Ác Mộng Tình Yêu

Chương 32


Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 32


Tôi bị tên kia bế về nhà, giống hệt một cô vợ mới cưới, đang cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật. Điều tôi không thể ngờ được là tên kia nhất quyết cùng tôi đợi bố mẹ tôi về.
Vừa ngồi đợi bố mẹ tôi ở trong phòng ngủ cùng với tên kia, tôi vừa sợ hãi vừa hốt hoảng. Tôi lo sợ khi bố mẹ tôi về đến nơi, tên kia sẽ nói những chuyện không nên nói, lúc đó tôi biết phải ăn nói thế nào, biết phải giải thích làm sao, và phải làm cách nào để bố mẹ tôi yên lòng và tha thứ cho cách sống buông thả của tôi.
Tên kia chẳng những nắm được điểm yếu của tôi, mà ngay cả bố mẹ tôi, tên kia cũng tìm cách tiếp cận. Tôi giờ chẳng khác gì một con cá nằm trên thớt, mặc tên kia muốn giết, muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ suốt đời, tôi phải sống trong địa ngục và sống một cuộc đời không có tự do, niềm vui và lạc thú như thế này ?
Nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh của tôi, tên kia cười nhạt.
_Cô đang lo sợ tôi sẽ nói chuyện gì đó với bố mẹ cô đúng không ?
Tôi kinh hoàng nhìn tên kia, môi tôi run run.
_Cầu…cầu xin anh….xin…anh đừng nói lại mọi chuyện cho bố mẹ tôi biết. Tôi không muốn họ buồn lòng và lo lắng cho tôi.
Đôi mắt tên kia giễu cợt nhìn tôi, nụ cười trên môi tên kia ngày càng sâu.
_Cô muốn như thế cũng không khó gì. Chỉ cần cô nghe lời tôi là được.
Môi tôi mím chặt, tôi căm phẫn nhìn tên kia.
_Anh cần gì phải đe dọa tôi nữa. Những gì mà anh gây ra cho tôi vẫn còn chưa đủ sao ? Nếu anh muốn tôi chết, thì anh mới hài lòng, anh có thể lấy mạng của tôi bất cứ lúc nào.

_Cạch !
Ly nước lọc bị đặt mạnh xuống bàn, tên kia sắc lạnh nhìn tôi.
_Cô im đi ! Tôi đã nói là tôi không muốn cô cãi lại lời tôi, hay tìm cách chống đối lại tôi. Nếu không, tôi lại phải tiếp tục hành hạ cô, dạy dỗ cô.
Mắt tôi rớm lệ, mặt tôi trắng bệch, tôi mệt mỏi và chán nản nhìn tên kia.
_Anh đã đạt được mục đích của mình rồi, anh còn muốn gì nữa. Tôi giờ chỉ còn lại một cái xác, và một tâm hồn vỡ nát thôi. Nếu anh không chê, anh có thể lấy đi, có thể giữ lấy.
Tôi nghiến chặt răng, mắt tôi nổi lửa hận, giọng tôi thét vang.
_Anh có thể giam giữ tôi, có thể hành hạ tôi, nhưng anh đừng hòng lấy được trái tim tôi.
Tôi cười, cười thật thê lương, cười ra nước mắt, cười đến thắt ruột, tôi ho sù sụ, tôi không thở được.
Tên kia tái mặt nhìn tôi, mắt tên kia đau khổ và lạnh lẽo. Tôi đã chọc ngoáy vào nỗi đau trong lòng tên kia.
Đúng ! Tên kia có thể chiếm thể xác, giam giữ tự do của tôi, bắt tôi sống kiếp nô lệ suốt đời, nhưng còn trái tim tôi, linh hồn và lý trí của tôi, tên kia đừng hòng mà có được. Có được một tấm thân ngày ngày héo rũ, ngày ngày bị tàn phá thì có ích gì.
Tôi rất muốn cười to, rất muốn giễu cợt tên kia, rất muốn lớn tiếng rủa tên kia ngu ngốc, rủa tên kia quá độc ác và đối xử tàn nhẫn với tôi. Nhưng tôi không thể mở miệng để mắng chửu tên kia, cũng không thể nhếch mép lên để cười.

Nỗi đau mà tên kia khắc vào trái tim tôi quá sâu và quá dày. Tôi giờ không còn cần gì nữa, cũng chẳng quan tâm tên kia có yêu tôi thật lòng không ? Giờ tôi chỉ có hận, có căm ghét, tôi đã bị tên kia đánh, bị tên kia quát mắng, bị dày vò đến chết đi sống lại. Tâm hồn tôi đã vỡ nát, đã tan thành từng mảnh rồi. Chút tình cảm còn xót lại mà tôi dành cho tên kia, cũng tan thành mây khói.
Nếu có thể, tôi muốn dùng dao rồi đâm sâu vào trái tim tên kia. Tôi muốn biết trái tim tên kia làm bằng gì, mà sao tên kia có thể hành hạ và dày vò tôi một cách tàn nhẫn và thô bạo như thế ? Đây là cách mà tên kia thể hiện tình yêu với tôi sao ? Tôi tự hỏi nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi, liệu tôi còn có thể sống được bao lâu ?
Đời người rất dài, cuộc sống có rất nhiều biến động và có rất nhiều tình huống xảy ra ngoài ý muốn. Nếu tên kia cứ độc tài, chỉ biết quan tâm đến cảm giác và suy nghĩ của chính mình, tôi sẽ phải làm sao ? Chẳng lẽ tôi suốt ngày phải ở yên trong nhà, và không được tiếp xúc với xã hội, không được phép có bạn bè ?
Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, mồ hôi ớn lạnh tuôn trào, trái tim tôi ngừng đập.
Không ! Ngàn vạn lần không ! Tôi không thể chấp nhận cuộc sống không khác gì một thằng tù khổ sai như thế. Nếu phải lựa chọn giữa việc chấp nhận một tên ác ma giống như tên kia, và một cuộc sống không có tên kia, tôi thà chọn cái thứ hai.
Tôi sẽ phải tìm cách để rời xa tên kia mãi mãi, dù tôi có phải chết, tôi cũng nhất quyết không bao giờ sống bên cạnh tên kia. Tôi đã sợ và ớn tên kia lắm rồi. Tình yêu mà tên kia mang lại cho tôi, chẳng khác gì một con dao sắc. Hàng ngày, hàng đêm, hàng giờ con dao đó cứa sâu vào thể xác, linh hồn và trái tim tôi.
Năm giờ chiều, bố mẹ tôi về đến nơi.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, tiếng mở cửa, và giọng nói vui vẻ của mẹ tôi ở dưới phòng khách, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi vội vã ngồi dậy, loạng choạng tôi muốn nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Tên kia giữ chặt lấy tay tôi, tên kia lạnh lùng bảo tôi.
_Cô nằm xuống đi, cô vẫn còn mệt, cô không nên đi lại nhiều. Bố mẹ cô sẽ nhanh lên đây để thăm cô thôi.

Tôi muốn đuổi tên kia về, muốn tên kia biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay tức khắc.
Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, tên kia cười lạnh.
_Cô tốt nhất là đừng có cãi lời tôi, hay nói câu gì không nên nói. Nếu không, tôi sẽ không đảm bảo, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, là sẽ không nói lại những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta cho bố mẹ cô biết đâu.
Tôi run rẩy nhìn tên kia, thanh âm suy yếu.
_Anh…anh uy hiếp tôi ?
Khuôn mặt tên kia lạnh băng, thanh âm tên kia trầm xuống.
_Cô có muốn thử không ?
Tôi vội lắc đầu. Tôi biết tên kia không phải là một chàng trai đơn giản. Mưu lược và trí óc của tên kia hơn hẳn tôi. Nguyên việc tên kia bày mưu tính kế để cho tôi xa vào bẫy, đã chứng minh được khả năng của tên kia.
Tôi đã là một đứa con gái không ra gì và hư hỏng, tôi không muốn bố mẹ tôi buồn lòng và lo lắng cho tôi. Hiếm khi họ mới có thể về nhà thăm tôi, tôi làm sao dám phá hỏng hai ngày nghỉ phép của họ.
_Cộc ! Cộc !
Tiếng gõ cửa vang lên. Mẹ tôi lo lắng hỏi tôi.
_Hồng Anh ! Con có ở trong phòng không ?
Tôi vụng về lau đi hai dòng lệ trên má, chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Cố lấy lại tinh thần và tự chủ, tôi run giọng lên tiếng.

_Bố mẹ vào đi !
Bố mẹ tôi mở cửa bước vào. Họ kinh ngạc khi phát hiện ra trong phòng ngoại trừ tôi, còn có cả tên kia nữa.
Khi nhìn thấy một chàng trai có khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú, tư thế và dáng vẻ đều oai phong lẫm liệt, mẹ tôi đã nhìn tên kia bằng ánh mắt thiện cảm. Khi tên kia mỉm cười lễ phép chào hỏi bố mẹ tôi, mẹ tôi càng thích tên kia hơn.
Là nạn nhân của tên kia, tôi rất muốn hét ầm lên, rất muốn nói sự thật cho bố mẹ tôi biết về con người xấu xa và đê tiện của tên kia, nhưng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn bố mẹ tôi cười tươi chào lại tên kia, và bắt chuyện với tên kia.
Tên kia đóng rất đạt vai người bạn trai tốt và hết lòng vì bạn gái. Tên kia cười lễ độ, ăn nói điềm đạm, giọng nói ngọt và sâu của tên kia giờ phát huy đến cực điểm.
Trong khi bố mẹ tôi và tên kia nói chuyện vui vẻ với nhau, tôi ngồi cứng đờ ở trên giường, mắt mờ mịt nhìn tên kia, miệng tôi hết há ra rồi lại ngậm vào, tôi không thốt nổi lên một câu.
Để cho bố tôi và tên kia xuống phòng khách nói chuyện với nhau, mẹ tôi tươi cười bước lại gần giường tôi, mẹ tôi dịu dàng đặt tay lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ trong cơ thể. Mắt mẹ xót xa và đau lòng khi thấy tôi gầy đi không ít.
_Mẹ xin lỗi con. Lẽ ra bố mẹ phải về sớm hơn để chăm sóc con. Nhìn con xanh xao và ốm yếu thế này, mẹ thấy có lỗi với con quá.
Tôi ôm chặt lấy mẹ tôi, tôi khóc nức nở, khóc như nước vỡ đê. Có bao nhiêu đau khổ và uất ức, tôi đều tuôn hết cả ra, tôi muốn nước mắt rửa trôi hết tất cả. Tôi tuy không thể nói và kể cho bố mẹ tôi nghe sự thật, nhưng chỉ cần bố mẹ tôi còn ở đây, còn được họ ôm và che chở cho tôi, tôi yên lòng rất nhiều.
Mẹ tôi vỗ nhẹ vào lưng tôi, miệng luôn nói lời an ủi và động viên tôi. Thấy tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc theo. Chắc mẹ tôi ngạc nhiên lắm, vì có bao giờ tôi ôm lấy mẹ tôi để khóc, hay gào to như thế này.
Tôi vốn là một cô gái mạnh mẽ và tự chủ, dù có bị đánh gãy xương, tôi cũng chỉ rơm rớm nước mắt, tôi tuyệt đối không khóc to và khóc nhiều.
Tôi cũng muốn sống vô tư và phóng khoáng như xưa, nhưng không thể nữa rồi. Tên kia đã hủy diệt đi hết tất cả những thứ tốt đẹp của tôi, tên kia đang bắt tôi phải nhận lấy những gì mà tôi đã gây ra cho tên kia. Không lẽ chỉ vì tôi muốn tên kia quên tôi và có thể sống tốt hơn, tên kia lại hận tôi nhiều như thế ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.