Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 6
Tôi xách đuôi của con chuột chết, tôi đi gần đến bàn của hai cô bạn trêu tức tôi vào buổi học ngày hôm qua.
Tôi cười thật ghê rợn, tôi đung đưa con chuột chết trước mặt họ.
Họ sợ hãi hét ầm lên. Đứng bật dậy, họ lắp bắp chỉ thẳng vào mặt tôi.
_Mày….mày định làm gì thế hả ? Mày…mày có phải là đã bị điên rồi không ?
Nhìn con chuột chết, tôi quay sang nhìn họ, mặt tôi lộ vẻ bi thương.
_Sao thế, bạn không thấy con chuột này bị chết rất oan ức sao ? Vì bạn biết người đánh chết nó, nhưng mà không chịu lên tiếng nói người đó là ai, nên tôi kêu oan dùm cho nó.
Thầy giáo và bọn bạn trong lớp bị hành động điên điên khùng khùng của tôi làm cho há hốc mồm, họ mở to mắt nhìn tôi. Chắc họ nghĩ mái tóc rối bù xù, cặp kính to và màu đen của tôi đã thể hiện phần nào tính cách không được bình thường của tôi.
_Mày…mày biến đi ! Bọn…bọn tao không biết gì cả.
_Thế sao ? Bạn nói rằng bạn không biết, sao trong mắt bạn lại lo sợ và hốt hoảng thế kia ?
_Tao…tao đã nói là tao không biết gì cả.
_Bạn có dám thề với linh hồn của con chuột chết này là bạn không hề làm, cũng không nhìn thấy người mang con chuột chết này vào ngăn bàn của tôi không ?
Để cho lời nói của mình thêm phần nghiêm trang và rùng rợn, tôi hạ thấp giọng.
_Bạn có biết nơi rừng núi mà tôi sống, họ có truyền thống cúng bái những sinh vật chết như thế nào không ? Chỉ cần bạn nói dối, hàng đêm khi bạn đi ngủ những linh hồn oan khuất sẽ về tìm bạn, họ sẽ hỏi bạn tại sao bạn lại dám lừa dối, dám làm mà không dám chịu, dám bao che cho kẻ chủ mưu ?
Hai cô bạn mặt tái mét, họ sợ trước trò giả thần giả quỷ của tôi.
_Mày…mày đừng nói lung tung. Làm…làm gì có chuyện phi lý như thế.
Tôi nhún vai.
_Nếu bạn không tin là có ma, có oán tất báo ở trên đời này, thì hãy mau thề đi.
_Việc…việc gì tao phải thề ?
_Ồ ! Thế là bạn đã nhận là mình đã nhìn thấy kẻ chủ mưu của chuyện này rồi sao ?
Thầy giáo và cả lớp vừa sửng sốt theo dõi hành động không giống người bình thường của tôi, vừa hồi hộp chú ý đến diễn biến của câu truyện. Tôi nghĩ mình mà không đi làm diễn viên thật quá uổng phí.
Hai cô bạn bị ánh mắt và hơn 30 đôi mắt trong lớp quan sát và dòm ngó khiến cho run rẩy, và sợ hãi.
Tôi vì biết họ là kẻ nhát gan và sợ chết, nên mới cố ý dùng họ làm con mồi để nhử kẻ chủ mưu thật sự của chuyện này ra.
Hai cô bạn luống cuống ăn nói không còn giữ được sự bình tĩnh như ban đầu, mà bắt đầu lộ dần ra sơ hở.
Trong khi tôi và hai cô bạn còn đang giằng co không biết ai sẽ là người cuối cùng trụ vững được, đột nhiên một bạn nam trong lớp chen ngang.
_Bây giờ đang là giờ học, tôi đề nghị các bạn hãy ngồi xuống yên tĩnh học bài và nghe giảng. Có gì sau khi hết giờ học, chúng ta sẽ điều tra tiếp.
Tôi liền tiến ngay đến chỗ bàn mà cậu ta ngồi, tôi nhếch mép bảo cậu ta.
_Cậu là người đã để chuột và mấy con gián chết vào ngăn bàn của tôi đúng không ?
Câu kết luận đột ngột của tôi khiến cả lớp và thầy giáo hô lên một tiếng “cái gì ?”.
Cậu bạn giận dữ cao giọng, mắt cậu ta trừng trừng nhìn tôi.
_Đừng ăn nói hàm hồ. Tôi không hiểu bạn đang nói gì cả.
Tôi tiếp tục công việc truy tìm thủ phạm của mình. Tôi chỉ xuống đế giày và bộ quần áo đang mặc trên người của cậu ta.
_Để bắt được một con chuột, bạn bắt buộc phải đến những nơi ẩm thấp như nhà vệ sinh, hay một nơi gần thùng rác. Tôi tin một người bình thường, không ai lại dại gì đi rình mò ở gần một thùng rác đã bốc mùi. Trên đế giày của bạn có dính rất nhiều bùn đất. Theo những gì mà tôi biết, nơi duy nhất ở gần trường có màu đất giống như màu đất đang dính trên đế giày của bạn là nơi đặt thùng rác ở cuối khu C.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ nghe, cậu ta phản biện lại lời kết luận của tôi.
_Nói theo cách của bạn, thì ở trường này có mấy trăm người đến gần thùng rác ở khu C để xả rác. Chẳng lẽ vì tôi dính bùn đất ở đấy, bạn lại kết luận tôi mang một con chuột từ khu C về đây sao ?
Nếu phải là bình thường, tôi thế nào cũng vỗ tay tán thưởng khả năng cãi lý và nói dối không chớp mắt của cậu ta.
_Cậu nói đúng nhưng có một chi tiết mà cậu đã quên, khi tay nắm phải một con chuột chết sẽ để lại mùi. Chắc cậu phải chạy một quãng đường khá xa từ khu B, đến khu C, lại mất thời gian tìm kiếm chuột và gián, nên cậu vội vàng không có thời gian để tẩy rửa sạch tay chân. Nếu cậu không chịu nhận là cậu thả gián và chuột chết vào ngăn bàn của tôi, cậu có thể giải thích mùi tử khí nồng nặc trên tay và người cậu được không ?
Những tiếng xì xầm và thì thào nổi lên, họ đang bình phẩm và bàn tán về vụ án của tôi.
Mặc dù tôi đã đưa ra được chứng cớ xác thực nhưng cậu ta vẫn không chịu nhận tội.
_Trí óc tưởng tượng của cậu phong phú quá. Mùi chuột chết và gián chết chẳng may dính vào quần áo tôi khi tôi đi giục rác và chơi quanh ở khu ấy.
Cậu ta đúng là người cãi tài. Một người bình thường có ai chịu chạy một quãng đường thật xa để đến gần một thùng rác chỉ để chơi không ?
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương hại.
_Nếu tôi đoán không lầm thì trong giỏ đựng rác bằng nhựa ở trước cửa lớp có túi bóng, và một tờ giấy mà cậu đã dùng để đựng mấy con gián và chuột chết đúng không ?
Cậu ta lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cử chỉ trốn tránh giống như tội phạm của cậu ta đã chứng minh cho lời nói của tôi là đúng. Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được thủ phạm của vụ án.
Thầy giáo lên tiếng cắt đứt cuộc tranh luận và cãi vã của bọn học sinh trong lớp.
_Tùng ! Những gì mà bạn ấy nói có đúng không ?
Tùng cúi gằm mặt đáp.
_Không, thưa thầy.
Tôi xa xầm mặt, mắt tôi lạnh lẽo nhìn cậu ta. Đến nước này rồi, mà cậu ta vẫn còn cố chối cãi.
_Nếu cậu muốn tôi nhờ thầy hiệu trưởng ời từng thành viên ở trong lớp lên văn phòng của thầy để thẩm vấn, cậu mới chịu khai, thì tôi sẵn sàng làm. Dù sao thời gian của tôi còn rất nhiều, tôi sẽ khiến cho cậu tâm phục khẩu phục.
Thầy giáo nghiêm khắc bảo cậu ta.
_Tốt nhất là em nên nhận tội và xin lỗi bạn ấy đi. Thầy nói rồi, năm nay các em đã là năm cuối. Các em nên lo chăm chỉ học hành và tạo dựng mối quan hệ thân thiện và sống chan hòa với nhau. Sang năm các em không còn được học chung với nhau nữa đâu. Đừng để mai sau khi xa nhau, các em chỉ để lại ấn tượng xấu và không mấy tốt đẹp về nhau.
Cậu bạn kia nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn và không mấy thiện cảm. Tôi biết đây mới chỉ là mở màn thôi, sau này tôi còn được lĩnh hội nhiều trò hay của họ nữa.
Tôi bất giác nở một nụ cười thú vị. Tôi muốn thử thách, muốn được thay đổi chính mình. Có lẽ nhờ họ, tôi sẽ biến thành một cô gái khác.
Cuối cùng nhờ sự can thiệp của thầy giáo, tôi đã có được một bàn học mới, và cậu bạn kia chịu lên tiếng xin lỗi tôi. Tôi dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của cậu ta. Nói thật, tôi không hề trách cậu ta. Hành động của cậu ta chẳng khác gì trẻ con. Đã 18 tuổi rồi, nhưng cậu ta vẫn còn là một chàng thanh niên chưa trưởng thành.
Giờ học kết thúc, thầy giáo và mấy người bạn trong lớp lần lượt ra về. Chỉ còn lại tôi, hai cô bạn, cậu bạn kia, và mấy học sinh khác. Hình như họ đang chuẩn bị đánh hay tìm cách xử đẹp tôi.
Tôi đang nóng lòng muốn được lĩnh giáo những trò trêu chọc mới của họ.
_Rầm !
Một cậu bạn có chiều cao gần 1m72, khuôn mặt thon dài, mái tóc được nhuộm thành màu đỏ rực, từng sợi tóc cứng nhắc do vuốt keo, tai đeo mấy cái khuyên bằng bạc màu trắng, mặc áo màu dài màu trắng và một chiếc quần jean cạp rộng thùng thình giống như dân hiphop, dùng tay đập mạnh xuống bàn tôi.
Tôi nhìn cậu ta bằng con mắt đánh giá và tán thưởng. Anh chàng này rất ưa nhìn và đẹp trai.
Thấy ánh mắt giống như là “sắc nữ” của tôi, cậu ta cười đểu.
_Sao thế, chưa từng nhìn thấy con trai đẹp bao giờ à ?
Tay cậu ta bóp cằm tôi. Nhờ khí thế của cậu ta, mấy học sinh ở lại đều bao vây lấy tôi vào giữa. Xem ra họ định đánh hội đồng tôi.
Tôi bóp tay cậu ta thật mạnh, bàn tay tôi gỡ từng ngón từng ngón tay cậu ta ra khỏi cằm tôi. Cậu ta mặc dù là con trai, nhưng so với cô gái trải qua rèn luyện võ thuật từ nhỏ như tôi mà nói, vấn đề này không là gì cả.
Mặt cậu ta nhăn nhó vì đau. Cậu ta không nghĩ đến trường hợp, là tôi lại mạnh mẽ như thế.
_Mọi người nếu muốn nói chuyện với tôi thì hãy dùng miệng, không nên dùng tay chân để nói. Còn nếu không, mọi người đừng trách tôi không cảnh báo trước.
_Đánh nó đi ! Đánh nó cho nó biết không nên vênh mặt và dùng giọng nói không coi ai ra gì để nói chuyện với chúng ta.
Một cô gái có mái tóc đuôi ngựa kích động tinh thần và khí thế của đám đông bằng cách hô to lên.
_Đúng ! Đúng ! Đánh nó đi !
Một cô gái có đôi mắt một mí hùa theo.
Cứ thế mấy cô gái ở lại đều khuyến khích và động viên bọn con trai đánh tôi. Giờ tôi mới biết lớp này chẳng những nghịch ngợm và hiếu động, mà còn rất đoàn kết.
Một bàn tay dơ lên để tát vào mặt tôi. Tôi liền dùng cánh tay phải để đỡ lấy, sau đó theo đà, tôi đấm một quả thật đau vào ngực của tên kia. Cậu ta ngay lập tức ngồi xuống ôm lấy ngực, và ho sặc sụa, cậu ta không thở được.
Đám đông vì hành động phản kích bất ngờ của tôi đã đứng bất động và mở to mắt nhìn tôi trong mấy giây.
Tôi cởi bỏ áo khoác ngoài, buộc quanh eo, tôi đứng thẳng ở giữa lớp. Hai tay khoanh trước ngực, tôi dùng ánh mắt vô cảm và lạnh giá để nhìn khắp lượt.
_Nếu các người muốn bị tôi đánh ột trận mới để cho tôi yên, thì hãy mau lên đi. Tôi đây lúc nào cũng sẵn sàng chơi và chiều theo ý muốn của các người.
Mấy cô gái khôn ngoan đứng tránh tôi xa ra một chút. Bọn con trai vì đánh thua tôi nên lòng tự trọng nam nhi bị tổn thương nặng nề; họ bất chấp thể diện, họ cùng nhau xông lên.
Cách đánh liều mạng, và không có bài bản của họ, thật khiến tôi phát chán. Tôi trái đá, phải đấm. Tôi dễ dàng đánh gục tất cả bọn họ.
Mặt mũi, quần áo và đầu tóc của bọn họ chẳng mấy chốc biến thành những tên khất cái đang đi ăn xin ngoài đường, chỉ vì quá đói nên họ không thể đi nổi, họ đành phải bò xuống đất.
Cầm lấy túi xách, tôi cài quai đeo túi sách lên vai. Nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh cáo, tôi ung dung bước đi.
Khi đi lướt qua mấy cô gái, tôi dừng lại trước mặt họ.
Họ tái mét mặt nhìn tôi, ánh mắt khiếp sợ, miệng lắp bắp.
_Mày…mày định làm gì ? Mày…mày nên nhớ đánh người sẽ bị kỉ luật, và bị đuổi ra khỏi đây.
Tôi cúi gần sát mặt cô gái có đôi môi hình trái tim, được tô son đỏ chót.
_Cậu nói hay lắm, nhưng lúc đánh tôi, sao các người không nghĩ đến trường hợp đó. Bây giờ lại muốn khuyên bảo tôi, như thế chẳng phải là thừa lắm sao ?
Cô ta kêu ầm lên, sau đó co giò bỏ chạy thật nhanh, mấy cô gái còn lại cũng nhanh chóng bỏ chạy theo cô ta.
Nhìn bọn con trai vẫn còn nằm la liệt dưới đất thêm một lần nữa, tôi mới quay người bước ra khỏi lớp.
Lâu rồi không được đánh một trận thoải mái như thế, nên tinh thần tôi phấn chấn. Nếu không phải nghĩ là bọn con trai ngày mai cần phải đi học và không muốn gặp rắc rối với ban giám hiệu nhà trường, tôi đã đánh cho họ một trận thật đau và thật nặng, để cho họ phải nằm liệt giường một tuần rồi.