Bạn đang đọc Ác Mộng Tình Yêu: Chương 1
Điều mà bạn thích làm nhất trong cuộc đời là gì ? Câu hỏi này đối với tôi thì rất dễ để trả lời. Ước mơ duy nhất của tôi là: ăn, ngủ, không phải làm gì, không phải đi học, cũng không phải tiếp xúc với ai. Đấy ! Ước mơ của tôi chỉ đơn giản như thế. Nhưng không hiểu vì sao, tôi không bao giờ thực hiện được.
Tôi là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, và đa tài ư ? Hoàn toàn nhầm ! Tôi là một cô gái ăn mặc luộn thuộm, đầu tóc bù xù, trên sống mũi lúc nào cũng đeo một cặp kính to đùng màu đen. Nếu răng tôi được nhuộm màu đen nữa thế nào tôi cũng biến thành nhân vật nữ chính trong bộ phim “Cô gái xấu xí”. Cũng may, tôi chỉ giống một phần nào đó thôi, nên mọi người không nhầm tôi với Huyền Diệu. Thật là may cho tôi quá !
Bố tôi là một nhà nghiên cứu địa chất nên thường xuyên di chuyển. Một năm gia đình tôi chuyển nhà không dưới bốn lần. Một con bé học mới có học cấp ba như tôi, mà năm nào cũng chuyển trường học liên tục làm sao có bạn, và làm sao có thể nhớ được ai. Thành ra, mặc dù năm nay tôi đã 18 tuổi rồi, nhưng tôi vẫn cô độc một mình.
Nếu tôi là một cô gái năng động, nhiệt tình và hướng ngoại, tôi nhất định sẽ cảm thấy buồn, tủi thân và cô đơn. Nhưng với một con bé suốt ngày chỉ thích ăn và ngủ, chỉ thích yên tĩnh một mình như tôi, thì vấn đề có bạn hay không hoàn toàn không ảnh hưởng đến tôi, mà ngược lại tôi còn thấy mừng vì không bị ai làm phiền và quấy rầy.
Sau nhiều bôn ba và trắc trở, Viện khoa học nơi mà bố tôi làm việc quyết định cho bố tôi công tác tại thành phố. Tôi nghe bố tôi nói lần này, gia đình tôi sẽ ở luôn tại đây, và không di chuyển đi đâu nữa. Khi nói những lời này, bố mẹ tôi muốn nhìn thấy hành động kích động và vui mừng của tôi.
Nhưng tôi đã làm họ thất vọng, khi tôi vẫn bình thản ngồi ăn cơm, thậm chí ngay cả nhếch mép cười nhẹ cũng không. Bố mẹ tôi không hề biết rằng, việc họ có chuyển nhà bốn lần một năm, hay chuyển trường liên tục cho tôi chưa bao giờ khiến tôi buồn lòng, hay phật ý.
Tôi không phải là một cô gái có quá nhiều hứng thú với bên ngoài nên tôi không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt ấy. Mọi người ai cũng phải có bạn mới sống vui vẻ được, nhưng tôi lại thấy bạn bè chỉ khiến tôi thêm bực mình và tức giận.
Sáng nay, là buổi học đầu tiên của tôi ở ngôi trường mới.
Trường học Anh Khoa là một ngôi trường cấp ba nằm ở trung tâm của thành phố. Trường gồm ba dãy nhà hai tầng. Có tất cả hơn 100 phòng học. Trường được sơn màu gạch cam vàng nhạt. Đứng từ xa nhìn ngôi trường giống như một nhà thờ có từ thời thực dân Pháp. Lối kiến trúc của ngôi trường mang xu hướng của phương Tây nên ở giữa sân trường có một bồn nước khá to, ở giữa bồn nước đặt một bức tượng đồng, tôi không biết đó là bức tượng tạc ai nhưng tôi thấy rất quen mắt. Trên sân trường có nhiều bồn hoa và cây xanh. Dưới những gốc cây to đều có ghế đá cho học sinh ngồi.
Đây là trường Dân lập nên học phí rất cao. Tôi không thích học trường tư, nhất là học cùng với những bọn công tử và tiểu thư nhà giàu. Nhưng vì bố cứ khăng khăng bắt tôi vào đây học, nên tôi đành chịu.
Mặc dù mức học phí ở đây cao hơn so với những trường cấp ba khác nhưng chất lượng giảng dạy rất tốt. Có lẽ bố tôi vì mong muốn tôi có thể đậu vào một trường đại học nào đó nên mới đầu tư tiền cho tôi vào học ở đây.
Tôi biết sức học của mình. Từ khi bắt đầu cắp sách đến trường tôi suốt ngày chỉ đạt loại trung bình khá. Một người học môn gì cùng giống như nào, làm sao có thể thi vào một trường đại học danh tiếng. Tôi nghĩ ngay cả một trường đại học lấy điểm đầu vào thấp, tôi cũng chưa chắc đỗ. Tôi muốn nói điều này cho bố mẹ tôi hiểu, nhưng tôi sợ họ buồn lòng, nên lại thôi. Tương lai của tôi mù mịt giống như những đám mây âm u trong những cơn bão.
Hơn 7g15 phút, tôi đi xe đạp đến trường.
Nhà tôi cách trường cấp ba Anh Khoa khá xa, nên tôi phải lựa chọn giữa hai phương tiện để đến trường là xe buýt và xe đạp. Nhà tôi cũng có xe máy, nhưng tôi không muốn đi.
Nhìn chiếc xe máy màu đỏ nặng nề, và lúc nào cũng kêu lên những âm thanh chói tai, khiến tôi liên tưởng đến những phát súng liên thanh trong trại tập bắn của quân đội. Tôi là người luôn ghét gặp phải phiền phức, nên tôi lựa chọn đi xe đạp cho an toàn và chủ động. Tôi có thể đi xe buýt, nhưng tôi ghét chờ đợi, ghét phải chen chúc nhau trong một không khí chật chội đầy mùi mồ hôi và hơi người. Đi xe tuy có hơi mệt một chút, và có thể bị thời tiết nắng mưa thất thường hành xác, nhưng tôi vẫn hài lòng với quyết định của mình.
Môn học buổi sáng bắt đầu lúc 7g30 phút, nên tôi vẫn còn 15 phút để thư giãn và đi dạo trên sân trường.
Sáng nay tôi mặc một chiếc quần jean bạc màu, một chiếc áo pull màu xám bạc dài đến ngang khủy tay, đầu tóc tôi vẫn bù xù giống như mọi khi, còn cặp kính đeo trên sống mũi giống hệt cặp kính của thám tử Conan trong bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật.
Nếu có ai đó chê ngoại hình của tôi, thì tôi cũng đành chịu. Tôi là người ít quan tâm đến vẻ bề ngoài. Dù họ có rủa tôi xấu như ma vương, hay trông buồn cười giống như một thằng hề, tôi vẫn tỉnh bơ mà lướt qua họ.
Gửi xe vào đúng nơi quy định, tôi xốc gọn cặp sách trên vai, chân đều bước ra khỏi lán xe.
Vào giờ này, vẫn còn khá sớm, nên học sinh ở trường cấp ba Anh Khoa vẫn chưa đi học đầy đủ. Tôi đoán hình như học sinh ở đây có truyền thống đi học muộn và thích bị phạt hơn là đi đúng giờ.
Chân tôi giẵm trên những chiếc lá khô ở trên sân trường. Bây giờ trời đang chuyển dần từ mùa thu sang mùa đông, nên tiết trời khá lạnh. Tôi hơi rùng mình khi có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Lần đầu tiên đến đây, nên mọi thứ đối với tôi khá lạ lẫm. Tôi tò mò quan sát xung quanh. Mắt tôi ngước lên trời cao. Bầu trời hôm nay xám xịt, hình như sắp có mưa bão rồi. Tôi lắc đầu thở dài, nếu hôm nay mưa, tôi sẽ bị ướt hết. Lúc sáng do đi học vội quá nên tôi đã quên không mang theo áo mưa.
Tôi sợ những cơn mưa đầu mùa hạ, cũng sợ những cơn mưa đầu mùa đông. Người ta thường nói, cơn mưa đầu mùa thường mang theo hơi độc, và dễ làm cho con người bị ốm. Tôi không biết mọi người nói có đúng không, nhưng mấy lần tôi đã bị nhiễm lạnh dẫn đến cảm cúm.
Nụ cười trên môi tôi nhàn nhạt. Hơn 18 năm qua, tôi sống quá lặng lẽ, quá bình thản. Tôi chưa phải trải qua cuộc sống tranh đấu và khổ cực. Bố mẹ tôi suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu. Bạn bè trên lớp chưa kịp biết và hiểu tính nhau, tôi đã phải chuyển sang nơi khác. Mỗi nơi tôi đi qua, mỗi một lớp tôi đã học đều không để lại một ấn tượng gì cho tôi. Kí ức của tôi mờ nhạt, giống như một cuộn phim đã bị lớp bụi của thời gian bào mòn.
Tôi do mới đến đây, nên không biết mình học lớp nào. Lẽ ra tôi phải đến trường trước mấy hôm để hỏi, nhưng tính tôi vốn lười biếng, nên tôi muốn giải quyết hết mọi việc trong ngày hôm nay.
Từ trên sân trường, tôi bước lên hai bậc thang dẫn lên hành lang. Tôi đang tìm kiếm phòng của hiệu trưởng trường.
Gặp một cô gái đang mặc áo tân thời màu xanh dương, tôi đoán cô là cô giáo ở đây, nên lên tiếng hỏi.
_Thưa cô ! Cô có thể cho em biết phòng của hiệu trưởng trường ở đâu được không ?
Cô giáo nhìn cách ăn mặc kì lạ của tôi. Đầu tiên mắt cô mở to, sau đó cô mới giật mình trả lời tôi.
_Em đi thẳng về phía trước. Phòng hiệu trưởng ở gần cuối dãy hàng lang.
_Cảm ơn cô.
Tôi cất bước đi. Tôi hiểu ánh mắt kinh ngạc mà cô dành cho tôi là gì. Chắc không ai dám tin, một cô gái 18 tuổi như tôi, lại ăn mặc giống như một con bé quê mùa và cục mịch.