Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 29
Sáng hôm sau, tôi mệt mỏi thức giấc, đầu tôi vẫn rất đau, còn mí mắt nặng như đeo chì, cơ thể tôi rệu rã, từng khớp xương đau nhức như muốn gãy vụn. Chỉ trải qua có một ngày, một đêm bị sốt, và không ăn được gì, sức khỏe của tôi đã bị suy giảm rõ rệt.
Trong phòng chỉ có một mình tôi, chắc tên kia đã bỏ đi đâu đó rồi. Cả ngày hôm qua được tên kia chăm sóc, và quan tâm lo lắng, tôi rất cảm động và biết ơn tên kia. Mặc dù tất cả đều là do tên kia hại tôi, nhưng những gì mà tên kia làm cho tôi, tôi vẫn nhớ mãi không quên.
_Cạch !
Cánh cửa được mở ra. Từ bên ngoài, tên kia bước vào trong.
Thấy tôi đã tỉnh, tên kia mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
_Em đã tỉnh rồi sao ? Em thấy trong người thế nào ?
Tôi im lặng nhìn tên kia. Tôi không biết phải đối mặt tên kia thế nào, sau chuyện xảy ra vào sáng hôm qua. Tôi vẫn còn rất hận và căm ghét tên kia, tôi vẫn không thể gạt bỏ những mặc cảm và cảm giác khó chịu khi nhìn thấy tên kia. Nhưng một phần trong tôi, cũng đang dần tha thứ cho tên kia. Tôi thật sự rất ghét những suy nghĩ hỗn loạn và lộn xộn ở trong đầu. Tôi muốn mình phải có một quyết định dứt khoát và chắc chắn, tôi không muốn sống như hiện nay nữa.
Tên kia đặt bát cháo vẫn còn bốc khói ở trên bàn. Ngồi xuống giường, tay tên kia đặt lên trán tôi.
_Em cảm thấy thế nào, tại sao em không nói gì cả ?
Tôi mở to mắt nhìn tên kia, mặt tôi đờ đẫn giống như một người vừa mới tỉnh lại sau hơn 50 năm nằm liệt giường và ngủ say không biết gì cả.
Tên kia ôm lấy tôi vào lòng, tay tên xoa đầu và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
_Em đừng lo lắng, đừng sợ hãi. Anh hứa lần sau, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa. Anh sẽ bảo vệ em.
Hai tay tôi buông thõng, đầu tôi dựa vào ngực tên kia. Tôi đang lắng nghe nhịp đập trong trái tim, lắng nghe giọng nói ngọt và sâu của tên kia. Tôi nhắm mắt lại, tôi cố cảm nhận tình cảm chân thành mà tên kia dành cho tôi, cố dẹp bỏ những suy nghĩ không hay về tên kia, cố quên đi những gì mà tên kia đã gây ra cho tôi. Giờ phút này, tôi lại tự hỏi bản thân là tôi có nên tha thứ và bỏ qua cho tên kia không ?
Tên kia dùng hai tay bấu nhẹ vào tay tôi, rồi đẩy tôi ra. Mặt tôi đối diện với tên kia, mắt tôi nhìn vào mắt tên kia.
Tên kia nhìn ngắm khuôn mặt vì ốm yếu đã trở nên tái xanh và mệt mỏi của tôi. Tên kia đau lòng nhìn tôi, đôi mắt lo buồn và thương xót, tay tên kia chạm nhẹ vào má tôi.
_Em gầy quá ! Chỉ trải qua có một ngày mà trông em đã sụt cân thấy rõ.
Bưng bát cháo, tên kia múc một thìa cháo nhỏ, miệng ngọt ngào và dụ dỗ tôi.
_Em ăn một chút gì đi, để lúc nữa còn phải uống thuốc.
Tôi ngơ ngác hết nhìn bát cháo trên tay tên kia, rồi lại nhìn lên khuôn mặt lo lắng và quan tâm của tên kia dành cho tôi. Tôi thẫn thờ ngồi nhìn tên kia không chớp mắt, tôi giờ giống như một kẻ mất trí. Tôi tự hỏi, tôi có đang mơ không ? Có đúng là tên kia đã vì tôi, nên đã đi nấu cháo và giờ đang muốn bón cho tôi ăn không ?
Đôi môi gợi cảm của tên kia thổi nhẹ vào thìa cháo trên tay, sau đó đút vào miệng tôi.
Tôi vô thức há miệng ra và nuốt xuống, mắt tôi vẫn nhìn tên kia chăm chú, tôi nhìn tên kia đến ngây dại, hốc mắt tôi đỏ hoe, tôi muốn khóc. Khi ốm yếu, tôi trở nên mềm yếu và dễ khóc. Tôi rất cảm động, rất muốn ôm chầm lấy tên kia rồi khóc một trận cho thật đã. Tôi muốn xả hết tất cả những đau đớn, thống khổ và buồn phiền mà tôi phải chịu đựng mấy ngày qua.
Ăn được đến thìa cháo thứ hai, tôi đã rơi lệ. Hai dòng lệ trong suốt rơi xuống má, môi tôi run run, tôi vẫn ngơ ngác nhìn tên kia.
Tên kia giật mình khi thấy tôi khóc. Vội đặt bát cháo xuống bàn, tên kia dùng khăn tay để lau nước mắt cho tôi, thanh âm tên kia khàn khàn và hơi run rẩy.
_Em đừng khóc ! Anh…anh xin lỗi, lẽ ra anh nên quan tâm và để ý đến em nhiều hơn. Lẽ ra anh phải đoán trước được bọn con gái trong trường sẽ hại em, nếu mà anh biết được, em đã không xảy ra chuyện gì, em đã không phải trải qua những giây phút đáng sợ và kinh hoàng như thế.
Càng nghe tên kia nói, tôi càng khóc dữ, khóc thật to. Giờ đây, tôi không còn muốn kìn nén, không còn cố tỏ ra bình thản và không có chuyện gì nữa. Tôi vốn chỉ là một cô gái yếu đuối, một cô gái hay mâu thuẫn và luôn luôn thay đổi quyết định của chính mình.
Tên kia ôm chặt lấy tôi vào lòng, tay tên kia không ngừng vỗ nhẹ vào lưng tôi, miệng luôn nói câu xin lỗi và trấn an tôi.
Tôi đấm nhẹ vào ngực tên kia, tôi vừa khóc vừa trách móc tên kia. Tôi không biết mình đã nói gì, nhưng tôi đã nói rất nhiều, tôi đã nói hết tất cả mọi suy nghĩ và cảm giác mà tôi dành cho tên kia ra ngoài, tôi muốn tên kia nghe cho thật rõ, thật kĩ để biết rằng, tôi đã từng hận và căm ghét tên kia nhiều như thế nào.
Khóc mãi, nói mãi, cuối cùng tôi kiệt sức, thanh âm tôi trở nên nhỏ dần, nước mắt trên má tôi ngừng chảy, tôi không còn rơi lệ, không còn gào khóc nữa.
Tên kia thấy tôi đã ngừng khóc, đã ngừng nói lung tung, tên kia lại dùng khăn tay để lau lệ trên má tôi.
Nâng cằm tôi lên, tên kia đau khổ nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai giờ trở nên u buồn và cô đơn.
_Anh biết, em hiện giờ rất hận và căm ghét anh. Anh không mong là em sẽ nhanh tha thứ và bỏ qua cho anh. Nhưng em có thể hứa với anh là em sẽ không bỏ đi và không rời xa anh thêm một lần nữa được không ?
Môi tôi mấp máy, miệng tôi thì thào.
_Tôi…tôi giờ đang rất hỗn loạn. Tôi …tôi không thể trả lời anh ngay lúc này được. Anh hãy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ, tôi không muốn làm một người thất hứa và lừa dối anh thêm một lần nữa.
Mặt tên kia trầm xuống, đôi mắt xanh biếc của tên kia trống rỗng.
_Hóa ra từ trước đến nay em vẫn chưa xác định được tình cảm mà em dành cho anh.
Tên kia nở một nụ cười thê lương, mắt tên kia tối xầm, môi mím chặt.
_Em là một kẻ dối trá, một người lừa đảo ! Tối hôm kia, em nói muốn cùng anh tạo dựng một mối quan hệ mới, nhưng hôm nay em lại hoàn toàn thay đổi. Em luôn cho anh hy vọng, rồi lại dập tắt mất hy vọng mà anh vừa mới nhen nhóm lên.
Bả vai tôi bị tên kia bấu chặt, tên kia căm phẫn nhìn tôi.
_Anh đã chán chơi trò chơi với em lắm rồi. Từ giờ trở đi, anh sẽ không tin bất cứ một lời nào của em nữa, anh sẽ quyết định tất cả mọi việc. Em không có quyền nói đi là đi, nói bỏ là bỏ được. Anh sẽ giữ em thật chặt, sẽ bắt em ở lại bên cạnh anh cả đời. Anh muốn biết em sẽ làm được gì, em sẽ tìm cách gì để thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Tuyên bố xong sự sở hữu và kiểm soát của mình đối với cơ thể, linh hồn và thể xác của tôi, tên kia cầm bát cháo lên, múc một thìa cháo, tên kia tiếp tục bón cháo cho tôi ăn.
Tôi khóc rấm rứt, tôi đang tức giận, đang phẫn nộ đến cực điểm, tôi không thể nuốt nổi thìa cháo do tên kia bón. Ý nghĩa phản kháng và muốn chạy trốn lại bùng lên dữ dội trong tôi, tôi không muốn tên kia kiểm soát và điều khiển cơ thể, lý trí và thể xác của tôi, tôi muốn làm chủ chính mình.
Tôi quay mặt đi hướng khác, tôi không muốn nhìn mặt tên kia.
Hành động chống đối, và không biết điều của tôi, đã khiến tên kia nổi giận. Tên kia thô lỗ bắt tôi phải đối diện với tên kia, sau đó đút thìa cháo vào miệng tôi.
Tôi cố tình không chịu mở miệng để nuốt thìa cháo kia, tôi muốn chống đối tên kia đến cùng.
Tên kia cười lãnh khốc, đôi mắt lạnh lẽo và thâm trầm nhìn tôi trừng trừng.
Tôi chán ghét nhìn tên kia, mặt tôi cứng đờ, cảm xúc trong tôi đã chết.
_Em không muốn ăn cháo do anh nấu và bón cho em chứ gì ?
Nụ cười trên môi tên kia càng lạnh, càng thâm sâu khó đoán.
_Em càng không muốn ăn, anh càng muốn bón cho em bằng được.
Tên kia miệng húp gần hết nửa bát cháo, mắt nhìn tôi giống như một con sư tử đang rình mồi.
Dưới cái nhìn như muốn nuốt gọn tôi vào bụng của tên kia, khiến tôi bất giác rùng mình và run rẩy.
Tôi kinh hoàng nhìn tên kia, tôi không đoán được suy nghĩ trong đầu tên kia.
Đến khi tên kia lôi giật tôi vào lòng, dùng miệng để chuyển cháo vào miệng tôi, tôi mới hốt hoảng giãy giụa cố vùng thoát khỏi miệng lưỡi và vòng tay cứng như sắt thép của tên kia.
Tên kia bắt ép tôi phải nuốt toàn bộ số cháo trong miệng tên kia xuống cổ họng. Tôi căm tức không chịu nuốt xuống, thành ra tên kia đẩy tôi ngã xuống giường, rồi nằm đè lên người tôi.
Tôi dù có cố, có muốn chống đối nhưng cũng chỉ làm được một nửa. Một phần cháo nhỏ bị tràn ra miệng tôi, còn đâu đều bị tôi nuốt xuống hết.
Khi môi tên kia rời khỏi môi tôi, tôi ho sặc sụa, người tôi co lại giống như một con tôm. Mắt tôi căm phẫn như tên kia, lúc này tôi rất muốn xông lên đánh và tát tên kia.
Tôi tưởng như thế là xong. Không ngờ tên kia húp nốt số cháo còn lại trong bát, và dùng cách tương tự để bắt tôi ăn.
Sau khi bắt tôi ăn bằng cách kì cục đó, tên kia đưa một cốc nước và hơn sáu viên thuốc cho tôi.
Tôi sợ hãi lui vào tận trong góc giường, mắt đề phòng nhìn tên kia.