Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 11
Đến trường trong tâm trạng bực bội, tôi lúc này muốn đến khu nhà A rồi tìm đến phòng A7 nơi mà tên kia đang theo học, sau đó sẽ đánh cho tên kia một trận nhừ tử. Hừ ! Sao tên kia dám chọc tức tôi hết lần này đến lần khác.
Gửi xong xe vào lán xe của trường cấp ba Anh Khoa sau khu nhà B, tôi mới lững thững đi vòng ra sân trước của ngôi trường.
Tôi tròn xoe mắt nhìn lực lượng đông đảo của phái nữ đang ùn ùn kéo càng ngày càng đông ra sân trường. Tôi không hiểu bảng thông báo của trường dã dán tờ giấy gì mà bọn con gái phấn kích và hô hào đầy khí thế như thế.
Tôi đang bực bội và tức giận, nên cũng không để ý nhiều. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đi lên lớp, đút cặp vào ngăn bàn, rồi gục mặt xuống bàn để ngủ một giấc cho tĩnh tâm.
Muốn đi lên lầu hai của khu B, tôi bắt buộc phải đi qua tiền sảnh, sau đó dùng cầu thang ở giữa căn nhà để leo bộ lên. Bọn con gái chen càng ngày càng đông, nên tôi không thể chen chân vào nổi. Tôi thấy tất cả bọn con gái ở trường đều tập trung ở đây. Đúng là thảm họa ! Tôi tự hỏi khu B mà tôi đang học đã trở nên nổi tiếng từ bao giờ thế, mà chỉ trong vòng có mấy ngày tôi đi học, mọi người đều thích đến đây để tụ tập, và gây rối ?
Không đi được cầu thang ở giữa căn nhà, tôi đành phải đi cầu thang ở bên hông của căn nhà. Đi ngang qua ba cô gái đang túm tụm xem một bức tranh vẽ chân dung bằng bút chì, tôi vì vô tình nên đã liếc nhìn. Năm giây đầu tiên, tôi choáng váng. Phải mất gần một phút, tôi mới bàng hoàng tỉnh mộng.
Tờ giấy kia rõ ràng vẽ chân dung của tôi. Sao tự dưng tôi lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thế này ? Có nhầm lẫn hay hiểu lầm gì ở đây không ?
Lúc đầu, tôi không quan tâm. Nhưng giờ tôi quan tâm. Tôi muốn biết kẻ nào dám vẽ chân dung thật của tôi ra để làm trò đùa. Chúa ơi ! Tôi muốn phát điên lên mất !
Dùng sức mạnh và sự phẫn nộ đang bùng nổ của mình, tôi chen chân được vào gần bảng thông báo.
Trước mặt tôi là một bức tranh vẽ chân dung của tôi rất sống động và có hồn. Tôi đang ôm một con chim bồ câu vào lòng, nước ngập đến ngang người, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mông lung về phía trước, khuôn mặt trái xoa dễ thương và xinh đẹp nhìn mờ mờ ảo ảo được phản chiếu dưới mặt nước hồ trong xanh, mái tóc màu hạt dẻ ướt nhẹp bắt vào da đầu. Trông tôi chẳng khác gì một nữ thần của biển cả.
Dù tôi cũng là một họa sĩ, nhưng tôi phải thừa nhận một điều là tôi không thể vẽ được một bức tranh có hồn và có sức sống như thế này. Nhìn hình ảnh của tôi trong bức tranh, mà trông cứ như là thật, như thể tôi đang thật sự đứng ở trong hồ và mọi người đều đang đứng nhìn tôi từ xa.
Tôi căng mắt đọc dòng thông báo dưới bức tranh. Đọc xong mặt tôi từ màu hồng chuyển sang màu tím, sau đó là tái xanh.
“Cô gái lạ ! Tôi mong cô hãy mau xuất hiện và hãy mau đến chỗ tôi để nhận lại đôi giày mà cô đã bỏ quên. Nếu cô mà không chịu xuất hiện, tôi sẽ cho đăng thông báo tìm cô, và cho in hình của cô. Chắc cô cũng không muốn hình của mình bị tung tán và rải rác khắp nơi chứ ?
Tôi sẽ dùng mọi cách để cô chịu xuất hiện trước mặt tôi thì thôi. Tôi sẽ tìm bằng được cô dù có phải lục tung cả cái trường này lên. Món nợ mà cô nợ tôi, tôi sẽ tính với cô dần dần. Chắc cô cũng không quên chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta khi ở trong hồ nước chứ ?
Tôi hy vọng sau khi đọc thông báo này, cô sẽ xuất hiện và kết thúc việc tìm kiếm của tôi ở đây. Nếu không, lần sau tôi sẽ vẽ hình cô một cách chi tiết hơn, và miêu tả lại những gì đã diễn ra giữa hai chúng ta.”
Tên điên khùng kia, định làm gì mà cho dán thông báo hết sức hoang đường này.
Tôi dơ tay lên định xé ngay bức tranh vẽ chân dung của mình và tờ giấy dán thông báo muốn tìm tôi xuống, nhưng dơ tay đến lưng chừng, tôi lại buông tay xuống. Tôi sợ nếu tôi nóng giận làm liều, tên kia sẽ nghi ngờ tôi. Mà nếu tên kia không nghi ngờ tôi, tôi cũng trở thành kẻ thù của tất cả bọn nữ sinh trong trường. Tôi vò đầu bứt tóc, tôi nhất định phải nghĩ ra cách để kết thúc tất cả việc này trong im lặng, mà không cần phải gặp mặt tên kia.
Đẩy bọn con gái đứng sang một bên, tôi lững thững rời đi. Chân tôi đá mấy viên sỏi nằm trên sân gạch, đầu tôi đang tính toán nên làm thế nào cho phải, cho hợp tình hợp lý và có thể vẹn cả đôi đường.
Trèo lên hơn mười bậc thang, tôi đi trên hành lang của lầu hai. Tâm trạng của tôi lúc này rất xấu, nên chỉ cần bọn bạn trong lớp dám chọc giận tôi giống như hai hôm trước, tôi sẽ không tha cho họ.
Đến cửa lớp, tôi vừa mở cánh cửa làm bằng gỗ màu cánh gián, một xô nước làm bằng nhựa đựng đầy nước được treo trước cửa phòng, hai bên được buộc bằng hai sợi chạc dài, kêu lêu hai tiếng “Xoạch”, “Két”, rồi đổ nghiêng xuống dưới và trút nước giống như thác đổ.
Bon bạn trong lớp thấy tôi xuất hiện, đã kéo nhẹ hai đầu dây được buộc vào xô nước.
Nghe thấy âm thanh kì lạ, theo phản xạ tôi liền chạy nhanh vào giữa phòng, hậu quả cô giáo dạy Địa lý vào lớp cùng với tôi bị ướt hết. Do cô đi lên lầu bằng cầu thang ở bên hông căn nhà phía bên tay trái, nên bọn bạn trong lớp không thể nhìn thấy cô bằng hai cửa sổ thông ra hành lang. Chính vì thế họ mới tạo nên cảnh tưởng mỹ lệ này.
Nếu lúc nãy, tôi tức điên lên, thì giờ tôi thấy rất hả hê. Cho bọn họ nếm mùi tai bay vạ gió là gì.
Tôi bình thản đi về cuối lớp, tiến đến gần chiếc bàn của mình, kéo ghế, tôi ngồi xuống.
Bọn bạn trong lớp kinh hãi hết nhìn tôi, lại nhìn cô giáo dạy địa lý. Họ không ngờ nạn nhân mà bọn họ muốn dành tặng ột xô đầy nước lạnh kia không phải là tôi mà lại là cô giáo dạy địa lý.
Mái tóc đen dài đến ngang vai, cùng bộ quần áo tân thời màu xanh dương in những cánh hoa violet màu tím của cô đang rỏ nước ròng ròng xuống sàn nhà. Mắt cô phẫn nộ nhìn tất cả bọn học sinh trong lớp. Cũng may chiếc cặp của cô làm bằng da nên không có việc gì.
_Tất cả lớp đứng lên cho cô !
Cô giáo cao giọng quát to.
_Nói cho cô biết, ai là người đã bày ra cái trò này ?
Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi là một nạn nhân xém chút nữa là bị dội nước oan vào người giống như cô, nên tôi là vô can. Tôi vì không làm, nên tôi không thấy có lỗi, hay thấy ray rứt lương tâm. Mọi việc hãy để cho cô giáo xử lý bọn học sinh nghịch ngợm và thù dai này đi.
_Rầm !
Cô giáo tức giận đập bàn.
_Sao các em không trả lời cô ? Các em muốn tất cả lớp bị phạt đi lau dọn nhà vệ sinh hay quét sân trường một tuần, các em mới chịu thừa nhận lỗi lầm và lên tiếng xin lỗi cô chứ gì ?
Là bạn học trong một lớp, người mà các thầy cô giáo chú ý nhiều nhất và hay gọi nhiều nhất chính là lớp trưởng. Sự việc lần này khá nghiêm trọng, nên cô giáo chỉ đích danh lớp trưởng đứng lên.
_Ngọc Sơn ! Em đứng lên cho cô biết, chuyện này là sao ? Ai là chủ mưu ?
Ngọc Sơn lúng túng đứng lên, mắt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt phẫn nộ và tức giận của cô giáo.
_Chúng…chúng em xin lỗi cô. Bọn em chỉ là nhất thời muốn bày trò nghịch ngợm thôi.
_Nghịch ngợm ? Các em có biết, bây giờ các em bao nhiêu tuổi rồi không ? Các em đã gần 18 tuổi rồi, cô đoán có em đã vừa mới bước qua 18 được mấy tháng hay mấy ngày, các em đều đủ tuổi để trở thành một công dân rồi. Chỉ còn mấy tháng nữa, các em đã phải lo ôn thi để thi vào đại học. Nhưng cô thấy, các em vẫn còn ham chơi và nghịch ngợm lắm. Lẽ ra năm nay là năm cuối, các em phải cố gắng học tập và sống chan hòa với nhau để mai sau khi có xa nhau, các em còn có ấn tượng tốt đẹp dành cho nhau.
Cô giáo thở dài, giọng cô buồn bã và lo âu.
_Các em khiến cô thất vọng quá ! Cô không muốn phạt các em nhưng nếu không phạt, các em sẽ không thấm thía được hành động do mình gây ra.
Thế là, nhờ trò đùa tai quái của bọn bạn trong lớp, tôi bị vạ lây. Cô giáo phạt chúng tôi đi lau dọn nhà vệ sinh.
Lớp chúng tôi chia ra làm hai đội nam và nữ. Đội nữ sẽ lau chùi và dọn dẹp nhà vệ sinh nữ, còn đội nam lo phần việc ở nhà vệ sinh nam.
Nhà vệ sinh của trường cấp ba Anh Khoa nằm ở tầng trệt của khu B. Sàn nhà và cánh cửa ván gỗ đều được sơn màu xanh dương. Phòng vệ sinh nữ có hơn 10 phòng, và có hơn 10 chậu rửa làm bằng men sứ. Nhà vệ sinh chỉ rộng khoảng từ 10 đến 12 mét vuông. Đối diện với 10 chậu rửa có một tấm gương lớn làm bằng kính.
Cầm chổi, đeo găng tay bằng nhựa, tôi đứng ở giữa phòng. Nói thật, tôi rất ghét công việc dọn dẹp vệ sinh, nhất là phải lau chùi nhà vệ sinh và cọ rửa bồn cầu. Vì bọn bạn trong lớp, nên tôi mới phải làm công việc mà tôi ghét nhất. Vừa bị tên kia làm cho điên đảo, và bừng bừng lửa giận, lại cộng thêm bọn bạn ngu ngốc không hiểu chuyện làm cho bị vạ lây. Tôi giờ rất muốn đánh cho bọn con gái nằm bò càng ở đây, và gào khóc như lợn bị chọc tiết để xả giận.
Cầm lấy cán chổi, tôi bắt đầu lau sàn nhà.
Mấy cô tiểu thư con của những gia đình giàu có, họ có bao giờ phải làm công việc quét dọn và lau chùi nhà cửa, nên họ bịt mũi, họ kêu ầm lên, tay họ phẩy phẩy trước mặt như thể họ đang phải cố chịu đựng mùi tử khí bốc ra từ trong bồn cầu.
Tôi lạnh lẽo đứng nhìn họ, mắt tôi co lại, tôi đang nộ khí bốc hỏa.
_Cạch !
Tôi ném cán chổi xuống sàn nhà. Một tay chống sườn, một tay chỉ thẳng vào mặt họ, tôi nghiến răng cao giọng quát.
_Các người còn đứng ở đấy làm gì ? Còn không mau đi dọn dẹp vệ sinh đi ?
Mấy cô bạn trong lớp căm tức nhìn tôi, họ vừa nguýt tôi, vừa khinh bỉ bảo tôi.
_Mày có giỏi thì mày làm đi ! Tại sao bọn tao phải làm ?
Dùng mũi chân tôi hất cái chổi dưới sàn nhà lên cao, sau đó tôi dùng tay tóm lấy.
_Nếu các người còn để tôi nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ cho các người đo ván nằm ở đây. Thế nào, có muốn ăn đòn không, hay là chịu cầm chổi và rẻ lau để làm việc ?
Mắt và khuôn mặt tôi giờ rất sắc bén và hung tợn, bàn tay tôi cầm cán chổi đã nổi gân xanh. Chỉ cần họ nói một tiếng không, tôi sẽ dùng cán chổi để đánh vào mông và chân họ.
Bọn họ đã từng nhìn thấy tôi hạ ngục hơn sáu thằng con trai khỏe mạnh và hạ đo ván một thằng có tướng giống như một “con heo” trong lớp, nên bọn con gái không dám ho he hay dám vênh mặt lên để cãi lý với tôi nữa. Họ miễn cưỡng cầm cây chổi lên để lau sàn nhà, và khua khua vài nhát để lau bồn cầu.
Nhìn cách làm giống như là “làm cho có ” của họ, tôi rất muốn cười, nhưng cười không nổi. Bọn con gái trong lớp tôi chắc là chưa từng động tay động chân làm bất cứ công việc gì nên mới thấy ghê tởm khi phải làm công việc vệ sinh.
Sau hơn một tiếng đánh vật với việc lau sàn nhà và lau bồn cầu, cuối cùng mọi việc cũng xong. Người làm nhiều nhất và vất vả nhất ở đây là tôi. Tôi vừa phải làm gần hết mọi việc cho họ, vừa phải mấy lần cứu họ khỏi ngã đập mặt xuống sàn nhà do xả nước tẩy rửa bồn cầu một cách bừa bãi và vụng về. Nghe mấy câu nói cám ơn không mấy thật lòng của họ, tôi nghĩ thà rằng tôi không cần nghe còn hơn.
Bọn con trai do lười và do vừa làm vừa đùa nghịch, nên vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Khi tôi cùng bọn con gái đi lên lớp, tôi hốt hoảng phát hiện chiếc túi sách của mình đã không cánh mà bay. Tôi không cất thứ gì đáng giá trong túi sách, tôi chỉ để sách vở, bút thước và một vài bức ảnh của mình. Điện thoại, máy nghe nhạc, chìa khóa xe, ví tiền tôi đều đút vào túi quần jean. Tôi không hiểu người nào lại có hứng thú với túi sách của tôi, mà lại chọn một túi sách không có giá trị về tài sản để lấy ?
Cả lớp đều đi lau dọn phòng vệ sinh nên chỉ có một mình tên mập như heo ở lại trông lớp. Tôi liền bước lại gần bàn của cậu ta.
Chống một tay xuống bàn, tôi nén giận hỏi.
_Cậu có biết túi sách của tôi ở đâu không ?
Cậu ta vẫn còn hận tôi đã đánh và làm bẽ mặt cậu ta trước cả lớp, nên cậu ta nhếch mép, rồi “hừ” lạnh bảo tôi.
_Không biết.
Thái độ không hợp tác và vô trách nhiệm của cậu ta khiến tôi nổi nóng.
_Cậu mà không chịu nói, tôi sẽ cho rằng chính cậu là người đã lấy và dấu túi sách của tôi đi.
Cậu ta kích động hét ầm lên.
_Mày bị điếc hay sao thế hả ? Tao đã nói là tao không biết.
_Ồ, thật sao ? Sao tôi lại thấy mắt của cậu gian thế kia ?
Cậu ta chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
_Tốt nhất là cậu nên nói cho tôi biết túi sách của tôi hiện giờ đang ở đâu. Nếu cậu để tôi phải đích thân đi tìm, tôi sẽ không buông tha cho cậu.
Cậu ta cầm túi sách ở trên bàn, khoác lên vai, cậu ta muốn nhanh chóng rời khỏi lớp.
Tôi đâu có ngốc đến nỗi để cho nghi can của mình chạy thoát.