Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 45
Khánh Phương bế tôi lên phòng y tế của trường. Trong mơ màng, tôi vẫn nghe được tiếng gọi của anh vang lên bên tai, tôi rất muốn nói với anh rằng: tôi không sao, và muốn nói lời cảm ơn anh, nhưng âm thanh bị giữ trong cổ họng, những tiếng mà tôi có thể phát ra chỉ là những âm mũi bị gió thổi bay đi.
Lần thứ hai, tôi được mang lên phòng y tế. Lần trước là do Hoàng Anh cứu tôi, lần này là Khánh Phương. Tôi không biết nên nói số tôi may mắn, hay quá bi thảm đây. Lẽ ra được hai chàng trai kiệt xuất của trường để mắt đến, tôi phải vui mừng và sung sướng mới đúng, nhưng đằng này tôi chỉ thấy đau đớn và thống khổ. Khánh Phương không phải là người mà tôi yêu, anh chỉ đơn giản là người bạn đơn thuần của tôi.
Người mà tôi yêu là Hoàng Anh, nhưng hiện giờ, hắn lại không cần tôi. Hắn đã có người con gái mà hắn yêu và muốn kết hôn. Tôi và hắn đã không còn có bất cứ quan hệ nào nữa. Hắn đã đá tôi sang một bên, để đến với cô gái mà hắn muốn sống cả đời bên cạnh.
Nghĩ đến đây, tôi lại không thể ngăn được dòng lệ đang trực trào trên khóe mắt, nước mắt tôi lặng lẽ rơi, tôi khóc trong thầm lặng. Thế là hết, từ nay trở về sau, tôi sẽ phải tiếp tục sống cô độc cả đời, và không thể yêu được bất cứ ai nữa. Tình yêu giờ chỉ là một cơn ác mộng đối với tôi. Tôi đã sợ bị phản bội và bị hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác lắm rồi. Có người nào phải chịu đựng đủ mọi loại dày vò một cách đau đớn và khổ sở như tôi không ?
Trước đây, tôi luôn ngây thơ cho rằng, vì Hoàng Anh quá yêu tôi, nên mới hành động một cách điên cuồng như thế. Nhưng hóa ra, tất cả vì hắn muốn trả thù và muốn đùa giỡn tôi. Giờ tôi mới hiểu, không ai yêu lại đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng như thế với người mình yêu.
Tôi giờ mới hiểu thì đã quá muộn rồi. Tôi không thể lấy lại được những gì mà tôi đã đánh mất, cũng không thể quay trở lại thời điểm tôi và hắn mới gặp nhau. Nếu có thể, tôi sẽ ước không bao giờ phải gặp hắn và yêu hắn.
Mũi kim lành lạnh lại cắm vào ven tay, tôi bất giác rùng mình một cái, cơ thể tôi ớn lạnh, tôi nhộn nhạo muốn nôn. Mùi máu tanh tưởi hòa lẫn với nước mắt và nước bọt khiến tôi thấy khó chịu, tôi rất muốn quên đi cảm giác mình đang bị hàng nghìn mũi kim xuyên vào tim, và đang bị chiên trên một chảo dầu đang được đun sôi.
Tôi nghĩ mình sắp chết rồi, địa ngục đang vẫy chào tôi. Ánh sáng le lói nơi cuối con đường mà tôi đi ngày càng yếu đi. Ngay cả khi tôi chết đi, ông Trời cũng không muốn tôi lên thiên đường. Có lẽ tội nghiệt mà tôi gây ra lớn lắm, nên ông mới không ngừng trừng phạt tôi.
Từ từ, tôi dần chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi bị một cơn ác mộng khủng khiếp quầy rầy giấc ngủ của mình, chân tay tôi tê cứng, tôi muốn hét to lên, muốn có ai đó đến cứu tôi, nhưng tôi không thể mở miệng để kêu cứu, cổ họng tôi bị siết chặt, mũi tôi bị nghẹn, tôi không thể thở được.
Đến lúc tôi có thể hét lên một tiếng, và mở bừng mắt ra, thì cũng đã hơn một giờ chiều.
Khánh Phương thấy tôi đã tỉnh, anh vui mừng hỏi.
_Em thấy trong người thế nào ? Em đã đỡ hơn chút nào chưa ?
Tôi mờ mịt nhìn anh, đầu tôi đau nhức, suy nghĩ trong tôi hỗn loạn. Tôi giờ vẫn còn bị cơn ác mộng kia ám ảnh và điều khiển.
Anh bước lại gần giường, tay anh chạm nhẹ vào trán tôi.
_Em đã hạ bớt sốt rồi. Em có biết, anh đã lo lắng nhiều như thế nào, khi thấy em bị ngất xỉu ở trong khu rừng sau trường không ?
Tôi im lặng không trả lời anh, tôi cố gắng dùng bàn tay trái để nhay thái dương, tôi đau đầu quá, đầu tôi như muốn nứt ra làm đôi.
Khánh Phương để ý đến vẻ mặt suy yếu và mệt mỏi của tôi.
_Em không sao chứ ? Em có cần anh làm gì cho em không ?
Lúc này tôi mới lên tiếng trả lời anh, tôi không muốn làm một kẻ bất lịch sự và vô ơn khi anh chính là người đã có ơn cứu mạng tôi và mang tôi vào đây.
_Cảm ơn anh. Em không cần gì đâu. Em muốn về nhà.
Anh quan tâm, thân thiết cầm lấy tay tôi, đôi mắt màu da cam của anh ôn nhu và dịu dàng nhìn tôi.
_Em hãy nằm ở đây thêm một lúc nữa cho tỉnh táo hẳn đã, rồi anh sẽ đưa em về nhà.
Mắt tôi đỏ hoe, mặt tôi tái nhợt, trái tim và linh hồn tôi đã chết. Từ lúc biết, Hoàng Anh chỉ là vì muốn trả thù tôi, nên mới tìm cách tiếp cận mình, tôi đã hoàn toàn mất hết hy vọng vào tình yêu của hắn.
Bàn tay phải của tôi nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, anh nhẹ nhàng bảo tôi.
_Em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu có thể quên được, thì em hãy quên đi. Mọi chuyện chưa phải là đã kết thúc, mà đó mới chỉ là bắt đầu. Cuộc sống chỉ kết thúc khi mình chết đi, nếu vẫn còn sống, là vẫn còn có hy vọng và còn có tương lai.
Tôi lắng nghe lời khuyên chân thành và ấm áp của anh. Liệu tôi có nên tin anh không, tin rằng ở trên đời này, tôi vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu, và có thể quên được hắn, quên lý do vì sao hắn lại đối xử tàn nhẫn và lạnh lùng với tôi, cũng có thể quên luôn cảm giác, tôi được hắn chăm sóc và nâng niu như thế nào ?
Tôi không biết, và cũng không muốn nghĩ đến nữa. Chỉ cần tôi nghĩ đến hắn, lòng tôi lại đau đớn, trái tim tôi lại rỉ máu. Lúc này, tôi ước giá mà tôi bị mất trí nhớ thì hay biết mấy. Nếu có thể, tôi muốn tẩy xóa hết tất cả mọi kí ức có liên quan đến hắn ra khỏi đầu tôi. Tôi muốn làm lại một con người mới, và sống một cuộc sống khác.
Do tôi đòi về bằng được, nên Khánh Phương đành phải chiều theo ước muốn của tôi.
Tôi được anh dìu đi ra lán xe của trường cấp ba Anh Khoa. Bây giờ đã quá giờ tan trường nên không còn học sinh của khoa sáng nữa. Sân trường vắng hoe, bọn học sinh khoa chiều, đang ngồi ở trong lớp.
Tôi không muốn làm phiền và mang ơn anh thêm nữa, nên mấy lần từ chối không muốn anh đưa tôi về. Nhưng vì anh nhất quyết muốn đưa tôi về nhà an toàn nên tôi không thể cãi lại lời anh. Tôi nhận thấy tính cách của anh cũng bá đạo và có nhiều điểm tương đồng giống hệt Hoàng Anh. Tôi bắt đầu lo sợ vu vơ, không phải tôi lại quen thêm một ác ma nữa chứ ? Số phận tôi đã bi thảm lắm rồi, tôi không muốn bị hành hạ và dày vò thêm nữa. Tôi nghĩ mình nên tránh xa Khánh Phương xa ra một chút.
Một chàng trai càng thâm trầm, thì lại càng nguy hiểm và có nhiều mưu kế. Tôi rất sợ những chàng trai thâm sâu khó đoán giống như Khánh Phương và Hoàng Anh. Tôi giờ giống hệt một con chim sợ đậu phải một cành cong. Đã từng đau đớn và bị phản bội một lần đến chết đi sống lại, tôi không muốn lập lại sai lầm này thêm một lần nào nữa.
Trên đường về nhà, Khánh Phương quan tâm hỏi tôi rất nhiều thứ, tôi chỉ đáp qua loa cho có lệ. Tôi lúc này chỉ muốn được yên tĩnh một mình, tôi không muốn bị ai quấy rầy hay làm phiền mình. Tôi rất sợ phải nói cho người khác biết suy nghĩ thật sự trong lòng tôi. Tôi giờ không dám tin tưởng một ai cả.
Đi được một đoạn khá xa, anh chân thành hỏi tôi.
_Em có muốn đến nhà anh chơi không ?
Câu hỏi không thể dự đoán trước của anh, khiến tôi lúng túng. Tôi hiểu bạn bè đến nhà nhau chơi, thì không có việc gì, cũng không cần phải suy nghĩ xa xôi. Nhưng vào lúc này, tôi không thể thân cận và tiếp xúc với anh quá nhiều.
Dường như đoán được tâm sự và khúc mắc trong lòng tôi, anh cười nhẹ.
_Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh muốn mời em đến nhà anh chơi, vì anh muốn cho em xem mấy bức tranh mà anh đã vẽ. Anh biết em rất thích vẽ tranh, nên muốn chia sẻ đam mê hội họa với em.
Nghe anh nói, tôi thấy yên lòng hơn nhiều.
_Em xin lỗi, em cũng rất muốn đến nhà anh chơi và xem mấy bức tranh của anh. Nhưng giờ em không muốn đi đâu cả. Để khi nào tinh thần em khá hơn, em sẽ đến nhà anh chơi sau.
Khánh Phương mặc dù hơi thật vọng và hơi buồn khi thấy tôi từ chối và không chấp nhận lời mời của mình, nhưng anh vẫn vui vẻ vì tôi đã không cự tuyệt hoàn toàn.
_Anh mời em ăn một bữa cơm trưa được không ? Bây giờ cũng đã hơn một giờ chiều rồi.
Tôi lắc đầu đáp.
_Em không thấy đói. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải nhịn đói đến tận bây giờ.
Khánh Phương cười thành tiếng, giọng anh ấm áp và nhẹ nhàng.
_Em khách sáo quá. Chúng ta là bạn không phải sao ? Bạn bè thì phải giúp nhau những lúc gặp khó khăn chứ ?
Tôi gượng cười. Lòng tôi đang nổi sóng, tôi không thể nào vui nổi. Nếu là trước kia khi nghe anh nói những lời này, thế nào tôi cũng cười to, và vui mừng vì mình có được một người bạn tốt và thân thiện giống như Khánh Phương, nhưng từ khi chuyện khủng khiếp đó xảy ra, tôi không còn cảm giác gì nữa.