hoàng Anh !
Tôi vừa mới đọc xong, tất cả bọn con gái trong phòng đều tập trung nhìn tôi.
Tôi bị hơn 20 đôi mắt nhìn đầy ghen tị, tức giận và tò mò làm cho ngơ ngác không hiểu gì cả. Việc tôi và cái tên lạ hoắc “Nguyễn Hoàng Anh” cùng chung một nhóm thì có liên quan gì đến họ. Chẳng lẽ tên kia là nhân tài kiệt xuất của trường, nên bọn họ mới ganh tị với tôi ?
Đến khi tên kia xuất hiện trước mặt tôi, và kéo ghế ngồi đối diện với tôi, tôi mới hiểu ánh mắt mà bọn con gái đang dành tặng cho tôi là gì.
Tên này đúng là oan gia của tôi mà !
Món nợ lúc sáng tôi vẫn chưa tính với tên kia, giờ lại thêm món nợ này nữa. Tôi sẽ nhớ cho kĩ, tính thật cẩn thận để trả thù tên kia thật sâu cay.
_Sao thế, được cùng nhóm với tôi, cô không vui sao ?
Tôi nghiến răng, mắt tôi nổi lửa.
_Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi nghĩ nếu anh có thể biến đi đâu đó thì hay cho tôi quá.
Tên kia cười nhạt.
_Xem ra vũng nước lúc sáng vẫn còn chưa đủ để cho cô tỉnh ngủ.
Ngay lúc này, tôi muốn nắm lấy cổ áo của tên kia, sau đó đấm vào mặt tên kia mấy cú. Tôi phải cố gắng kiếm chế ý muốn hành hung của mình, bằng cách không nhìn vào mặt tên kia nữa, mà nhìn con ếch đang bị nhốt trong một ống kính hình tròn.
Tôi nhôn nhạo muốn nôn. Tôi thấy kinh tởm khi lúc nữa đây, chính tay tôi phải dùng lưỡi dao sắc để mổ bụng con ếch.
Tên kia để ý đến vẻ mặt của tôi.
_Nếu cô muốn nôn thì hãy chạy vào nhà vệ sinh, đừng phóng uế bừa bãi ra đây.
Tôi trừng mắt nhìn tên kia.
_Tôi không cần anh phải dạy bảo. Nếu không thích có một thành viên trong nhóm như tôi, anh có thể đổi.
Tên kia xa xầm mặt, mắt lạnh lẽo nhìn tôi.
_Cô có biết tôi sẽ làm gì để xử lý một con bé lắm mồm và chanh chua như cô không ?
Tôi khiêu chiến.
_Anh muốn đánh tôi hay tát tôi ?
_Tôi cần gì phải dùng mấy cách tầm thường đấy để xử phạt cô.
Tôi đùa cợt hỏi.
_Anh định làm gì ?
_Tôi sẽ trói cô lại sau đó treo cô lên xà nhà.
Tôi chống khủy tay xuống bàn, môi tôi nhếch lên.
_Lúc nào anh có nhã hứng muốn dùng cách đó với tôi, thì thông báo trước với tôi một tiếng, tôi rất muốn chơi đùa với anh.
Tên kia phẫn nộ nghiến răng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt của tên kia mím chặt.
_Cô hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ trừng phạt cô.
Tôi bực mình không thèm cãi nhau với tên kia nữa.