Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 119: Báo Thù
Đếm ngược 66: 00: 00.
Sáng sớm.
Mới sáng sớm, Lý Thúc Đồng lên tiếng chào hỏi Tần Thành.
Sau đó dẫn theo Khánh Trần, lẻ loi trơ trọi bước đi trên đường núi.
Khánh Trần đeo ba lô leo núi, chuẩn bị cho một lần đi xa, dường như có liên quan tới cuộc sống sau này.
Bọn họ không phải muốn rời khỏi đội ngũ, muốn tách ra đi một mình.
Mà là Lý Thúc Đồng muốn dạy Khánh Trần tiết học thứ hai.
Không phải, có lẽ đây là bài học thứ ba rồi.
Bài học thứ nhất, phải quý trọng tính mạng.
Bài học thứ hai, làm sao đối mặt với thế giới này.
Chỉ có điều, bài học thứ nhất Khánh Trần tự học thành tài trên núi Lão Quân.
Việc này khiến Lý Thúc Đồng không có được cảm giác tham dự.
Nên vẫn tiếc nuối.
Hai người vượt qua một ngọn núi, đi thêm 10 dặm đường núi nữa, nhưng từ đầu đến cuối Lý Thúc Đồng không hề nói nơi lão muốn đến.
“Sư phụ, con luôn có cảm giác lần này người đang chạy đua với thời gian.” Khánh Trần bước đi trên đường núi, bình tĩnh nói ra: “Từ lúc ngài phát hiện con còn sống từ Thế Giới Bên Ngoài trở về, sau đó biết được con có khả năng mở ra gien ẩn, đã lập ra một kế hoạch nào đấy.”
Kế hoạch lần này giống như bất chợt phát sinh, nhưng trong đó chắc chắn Lý Thúc Đồng có mục đích.
Lý Thúc Đồng giảm tốc độ nở nụ cười rồi nói: “Sư phụ cũng có chuyện cần làm.
8 năm trước, có cả anh trai Tần Thành, cùng rất nhiều người cùng ta chiến đấu.
Nhưng khi đó, chúng ta thất bại, vì vậy mà ta bị giam trong nhà tù.
Thật ra, ta có thể liều một phen, nhưng không ai đoán biết được hậu quả sẽ như thế nào?”
Khánh Trần không biết chuyện 8 năm trước ngài ấy nói là gì, hắn hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Thầy không còn lo lắng nữa sao?”
“Khi đó ta sợ, là sợ đến đời của mình Kỵ Sĩ sẽ chấm dứt.” Lý Thúc Đồng nói: “Cho nên vẫn chờ đợi, cuối cùng con đã tới.
Hiện tại, ta đã xác định chính xác, con chính là người ta luôn chờ.
Bởi vậy có thể thả lỏng tâm trí mà đi đối mặt với thế giới kia.
Không cần phải hỏi ta muốn làm gì, cuộc sống của con vừa mới khởi động, việc ta muốn làm hiện tại chỉ là đi cùng với con một đoạn đường.”
“Sư phụ, cánh cửa sinh tử thực chất là gì?” Khánh Trần hỏi.
“Cánh cửa sinh tử nói ra có vẻ mông lung, nhưng thật sự vô cùng đơn giản.” Lý Thúc Đồng đón ánh nắng bình mình chiếu lên người: “Đơn giản là một lần đánh cuộc.
Lấy sinh mạng của mình cược cùng thế giới này.
Trèo lên một ngọn núi, ngắm nhìn tuyết, tại một nơi gần bầu trời nhất, hét một tiếng thật lớn.”
“Sư phụ.” Khánh Trần vẫn bước đi trên con đường núi gập ghềnh: “Trước kia, tại sao người lại chọn con đường này.”
Cuối cùng, hai người tới một vách núi cao mấy chục mét rồi dừng lại ở đó.
Lý Thúc Đồng quay người lại nhìn Khánh Trần: “Bởi vì cuộc sống không thú vị? Hay là do yêu quý thế giới này? Trước kia suy nghĩ của ta rất vững chắc, nhưng hiện tại đã nói không rõ ràng.”
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng vù vù, Lý Thúc Đồng nhíu mày, nhặt lên một chiếc lá làm đạn, bắn tới ví trí máy bay không người lái -011 vừa mới xuất hiện ở phía bìa rừng.
Chiếc lá như tia chớp đâm xuyên qua máy bay không người lái.
Chiếc máy bay lập tức rơi xuống đất.
Khánh Trần nhìn chiếc máy bay không người lái dần biến mất, bỗng nhiên lo lắng: “Sư phụ, nơi này cách vị trí cắm trại của gia đình Tần Thành quá gần, đội săn thú sẽ nghi ngờ bọn họ phá hư máy bay của chúng không?”
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ bọn họ an toàn.”
Nhưng Khách Trần lắc đầu: “Sư phụ, thầy sẽ không bảo vệ được bọn họ cả đời.
Thầy nhất định biết nơi đóng quân của đồng bọn Trương Đồng Đản ở đâu.”
“Cách nơi này khoảng 30 cây số theo hướng bắc.” Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần suy nghĩ, rồi dùng dao khắc lên cây mấy dòng chữ nhỏ: “Tao ở phía Bắc chờ bọn mày, có gan tới mà ăn tao?”
Lý Thúc Đồng lặng người nhìn tên đồ đệ của mình: “Không ngờ Lý Thúc Đồng ta cũng có ngày thu tên đồ đệ âm hiểm như vậy?”
Khánh Trần đáp trả: “Sư phụ ngài cũng có kém đâu.”
“Được rồi, sự việc của mấy tên con nhà giàu ăn chơi coi như xong.” Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần: “Trí nhớ của con tốt, ta chỉ dạy một lần.
Sau đó, tất cả núi sẽ do con tự trèo, những ngọn núi ấy sẽ cao hơn, nguy hiểm hơn những điều con từng đối mặt.”
Lý Thúc Đồng nói xong bèn xoay người, bắt đầu trèo lên vách núi cheo leo phía trước.
Giờ phút ấy, Khánh Trần có cảm giác, người thầy của mình trong ánh bình minh toả ra một thứ ánh sáng lan toả vạn trượng.
.
.
Khu vực cắm trại hồ Chi Tử.
Thợ lái chính đang ngồi ở ghế lái phụ bỗng nhiên cảm thầy đầu đau đớn, hét lên một tiếng.
Gã cảm nhận được vật liên kết với thần thức của mình bị mất kết nối.
“Một chiếc máy bay không người lái bị phá huỷ.” Gã nhẹ nhàng nói.
“Nhìn thấy hình dáng người đó không?” Một người trung nhiên đang ngồi xếp bằng trên nóc xe lên tiếng hỏi.
“Không thấy.
Người này ra tay quá nhanh.” Thợ lái chính giải thích: “Đối phương phát hiện ra máy bay không người lái, lập tức nổ súng, kỹ thuật bắn súng thượng thừa.
Không cách nào nhận biết thân phận, nhưng có thể người này hướng về phía chúng ta.”
“Được rồi, ta nói cho các vị tiểu thư, công tử tiến hành đi săn.” Người trung niên đứng lên duỗi người rồi nhảy từ trên nóc xe xuống.
Thợ lái chính trẻ tuổi tỏ ra đắn đo: “Đối phương chắc chắn nhận ra máy bay không người lái -011.
Đối phương có thể đoán ra đồ vật này của đội săn thú, cũng có thể bọn chúng không sợ 12 tập đoàn quân sự của Liên Bang.
Nếu như vậy, bọn chúng đã có chuẩn bị.”
“Không quan trọng.” Người trung niên suy nghĩ rồi nói: “Lần này có Lý Y Nặc đi theo, sẽ không giống những lần trước đó.”
.
.
Hơn 40 cây số về phía bắc, tại một khu vực cắm trại cực lớn, giống như một doanh trại, khói bếp không ngừng bốc lên.
Hơn 100 người tụ tập xung quanh 10 đống lửa, có người đang mài đầu đạn, có người dùng dao khắc lên hình thập tự lên đầu đạn, còn có cả người đang lau súng.
Một đám người yên lặng chờ đợi.
Mãi tới khoảng 7 giờ, mới có một đội xe việt dã từ từ tiến tới.
Từ trên xe bước xuống một người con trai, lớn tiếng nói: “Ông chủ, đám người Trương Đồng Đản không đúng hẹn về địa điểm tập kết.
Đến giờ cũng không liên lạc được qua bộ đàm.”
Giữa đám người, có một người đàn ông, vẻ mặt hầm hầm không nói chuyện.
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người gã.
Người đàn ông mặt đen suy nghĩ thật lâu, sau đó bỏ chiếc đùi dê trong tay ra nói: “Tìm ở hồ Chi Tử cũng không thấy sao?”
“Bên phía hồ Chi Tử có hơn 10 chiếc -011, tản ra bốn phía, nên tôi không dám lại gần.
Ông chủ, tôi có nghe thấy tiếng súng bên đó, nhưng không cách nào xác định nổ ra chiến đấu hay không? .” Gã trai tráng nói: “Những tên điên của đội săn thú kia biết đâu uống nhiều quá bèn nổ súng chơi.
Tôi không được chứng kiến tận mắt nên không thể nào trả lời chính xác được.”
Gã đàn ông mặt đên ngồi cạnh đống lửa suy nghĩ: “Theo lý thuyết, Trương Đồng Đản thuộc loại bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chắc chắn không dám trêu vào đội săn thú.”
“Chuyện này không phải do lão già Tần Thành làm ra đấy chứ?” Một người đưa ra suy đoán.
“Không có khả năng.” Gã đàn ông mặt đen lắc đầu: “Lão Tần từ trước tới nay là người ngay thẳng.
Nhiều năm làm giao dịch như vậy đều vô cùng bình yên.
Còn Trương Đồng Đản thì có cái gì? Trên răng dưới.
.
.
, làm gì mà khiến người ta tính toán.”
“Nhưng Trương Đồng Đản được thành phố số 18 treo thương 1 vạn tiền.” Có người lên tiếng.
“Một vạn tiền là quá xem trọng gã ta.” Gã đàn ông mặt đen cười nhạt: “Một năm, lão Tần kiếm được không chỉ có vậy, lão ấy sẽ không làm việc ngu ngốc.
Với lại, sức chiến đấu của gia đình lão Tần thuộc dạng bình thường, chỉ có mình lão Tần được sử dụng loại thuốc biến đổi gen cơ bản nhất, sẽ không có cách nào không một tiếng động giết được Trương Đồng Đản, tối thiếu phải có người trốn được về báo cáo.”
“Cũng đúng, lão Tần tuy là thợ săn có kinh nghiệm, nhưng Trương Đồng Đản mang theo tận 18 người, không thể nào toàn quân bị diệt được.” Người kia trả lời.
Tên trai tráng vừa mới trở về lên tiếng nói: “Chiều hôm qua, khi tôi còn quan sát hồ Chi Tử, Trương Đồng Đản đã đánh tiếng nói đã thu được đồ vật trao đổi da lông.
Tôi nghĩ, giao dịch với lão Tần đã hoàn thành, cũng không đến mức phải ra tay giết người.”
“Vậy sao tên đó còn chưa tập trung cùng với mày?” Gã đàn ông mặt đen hỏi.
“Tôi cũng không biết, nhưng sau đó truyền tin qua bộ đàm, cũng không thấy ai trả lời.” Gã trai tráng trả lời.
Gã đàn ông mặt đen thở dài nói: “80% là bị đội săn thú bắt giữ.
Tại khu vực này, lực lượng có thể bắt trọn bọn chúng chỉ có đội ngũ này.”
“Ông chủ? Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên báo thù cho Trương Đồng Đản không?”
“Báo thù? Các người có biết trong xe đội săn thú luôn có một cao thủ ẩn nấp? Mà trang bị của bọn chúng tốt hơn chúng ta rất nhiều.” Gã mặt đen đảo mắt nhìn bốn phía.
“Nhưng chúng ta có nhiều người, lại vô cùng quen thuộc địa hình.
Bọn chúng đi hướng nam, chắc chắn đến Ách Tử Lĩnh, nơi đó không phải địa bàn của chúng ta sao?” Có người nói..