Ác Mộng Của Đêm

Chương 150: Bãi Mìn Kỳ Lạ


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 150: Bãi Mìn Kỳ Lạ


Thiếu niên đứng bên này lùm cây.
Đám binh lính dã chiến của quân đội đứng phía bên kia lùm cây.
Hai bên quan sát lẫn nhau.
Không một ai biết được, tại sao đối phương có thể dễ dàng đi xuyên qua bụi cây, mà đám binh lính bước vào lại bị cắt ra thành từng mảnh.
Không phải ai cũng may mắn có được một vị sư phụ như Lý Thúc Đồng.

Cũng không phải ai cũng có thực lực như Lý Thúc Đồng, có thể thoải mái điều tra vùng đất cấm kỵ.
Thiếu niên từ từ bước về phía sau, lui vào trong bóng tối.
Giây phút ấy, Khánh Hoài có cảm giác đối phương trông rất quen, nhưng anh ta không sao nhớ nổi mình đã gặp người này ở nơi nào.
Thoáng qua cuộc đời mình, đã bỏ sót một chi tiết quan trọng.
Tào Nguy phán đoán: “Đội trưởng, đối phương chính xác biết được rất nhiều quy tắc.”
Khánh Hoài suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc trước em còn chưa rõ tại sao phòng lớn luôn thúc đẩy việc em phải vào vùng đất cấm kỵ 002 làm nhiệm vụ.

Thì ra nơi này có một người biết rõ quy tắc chờ mình.”
Tào Nguy có điểm nghi ngờ: “Vừa rồi tôi đã ở rất gần đối phương.

Người này không giống với người siêu phàm.

Thời điểm rất gần người này, tôi nhận ra từ việc dùng lực chân, cho đến việc tim phổi gánh chịu, suy ra việc này không thể giả được.”
Điểm này, Tào Nguy phán đoán hoàn toàn chính xác.
Nhưng với phán đoán này của mình, càng khiến anh ta trở nên lo lắng: Một tên thiếu niên còn chưa phải người siêu phàm, đã có thể lợi dụng quy tắc lần lượt giết hơn 70 người bên mình.

Loại cảm giác này khiến người ta thấy sai sai, khó có thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, trong lòng mọi người đặt ra một câu hỏi: Vì sao có thể làm vậy được?
Khánh Hoài bình tĩnh hỏi: “Tào Nguy, vừa rồi để anh bố trí bãi mìn thế nào rồi?”

Theo cách xưng hô của Khánh Hoài, có thể biết trong lòng anh ta đã có sự thay đổi dựa theo sự mất bình tĩnh của mình.
Tào Nguy ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Đã bố trí xong rồi đội trưởng.”
Khánh Hoài gật đầu: “Tất cả mọi người mở lại bộ đàm, kết nối thông tin.

Tào Nguy tới chỉ huy, dụ hắn vào bãi mìn cho tôi.

Tôi đã cảm nhận được quy tắc của vùng đất cấm kỵ này rồi, cũng phải để cho tên đó nếm thử chút quy tắc của quân đội Liên Bang chứ.”
“Vâng.” Tào Nguy như con báo săn dẫn người bước qua lùm cây.
Bên trong bộ đàm vang lên tiếng Tào Nguy: “Đội số 1 đi theo hướng 2 giờ.

Đội số 2, cho các người 20 phút đến khu vực A21 theo hướng 4 giờ.

Đội số 7,.

.

.”
Trước khi đến đây, bọn họ đã quy định sẵn những điểm trên bản đồ, lấy số thứ tự từ A1-50 đến B1-50 để chia cắt bản đồ ra làm 2 phần, cho dễ chỉ huy.
Chuẩn bị này, bọn Tào Nguy phòng trường hợp bên trong khu vực cấm kỵ có người triển khai truy đuổi quy mô lớn nên mới phải dánh dấu.
Anh ta làm theo thói quen của một người đã từng chỉ huy nhiều trận đánh, nhưng không ngờ phải dùng đến thật.
Toàn bộ đội quân dã chiến dưới sự chỉ huy tạo ra một tấm lưới tản ra xung quanh.
Như đàn sói săn nai vào mùa đông.
Đàn sói tạo thành một tấm lưới lớn, dẫn dắt con nai về phía đã được định sẵn.
Bọn chúng sẽ không vội vàng tấn công con mồi, bởi vì dùng sức con mồi sẽ bị thương.
Vào thời điểm thế này, người thợ săn cứ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi con nai rơi vào miếng băng mỏng trong hồ, chết cóng chết chìm.
Năm sau, khi mùa xuân đến, đàn sói mới đến thưởng thức bữa tiệc mà chúng đã chuẩn bị từ trước.
“Tổ 7, di chuyển tới khu vực A37, không nên va chạm với mục tiêu.”
“Tổ 2, di chuyển tới khu vực A35, không được va chạm với mục tiêu.”
Bên trong bộ đàm, giọng nói Tào Nguy vang lên, truyền theo từng bước sóng.
Anh ta đưa tới rất nhiều mệnh lệnh nhưng vẫn bình tĩnh không thu lưới.
Anh ta biết đối phương biết rất nhiều quy tắc, vậy mình cứ ngồi chờ đối phương vận dụng quy tắc ấy thôi.
Không cần phải vội vàng, Tào Nguy biết, chỉ cần con mồi bước vào bãi mìn mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Sau đó vài phút, có binh sĩ bỗng nhiên nói: “Mục tiêu đã vào bãi mìn.”
Tào Nguy nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khánh Hoài cười nói vào trong bộ đàm: “Anh Tào Nguy, chẳng trách trước kia anh một bước lên trời.

Nghệ thuật chỉ huy của anh khiến kẻ khác không hâm mộ không được.”
Có điều, một giây sau bọn họ cảm thấy có điều gì không đúng.
Bởi vì không có tiếng nổ nào vang lên.
Tào Nguy lạnh lùng nói vào trong bộ đàm, dò hỏi: “Mục tiêu hiện tại ở vị trí nào?”
“Mục tiêu rất nhanh đã đi qua bãi mìn.
Người này không chạm đến một quả mìn nào chúng ta đã bố trí.”
“Mục tiêu không giảm tốc độ.

Đội trưởng, tổ hai đã bị bãi mìn ngăn cản, có nên đi đường vòng?”

Giờ phút ấy, Tào Nguy và Khánh Hoài ngơ ngác nhìn nhau.

Còn Khánh Trần ở trong bãi mìn chẳng thèm lo lắng gì.
Nơi này hắn đã từng tới.
Lý Thúc Đồng dùng hai ngày dẫn hắn làm quen tất cả hoàn cảnh địa hình ở vùng ngoài khu vực cấm kỵ.
Mãi hai ngày sau, khi đám người Khánh Hoài tiến vào khu vực mà hắn cảm thấy thích hợp nhất.

Lúc ấy Khánh Hoài mới bắt đầu ra tay giết người.
Nếu như bọn họ bày ra một bãi mìn, tạo ra một sân chơi riêng của bọn họ.
Thì họ đã tính sai rồi.
Với một người khác, hoàn cảnh địa lý quen thuộc chỉ là biết nơi nào có núi, nơi nào có sông, nơi nào đường gập gềnh khó đi, nơi nào có mọc loại thực vật ấy.
Nhưng Khánh Trần, một khi quen thuộc hoàn cảnh địa lý nơi nào, thì nơi đó.

.

.
Mỗi một gốc cây ngọn cỏ.
Mỗi một viên đá.
Đất đá, lá cây trên mặt đất giống như hoa văn trên da con người.

Cây cối mọc ở đây giống như lông tóc.

Những viên đá lớn như nốt ruồi.
Giây phút ấy, Khánh Trần có cảm giác như có người khổng lồ thân thiết đang vui vẻ nhìn mình.
Và mỗi chi tiết nhỏ nơi đây đều in sâu trong đầu Khánh Trần.
Nếu như có khu vực nào đó không giống trong trí nhớ, điều đó chứng tỏ có người tác động vào.
Muốn chôn mìn xuống nhất định phải thay đổi hoàn cảnh, dù một quả mìn chỉ lớn bằng bàn tay xoè ra.

Dù con người có cố tình nguỵ trang, muốn biến mặt đất trông tự nhiên nhất, nhưng khác ở trong đầu Khánh Trần là có sự thay đổi rồi.
Hắn nhẹ nhàng bước qua chỗ mìn được chôn, trong ánh mắt ngạc nhiên của tổ đội tác chiến.

Giống như người này mở ra con mắt của Thượng Đế, nhanh chóng bước qua bãi mìn.

Khánh Hoài hỏi Tào Nguy: “Anh chôn bao nhiêu quả mìn ở khu vực đó?”
“41 quả.

Đội trưởng, chúng ta mang theo tổng cộng 50 quả.” Tào Nguy giải thích.
Khánh Hoài nhíu mày, thiếu niên kia không hề có máy móc thay thế, vì sao có thể tránh thoát khỏi khu vực bãi mìn.
“Tiếp tục đuổi theo sao?”
Khánh Hoài nhìn anh ta: “Tào Nguy, thật ra anh vẫn chưa dùng hết sức phải không?”
Lúc này, vị con cháu ưu tú của tập đoàn đã bỏ đi lớp nguỵ trang, không còn xưng hô một cách thân thiết nữa.
Tào Nguy là cao thủ cấp C.

Đứng đầu cả cuộc thi võ và chỉ huy, sao đuổi theo một người có thể khó khăn đến vậy?
Khánh Hoài tiếp tục nói ra: “Tôi biết anh có điều lo lắng, sợ đối phương biết được nhiều quy tắc.

Nhưng anh phải hiểu cho tôi, người này còn sống chúng ta không thể tiến vào khu vực trung tâm được.

Nếu lần này tôi bỏ qua cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, phòng lớn sẽ không cho tôi cơ hội.

Nếu như tôi bị loại khỏi cuộc tranh đoạt cái bóng, anh cũng đừng nghĩ đến quân hàm đang gắn trên vai nữa, khi đó sẽ không còn gì để đeo đâu.”
Tào Nguy hít vào một hơi thật sâu, ra lệnh vào trong bộ đàm: “Tổ 1, tổ 2, tiến hành cấp tốc truy đuổi.

Rất nhanh tôi sẽ đến đó, trước khi trời tối cần phải giết được người này.

Tổ 7, các người dùng tốc độ nhanh nhất tới vị trí A48, bao vây nơi đó lại.

Rất nhanh tôi sẽ đuổi mục tiêu đến vị trí đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.