Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 152: Cháu Hư Tại Ông Bà
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cây liễu lớn trước mặt.
Hắn thấy một cành liễu không biết từ chỗ nào trong tán lá lấy một quả màu sữa đưa tới trước mặt hắn.
Khánh Trần im lặng nhìn, cây liễu to khủng khiếp ấy còn đung đưa lá chỉ chỉ vào miệng hắn.
Giống như nó đang dùng tay làm động tác mời ăn .
Thật sự Khánh Trần cảm thấy nghi ngờ.
Hắn đi tới cạnh cây liễu bởi vì bản năng mách bảo hắn nó sẽ không gây tổn thương cho mình.
Nhưng hành động mời ăn, lại khiến hắn cảm giác.
.
.
được quan tâm đâm ra sợ hãi.
Trong mắt người đời, một tồn tại khinh khủng vô cùng lại mời hắn ăn!
Khánh Trần suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu nó muốn giết mình cũng không cần phải tốn sức như vậy phải không?”
Hắn vừa nói xong bèn cầm lấy quả ấy, gặm một mạch hai ba miếng đã hết sạch.
Mùi vị quả kia không khác nhiều so với quả táo, nhưng mới đầu ăn lại thấy mùi vị trứng gà thơm thơm.
Nó cũng không có công dụng thần kỳ như trong tưởng tượng, cũng không hề có mùi vị đặc biệt nào.
Khánh Trần nghi ngờ nhìn lại cây liễu, nó cũng không hề làm ra thêm hành động nào.
“Cám ơn.” Thiếu niên nói xong chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng thời điểm hắn vừa quay lại, có một ngọn gió lớn từ bên trong khu vực trung tâm cuốn tới.
Trong gió vang lên âm thanh người nói nhỏ, giống như nói chuyện, lại có phần giống đang hát, nghe chẳng rõ có ý nghĩa gì, nhưng Khánh Trần lại hiểu rõ ý nghĩa của hành động ấy.
Loại cảm giác này kỳ lạ vô cùng, giống như có người truyền thẳng ý nghĩ vào trong đầu của hắn.
Giọng nói ấy thân thiết mà ấp áp lạ kỳ.
Khánh Trần lại quay đầu nhìn về phía khu vực trung tâm, suy nghĩ chút rồi nói: “Ngài nói là, có người đuổi tới muốn giết con, mà con đánh không lại sao?”
Lại một cơn gió mát bay tới quanh người hắn.
Khánh Trần nghi ngờ nói: “Con còn trẻ, đánh không lại người đó là bình thường.
.
.”
Sao tự nhiên lại chuyển qua an ủi mình rồi.
Hắn suy nghĩ chút, rồi chân thành nói: “Vậy ngài cảm thấy con nên làm gì?”
Tiếp theo, hắn nhìn thấy cành liễu nâng lên, giống như bàn tay chỉ về phía tây.
“Ngài chỉ con đi trèo ngọn núi kia?” Khánh Trần cuối cùng đã hiểu, giọng nói nói chuyện cùng hắn nãy giờ có thể là ý chí một vị tiền bối nào đó.
Ngài ấy an nghỉ chỗ này, giống như người lớn trong nhà che chở con cháu.
Thiếu niên nhìn về phía trung tâm vái một vái thật sâu: “Cám ơn ngài.”
Hắn nói xong bèn chạy như điên về phía tây.
Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng, khi nào mình có thể trèo ngọn núi kia? Dù sao mục đích chính của bọn họ vẫn ở ngọn núi ấy.
Thời điểm Lý Thúc Đồng dẫn hắn làm quen địa hình nơi này có nói thời cơ chưa tới.
Khánh Trần hỏi thêm vậy khi nào thời cơ mới tới.
Lý Thúc Đồng trả lời: “Mặc dù con đã biết được cách trèo, nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Muốn trèo lên ngọn núi kia không phải chỉ biết cách là được, mà còn có sự can đảm bước tiếp không hối hận.
Lúc ấy Khánh Trần đã hỏi lại: “Sư phụ, thầy làm phiên dịch cho con, thế nào gọi là bước tiếp không hối hận.”
Lý Thúc Đồng mỉm cười không nói.
Hiện tại Khánh Trần đã hiểu, thì ra khoảng cách ấy là thiếu một người truy sát bản thân mình.
.
.
.
.
Ngay khi Khánh Trần rời khỏi cây liễu chưa lâu.
Lý Thúc Đồng chắp tay phía sau, thong dong đi lại gần cây liễu.
Những thi thể vừa rồi đã bị đám kiến ăn chỉ sót lại bộ xương trắng, máu trên đất bị cỏ dại và rễ cấy hấp thụ sạch sẽ.
“Các ngài cho hắn đồ ăn, lại còn chỉ rõ thời cơ và đường đi, việc này hình như gọi là gian lận.” Lý Thúc Đồng xúc động nói: “Cũng may trên đời này chưa từng có đồ vật tẩy kinh phạt tuỷ, nếu không các ngài cũng sẽ kiếm bằng được đưa cho hắn?”
Trong rừng cây không một ai trả lời Lý Thúc Đồng, giống như nãy giờ lão trò chuyện với không khí vậy.
Chỉ có những nhành cây của cây liễu lớn lúc ẩn lúc hiện, nhìn có vẻ vô cùng hả hê.
Lý Thúc Đồng thở dài: “Năm đó con cũng không được đối đãi như vậy.
Chính từ miệng các ngài luôn nói công bằng công chính, sao hành động có sự phân biệt đối xử như vậy, giúp hắn gian lận?”
“Có điều.
.
.
bên trong nhà của mình, làm việc tệ chút nữa cũng không có gì!”
“Thật sự, con cũng không ngờ có người sử dụng quy tắc mà sư phụ từng rất ghét Mạch sư bá để giết người, thật sự ngoài ý muốn.
.
.”
“Các người có thể đánh giá đây là do trí tuệ của hắn.
.
.
Các người nhìn xem, một người bình thường sử dụng quy tắc giết nhiều người như vậy.
.
.
Đây đúng là lần đầu tiên xuất hiện tại vùng đất cấm kỵ 002 phải không?”
Lý Thúc Đồng nói đên đây bèn nhìn về phía xa xa, nét mặt không giấu nổi vẻ kiêu ngạo: “Các ngài thấy không, đệ tử của con thật sự có tài, có phải mạnh hơn đệ tử của các ngài không?”
“Có cái gì đó sai sai.” Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Nói như vậy chẳng phải lấy đá đập chân sao, chẳng phải nói mình không bằng thằng nhóc kia.
.
.”
“Thôi được rồi, con không chém gió cùng các ngài nữa.
Con đã mang truyền nhân tới, có lẽ các ngài cũng không thể đoán trước đứa bé này sẽ mang đến sự thay đổi thế nào cho Kỵ Sĩ, tóm lại tốt hơn là được rồi.”
“Tiếp theo sẽ là chuyện của chính con.”
Không một ai trả lời Lý Thúc Đồng.
Vùng đất cấm kỵ 002 này là mộ Kỵ Sĩ.
Lão giống như con cháu đứng trước bia mộ tổ tiên, nói vài lời nói nhảm, liên thiên một vài câu chuyện không đâu.
Không cần biết người đã khuất có nghe được hay không, chỉ cần giải toả áp lực bản thân là được rồi.
Một giây sau, có tiếng gió rít từ khu vực trung tâm truyền tới.
Lý Thúc Đồng lắng nghe từng cơn gió, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: “Cái gì mà bảo con không giúp nó? Tại nó bảo không cần đấy chứ.”
Lại một trận gió nữa lùa đến, Lý Thúc Đồng nghe xong tức giận nói: “Cái gì mà trên người không có lấy một vật cấm kỵ? Lúc nào mà vật cấm kỵ trở thành tiêu chuẩn đánh giá Kỵ Sĩ vậy? Sao con chưa từng nghe nói vậy, cả sư phụ cũng chưa bao giờ nói con nghe chuyện này? Thôi các ngài đừng ồn ảo nữa, đừng nuông chiều quá làm hư đứa nhỏ!”
.
.
Đếm ngược 52: 00: 00.
Khánh Trần dựa vào gốc cây thở hổn hển.
Hắn chạy từ lúc xế chiều đến hiện tại mà vẫn chưa thấy hình dáng vách núi đâu.
Bụng réo báo hiệu hắn đã rất đói rồi, trong túi chỉ còn lại một miếng sô cô la Tần Dĩ Dĩ lén đưa cho hắn lúc chia tay.
Hắn còn chưa kịp ắn đã vội vàng đứng dậy, tiếp tục chạy về hướng tây.
Chạy thêm mấy cây số nữa mới ngồi xuống lần nữa.
Hắn quá đói, thân thể quá mệt.
Mệt đến tình trạng cơ thể dần xuất hiện dấu hiệu lả đi.
Thế những mỗi lần muốn dừng lại ăn chút gì đó, luôn có cảm giác nguy hiểm đang tới rất gần, nguy hiểm khắp mọi nơi.
Lúc này, thiếu niên xé lớp giấy bạc bọc sô cô la ra, thanh sô cô la phía trong đã mềm nhũn ra rồi.
Hắn cô gắng nhai nuốt, thậm chí liếm cả lớp sô cô la đã chảy dính trên lớp giấy bạc.
Mãi đến khi hắn ăn xong miếng sô cô la, mới lấy lại được chút bình tĩnh.
Nhưng món ăn này còn chưa đủ.
Rõ ràng trước đó mình được cây liễu lớn tặng cho một loại quả, mà sao giống như chẳng có tác dụng nào.
Khánh Trần rút con dao ra, trực tiếp cạo một lớp vỏ cây nhét vào trong miệng, cô gắng nhai nuốt xuống.
Vỏ cây rất khó ăn, có chỗ rất mềm, nhưng đa phần là cứng không sao nuốt được, nên vội vàng nhổ ra.
Bỗng nhiên, Khánh Trần lại cảm giác được điều gì, mắng thầm một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy trốn.
Cũng không lâu lắm, Tào Nguy đang đeo một ba lô lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Gã nhìn miếng giấy bạc dưới đất, rồi nhìn lớp vỏ cây đã bị cắt ra.
Khoé môi Tào Nguy khẽ nhếch lên: Đã tìm được mày.
Trong đêm tối, mắt Tào Nguy hữu thần một cách kỳ lạ.
Đây là công dụng của thuốc biến đổi gien, tăng cường năng lực giác quan.
Thuốc biến đổi gien có rất nhiều loại, mỗi loại đều có tác dụng tăng cường cơ thể, nhưng đây chỉ là loại cơ bản.
Giống như Lưu Đức Trụ tiêm vào loại thuốc biến đổi gien FDE, có tác dụng tăng cường hai chân, mà Tào Nguỵ lại tăng cường giác quan.
Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác đều tốt hơn.
Cho nên gã ta mới luôn tìm được Khánh Trần dù ở trong vùng đất cấm kỵ mênh mông này.
Thời điểm gã định tiếp tục đuổi theo Khánh Trần, Tào Nguy bỗng nhiên phát hiện chỗ cây vừa bị cắt đi một lớp vỏ, có người khắc một chữ cực nhỏ ở đấy.
“Nắm?”
Tào Nguy ngẩng đầu nhìn bốn phía, rất nhanh tìm được một thân cây khác cũng bị người ta cắt mất một lớp vỏ.
Ở vị trí ấy cũng khắc một chữ rất nhỏ: Tào.
Gã nghĩ ngờ: “Tào nắm?”
Không đúng.
Thời điểm gã định đọc ngược hai chữ lại, bỗng nhiên mím chặt môi lại..