Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 5: Địa Vị Siêu Nhiên
Khánh Trần từng nghĩ qua, có thể có những người khác cũng xuất hiện đếm ngược trên cánh tay hay không?
Bởi vì hắn có suy đoán này nên mới cố tình đi tàu điện ngậm đến một nơi rất xa để kiểm tra lại thật cẩn thận, tránh cho sau này có người nhìn ra manh mối.
Nhưng về sau hàng loạt biến cố theo nhau mà tới, khiến Khánh Trần quên lãng cái suy đoán này.
Hiện tại, có vẻ như suy đoán của hắn đã thành hiện thực.
Từ Địa Cầu xuyên qua thế giới này cũng không phải ít người.
Tính riêng cái nhà tù này đã có hai người, thì không cần phải nhắc tới thế giới bên ngoài nữa.
Người xuyên việt có bao nhiêu người đây? Mấy trăm? Mấy nghìn?
Bọn họ tại sao lại xuyên qua?
Khánh Trần không thể nào xác định được.
“Đợt người mới này có chút thú vị, tiếc rằng có một tên ngu ngốc.” Có người nhìn thấy thiếu niên kia suy sụp, cười đùa: “Tôi nghe nói cu cậu bởi vì trốn thuế nên bị phát quyết tận 7 năm.
Hôm qua, lúc mới đưa đến còn chưa khóc, bây giờ mới khóc.”
“Hiện tại có người dám chọc vào cơ cấu thu thuế, không phải kẻ ngu thì là gì.
.
.”
Khánh Trần nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Đây là một thanh niên hai chân đã được thay thế bằng máy móc.
Người đó nhìn thấy Khánh Trần nhìn mình, chợt khoé miệng nhếch lên: “Ồ, mới tới, mày đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
Đám người xung quanh lập tức cười vang, giống như đang xem vở hài kịch vậy.
Nơi này, rõ ràng khoa học phát triển tiên tiến, thế sao mặt ác của nhân loại vẫn không có gì thay đổi là sao?
Khánh Trần nhíu mày, không để ý đến nữa, mà tập trung nhìn về phía thiếu niên đang bị vây quanh bởi máy bay không người lái.
Sợ rằng, chỉ có mình hắn biết tại sao hôm qua người này không khóc mà hôm nay mới khóc.
Tên đó cũng giống như mình, hôm qua cậu ta còn là một cậu ấm sống ở địa cầu, hôm nay bỗng nhiên xuyên qua, cảm xúc thật khó chịu.
Đây không chỉ là suy đoán, hắn đã từng gặp qua người này.
Khánh Trần năm nay 17 tuổi, học năm hai ở một trường quốc tế tại Lạc Thành.
Mà cậu bé kia đang học lớp mười.
Hai người cũng chưa từng chính thức gặp mặt, chỉ là Khánh Trần gặp qua là không quên được, chỉ cần nhìn thấy, rất khó để quên.
Điều này làm cho Khánh Trần hơi ngạc nhiên, chẳng phải vị trí trước khi xuyên việt ở gần nhau, thì sau khi xuyên việt cũng có khoảng cách gần sao?
Hắn không có cách nào chứng thực điều này.
Nhưng Khánh Trần phát hiện một việc: Người ở nơi này đều nói tiếng phổ thông, không có một cá nhân nào nói tiếng địa phương cả.
Lúc này, người máy cảnh vệ theo cầu thang xông lên, mỗi bước chân dễ dàng vượt qua 5 bậc cầu thang, kèm theo những tiếng vang truyền đến vô cùng nhịp nhàng.
Cậu nhóc kia đã khóc đến mức độ không thể khóc được nữa.
Trong cái nhà tù này có một nữa số người dùng máy móc thay cho tứ chi.
Tại một nơi mà toàn đám người nhìn dữ tợn vây quay này có thể gặp được một người Địa Cầu, khiến con người có cảm giác tha hương gặp cố chi.
Quan hệ bình thường nhưng gặp ở một nơi xa lạ được gọi là Đồng hương, khiến con người ta dâng lên cảm giác an toàn khó hiểu.
Nhưng Khánh Trần không có loại cảm giác này, hắn nhìn cậu nhóc kia đã hoàn toàn suy sụp, đến mức độ đái ra quần mà không biết.
Đồng hương không có nghĩa có thể giúp được mình, ngược lại có thể là sự gánh nặng.
Không phải ai khi đối mặt với thế giới văn minh cơ giới này mà vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Hiện tại, hắn cần phải suy nghĩ mình làm sao để chống lại điều này trong hai ngày tiếp theo, sau đó trở lại Địa Cầu tìm hiểu xem nguyên nhân rốt cuộc đến từ đâu.
Khánh Trần cố gắng điệu thấp, yên lặng quan sát.
Không hiểu tại sao, hiện giờ hắn ngày càng bình tĩnh.
Cho đến bây giờ, tất cả tù nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn đảo quanh kiến trúc khu nhà tù này.
Vừa rồi, từ bên ngoài 9 tên người máy bước qua cánh cửa, 3 tên ở phía dưới sảnh giới nghiêm, còn lại mấy tên kia lên tầng đem cậu nhóc đang hoảng sợ kia mang đi.
Dưới sảnh rất rộng rãi, cảm giác rộng như một sân đá bóng cỡ lớn.
Trên cái sảnh này, được chia thành các khu vực :Phòng ăn, khu vực tập thể hình, thư viện.
.
.
Những khu vực này cũng không được ngăn cách riêng biệt, giống hệt một khu vực rất lớn dùng cho hoạt động tự do.
Bao quanh cái sảnh này, là 8 cánh cống lớn được làm từ sắt thép.
Những cảnh cổng này rất lớn, sợ rằng ngay cả xe tăng bọc thép cũng có thể đi qua nơi này.
Đột nhiên, Khánh Trần ngẩn người ra.
Hắn nhìn thấy ba người, không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại phía dưới sảnh, đang ngồi trên bàn ăn.
Một người trung niên khoảng chưng bốn mươi tuổi, kèm theo hai người trẻ tuổi miệng mỉm cười đứng cạnh người trung niên kia.
Hai người này còn tỏ ra thích thus ngẩng đầu lên quan sát đám tù nhân trên tầng.
Trước mặt người trung niên đặt một bàn cờ tướng.
Nơi đó còn có một con mèo màu xám, dấu đi bộ móng vuốt của nó mà nằm ngủ.
Trên hai tai có hai búi lông nhọn, nhìn như kiểu linh miêu nhưng lại không phải.
Mèo Maine Coon?
Trong nhà tù cũng có thể nuôi mèo?
Khánh Trần ngạc nhiên, vừa rồi hắn chỉ tập trung vào người đồng hương, đến mức độ ba người kia xuất hiện ở sảnh lúc nào không hay.
Lúc này, người trung niên kia hết sức tập trung vào bàn cờ, dường như trên lầu phát sinh chuyện gì cũng chẳng có quan hệ gì đến lão cả.
Với lại có một chuyện làm cho Khánh Trần ngạc nhiên, là đám người máy đi lại xung quanh đó biểu hiện giống như ba người một mèo này không hề tồn tại.
Trên tầng nghiêm minh căng thẳng, dưới sảnh nhẹ nhàng thong dong, giống như hai thế giới khác biệt tương phản lẫn nhau.
Trong ba người phía dưới, hai người trẻ tuổi ăn mặc bình thường, vẫn đó bộ áo tù màu trắng xanh đan xen vào nhau.
Nhưng người trung niên lại mặc chiếc áo dài màu trắng giống người luyện công.
Trong khung cảnh bóng tối đè nén, dường như chiếc áo trắng xuất hiện xoá sạch điều này.
Khánh Trần suy nghĩ, chẳng lẽ đây là trưởng quản nhà tù này?
Không đúng, dù cho gã trung niên mặc đồ luyện công khác với những tù nhân ở đây, nhưng trên ngực áo vẫn được thêu một tấm vải màu đen chứa số thứ tự tù nhân.
Người trung niên này không phải là nhân viên mà cũng là một tù nhân, chẳng qua có phần đặc biệt hơn thôi.
Người thanh niên đứng bên cạnh người trung niên, có vẻ đã nhận ra ánh mắt của hắn, nên mỉm cười quay đầu nhìn lại.
Khánh Trần tức khắc thu hồi ánh mắt.
Sau khi người thiếu niên Địa Cầu suy sụp được mang đi, bên trong nhà tù lại vang lên tiếng nói: “Theo đội ngũ lần lượt tiến về phòng ăn, để ăn cơm.”
Vừa dứt lời, Khánh Trần nhìn thấy đám tù nhân lập tức quay về bên phải, sau đó xếp đội hình thật dài, theo cầu thang hướng đại sảnh bước tới.
Đến lúc này, Khánh Trần mới có thời gian kiểm tra số tù nhân, bao gồm cả hắn có: 3102 tên.
Cái nhà tù to lớn này có tổng cộng 7 tầng, tù nhân trong mỗi tầng tạo thành một đội ngũ.
Người tù nhân đầu tiên dẫn đội, ngay ngắn trật tự bước về phía phòng ăn.
Đội ngũ này không có tình trạng chen ngang, cũng không hề tách rời đội mình.
Khánh Trần cảm giác nơi này giống như một trương trình vận hành, hết thảy mọi sự đã được người ta lập trình sẵn vô cùng tốt rồi.
Loại trật tự này được duy trì đến khi nhận được đồ ăn từ một cửa sổ gọi món, có người máy trực ở đó.
Tựa như gọi món xong, mọi người có thể tự do hoạt động.
Khánh Trần ở tầng thứ năm.
Cho nên, đến lượt bọn hắn mua cơm thì tầng thứ nhất đã kết thúc bữa ăn.
Lúc này, chỉ còn cảnh tượng, hai tên tù to lớn kéo theo một người tù trẻ tuổi nhanh chóng hướng một phòng giam tầng một bước tới, xung quanh có không ít người ồn ảo cổ vũ.
Có người lớn tiếng chỉ đạo: “Nhanh kéo nó vào trong phòng giam, đừng để nó bị thương ngoài sảnh, cẩn thận với đám người máy quản ngục kia phát hiện.”
Người đang nắm, kéo tên tù nhân trẻ tuổi hờ hững trả lời: “Yên tâm, tôi không phải cùng loại với tên ngu xuẩn Dương Kiệt kia.”
Cùng lúc đó, người trẻ tuổi kia không ngừng giãy dụa, gào thét: “Thả tôi ra!”
Thế nhưng thời điểm cả đám chuẩn bị tiến vào căn phòng giam, người trẻ tuổi lập tức thay đổi thành giọng cầu xin: “Van cầu các người tha cho tôi đi!”
Nhưng mặc kệ anh ta nói thế nào, đều không thể đả động được đám người này, mà ngược lại tiếng ồn ào cười nhạo càng nhiều hơn.
Đột nhiên, gã phía trước có con mắt bằng máy móc quay đầu lại, cười nói: “Đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây thế, chờ chút sẽ đến lượt mày thôi.”
Khánh Trần bình tĩnh nhìn gã, khiến lão ta cảm giác được ánh mắt thiếu niên này có vẻ khác biệt.
Không biết lý do là gì, trong lòng lão đột nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng.
Trước cửa sổ gọi cơm, đội hình lập tức toán loạn.
Khánh Trần nhận ra, ba người như có như không áp sát, có vẻ như muốn không chế hắn!
Hắn đột nhiên bước nhanh hơn, mà đối phương cũng bước nhanh hơn theo hắn, tập trung vây hắn vào giữa.
Giờ phút này, hình ảnh cái nhà tù như pháo đài này bỗng tinh tế hiện lên trong đầu Khánh Trần.
Trên mái vòm, 18 ụ súng như dã thú yên tĩnh chờ lệnh, giống như đám mãnh hổ ngủ say.
72 máy bay không người lái, nằm ẩn trong những bức tường bằng hợp kim, tựa như những chú ong vàng ngủ say.
210 camera giám sát, chậm rãi chuyển động mọi góc độ.
Trong đại sảnh, ba người máy cầm súng lặng im đứng đó.
Từng đám tù nhân, lần lượt từng người một cầm lấy đồ ăn của mình.
Có người còn tránh mắng, món thịt tổng hợp hôm nay thật khó ăn.
Bên cạnh một cái ao nước, có người đang rửa đĩa ăn của mình, cũng có người rửa cả cho người khác nữa.
Trong đại sảnh, càng ngày càng có nhiều người kết thúc bữa ăn, nên không khí bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người đi tới đi lui, có người đến khu tập gym, có người hóng hớt nghi thức chào đón người mới.
Nhưng, đám tù ân này đều rất tự nhiên tránh xa vị trí người trung niên đang tập trung vào bàn cờ kia.
Người trung niên vẫn như cũ, chăm chú nhìn bàn cờ, trong phạm vi bán kính 5m không một ai dám tới gần.
Giống như một tảng đá ngầm cứng rắn trấn định giữa biển cả, Dù cho sóng biển mãnh liệt, hay tầu thuyền to lớn đều phải nhượng bộ.
Khánh Trần cầm lấy đĩa cơm, tách khỏi vòng vây của ba người, hướng về phía người trung niên kia mà tới.
Đám tù nhân nhìn phương hướng của hắn, nhiều người không hiểu được tên tù nhân mới này đang định làm gì?
Thời gian chậm rãi trôi qua, có càng nhiều ánh mắt dõi theo hành động của hắn, cùng xì xào bàn tán.
Từng tên tù nhân đều tỏ ra mong chờ, chờ nhìn hắn trở thành trò cười.
Đám người mới hầu như phát hiện ra người trung niên đặc biệt, muốn dựa vào người đó để có thể thoát khỏi cái nhà tù này cũng rất nhiều.
Khánh Trần không phải là người duy nhất.
Nhưng thực tế, chưa một người nào thành công.
Chỉ là, Khánh Trần để mặc ngoài tai những lời cười nhạo phía sau, tiếp túc hành động mà chẳng thèm để ý đến ai, nhẹ nhàng bước qua đám người.
Không để cho hắn tới gần đám người trung niên đã bị hai người trẻ tuổi đứng ra ngăn cản.
Anh ta cười nói: “Người mới, tôi biết cậu đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng chúng tôi sẽ không giúp cậu.”
Đối phương đã đoán được ý định của Khánh Trần, mà Khánh Trần lại chỉ tập trung ánh mắt của mình về phía sau lưng cậu thanh niên.
Người trung niên đối với việc đang diễn ra vẫn tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ, giống như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Hắn nhìn về phía người trung niên nói ra: “Đầu tiên để tốt tiến một, tàn cuộc này tôi có thể phá.”
Người trung niên lúc này mới ngẩng đầu lên.
Việc này khiến cho cả đại sảnh rơi vào im lặng, còn mèo bổng mở mắt.
.