Đọc truyện Ác Mộng Chi Lăng – Chương 24: Hôi tử sắc bảo thạch
So sánh những thứ Lâm Giang vừa biết, gần như chắc chắn đoàn thú kia có dính đến sự hủy diệt của Thạch Nha trấn.
“Phó Tướng Quân hả?”
Lâm Giang không có ý định trả thù ở hiện tại, Uẩn Thần cảnh hắn không biết ý nghĩa như thế nào? Nhưng chắc một điều đối phương thở một cái Lâm Giang cũng đi chuyển kiếp được rồi,hắn tìm hiểu chỉ để biết được thủ phạm hoặc là thủ phạm gián tiếp, khiến hắn không mơ hồ như đi trong đêm nữa.
Loại bỏ những suy nghĩ của mình Lâm Giang tiến về sân tập luyện, ở đây có thể để binh lính tập luyện khi không trong giờ huấn luyện.
Bước đến, nơi này rất đông người thuộc nhiều quân đoàn khác nhau nên Lâm Giang không biết ai cả cũng không ai biết hắn. Tìm được một góc trống trải, xung quanh cũng không nhiều người do sân tập luyện rất lớn. Lâm Giang bắt đầu đánh ra từng quyền, tối hôm qua hắn vừa hiểu các bước trong Thiết Sa Quyền, và cũng tu luyện đến Nhập Môn cánh cửa.
“Thiết Sa Quyền”
Một dòng linh khí chuyển hóa theo võ kỹ xuống nắm đấm và cường hóa nó. Lâm Giang cảm thấy lực lượng ở nắm đấm tăng hơn rất nhiều, quyền đầu còn cứng như thiết.
Một đấm vào không khí, không khí nổ tung thổi ra 8 phía. Lâm Giang cũng nhận về 1 phản lực, vì vừa đấm vào không khí phản lực nhận vào có như không nhưng nó làm Lâm Giang chú ý.
“Lực lượng bình thường khoảng 5500 cân, Thiết Sa Quyền nhập môn, lực lượng khoảng gần 6500, vấn đề là tiêu hao rất ít, có thể sử dụng nhiều lần”, lẩm bẩm tính toán lợi và hại sau cú đấm đầu tiên.
Lại lần nữa sử dụng Thiết Sa Quyền nhưng lần này xuống mặt đất, một đấm rơi xuống, bụi bay mù mịt mặt đất xung quanh cũng chấn động nhưng do sân tập luyện có trận pháp gia cố nên không làm vỡ đất.
“Phản lực bị phản lại gần 1 phần”, một phần là con số khá nhỏ nhưng nếu dùng liên tục nó sẽ khác. Lâm Giang hơi nhíu mày, nếu linh khí đáp ứng được võ kỹ cũng không được dùng nhiều, phản lực tuy trong mức chịu đựng của hắn nhưng khi chiến đấu sẽ gây ra một số sự cố không thích hợp.
Phòng ngự của Lâm Giang hiện giờ có thể nói là đao kiếm khó thủng nếu người bình thường chém hắn, nhưng trên chiến trường này, bất cứ người nào cũng là Luyện Thể võ giả, tuy phòng ngự của hắn có thể chống đỡ một ít nhưng không thể nào chính diện chống đỡ, trừ khi hắn muốn chết trên chiến trường.
Tiếp tục sử dụng Thiết Sa Quyền cho thuần thục tay chân, đây là thủ đoạn tấn công đầu tiên của Lâm Giang ngoại trừ nắm đấm và Lôi hệ thiên phú.
Khoảng một giờ sau, hắn cũng ngừng tập luyện mà quay trở về lều, như cũ, mỗi lần trở về đều đón những ánh mắt thù địch nhưng bất lực, dần dần cũng quen một chút nên Lâm Giang cũng không quan tâm lắm, bại lộ thực lực cũng khiến người khác có chút kiêng kị hắn.
Do không có việc gì làm nên Lâm Giang cũng ngồi xuống tu luyện, thực lực là trọng yếu, với lại hắn đang vướng phải cái động không đáy, cần vô số linh khí rèn luyện nhưng không tiến bộ được nhiều.
Rất ít người như hắn, bọn họ lớn tuổi hơn một tí thiên phú không cao, làm bọn hắn không có hứng thú tu luyện, khá ít người ngồi xuống tu luyện khi rảnh rỗi.
Được ít lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng động.
Trình Quân bước vào lều, một cổ khí tức đè nén xuất hiện toàn bộ xung quanh lều, làm mọi người đều chú ý về phía hắn.
Nhìn xung quanh một chút giống như kiểm quân số, đến chỗ Lâm Giang và Vô Danh thì hơi ngừng một chút sau đó bắt đầu lên tiếng.
“Ngày mai sẽ là ngày đặc chiến, tất cả các ngươi hãy chuẩn bị đi”
Ngắn gọn xúc tích nhưng làm tất cả mọi người mặt trầm trọng thêm. Cũng không ở lâu lại làm gì, đội trưởng ở một khu riêng biệt, nên hắn của bước ra khỏi lều, để lại một đống người bối rối, lộn xộn, xì xào bàn tán.
Đặc chiến là từ bọn hắn không muốn nghe nhất, mỗi lần đặc chiến số lượng quân lính chết cũng không hề ít, không chết vì bị dã thú giết cũng chết do có người hãm hại, nhưng đây lại là một nơi rất quan trọng cho bản thân mỗi người ở Tiên Phong quân đoàn, rèn luyện khả năng sinh tồn.
Cũng có thể nói là một hoạt động nơi các quân đoàn được “giao lưu”. Tất cả sẽ bị thả vào rừng, nơi không biết ở nơi đó có những loại dã thú nào và nguy hiểm nào, diện tích thì rất lớn nhưng chắc chắn sẽ được giới hạn và canh gác. Thứ họ cần là sống sót trong đó 1 tuần, đương nhiên sẽ không để tất cả quân lính đi, chỉ một phần đó của nhiều quân đoàn khác nhau, nếu tất cả đi ai sẽ là người giữ thành.
Đào ngũ là điều gần như không thể, vì trong thành này có nhiều cường giả hơn bề ngoài của nó, các vị đội trưởng đều là Linh Hải kỳ, chỉ huy một quân đoàn sẽ là Huyền Vũ kỳ, bên trên còn có tổng chỉ huy quân đoàn và Phó Tướng Quân cùng một vài cường giả khác tọa trấn trong thành, bọn hắn chỉ là cấp thấp nhất binh lính, Tiên Phong quân đoàn càng là tốt thí nên gần như không thể biết về lớp cường giả đó nói chi là nhìn thấy.
Nhưng có một thứ xác định, vào rừng sẽ không bị thăm dò như ở trong thành, ở trong thành nhiều luật lệ, nhiều quy tắc đặc biệt luôn có linh thức bao phủ theo từng khu vực, hoạt động rất hạn chế. Ở trong rừng sẽ có nhiều sự tự do hơn, tuy vẫn có quân pháp tại nhưng quân pháp chỉ có hiệu lực khi có người phát hiện.
Đó là lý do tại sao đặc chiến tỉ lệ tử vong lại cao như thế. Cao tầng sẽ không quan tâm? Không như thế, cao tầng gần như ngầm đồng ý, chỉ cần không thấy tức là không có. Giống như một lần chọn lọc lại trước khi lên chiến trường, chiến trường không cần kẻ yếu và hèn nhát.
“Lâm Giang huynh đi ra khu mua bán chung không, chúng ta cần mua một ít thứ cho đặc chiến đấy”, Minh Viễn và Từ Vĩnh Nghi đứng lên hỏi Lâm Giang.
“Cũng được, ta cũng muốn mua một ít thứ”, suy nghĩ ít giây Lâm Giang cũng đi theo.
Cả 3 người đi ra khỏi lều cùng đi đến khu mua bán.
Có một khu mua bán ở trong thành, nơi binh lính có thể trao đổi, mua bán đồ vật, cũng có một số thương nhân xuất hiện trong thành để buôn bán.
Lâm Giang lần đầu xuống khu vực mua bán, ở đây người khá là đông đúc, buôn bán nhiều mặt hàng khác nhau, phồn hoa cũng không kém cạnh gì các thành trì khác, tuy hắn chỉ biết Bạch Ngưu thành.
“Để sinh tồn, chúng ta cần có lương khô, thuốc trị thương và nhiều thứ khác nhau trang bị cho mỗi người”, Từ Vĩnh Nghi lên tiếng, Minh Viễn thì chỉ là chân chạy đi mua đồ do hắn đề ra.
Lâm Giang đứng bên cạnh cũng mua những thứ đó, bao gồm lương khô, túi nước, thuốc trị thương, dây, và nhiều thứ khác.
Lâm Giang đứng bên cạnh cũng mua những thứ đó, bao gồm lương khô, túi nước, thuốc trị thương, dây, và nhiều thứ khác.
“Vĩnh Nghi huynh có vẻ hiểu biết nhiều quá nhỉ?”, Lâm Giang đạo.
“Đương nhiên là hắn biết, hằng ngày đọc biết bao nhiêu là sách cơ mà”, Minh Viễn nói.
“Chỉ là xem nhiều một chút sách, tìm hiểu nhiều một chút thế cuộc. Như thế ít nhất khi chết còn biết mình chết như thế nào nha”, Từ Vĩnh Nghi cười nhẹ.
Vĩnh Nghi có dáng người cao, tướng thư sinh, khuôn mặt hiền lành, làn da hơi trắng, ít nói nhưng không cho người khác cảm giác khó gần. Lại rất thích đọc sách, vẽ tranh, cả giường của hắn đều chứa đầy sách, điều đó làm Minh Viễn cả ngày càu nhàu, chọc phá hắn.
“Nhìn Lâm Giang huynh chọn lựa đồ vật giống như không phải là lần đầu đối phó với việc sinh tồn”, Vĩnh Nghi hơi nhìn Lâm Giang một chút rồi nói.
“Không phải lần đầu nên cũng có một chút kinh nghiệm sinh tồn”, Lâm Giang cười đáp.
Đang trao đổi qua lại, giao lưu lẫn nhau, chợt Lâm Giang cảm giác được một thứ gì đó cộng hưởng với Lôi hệ thiên phú của hắn.
“Bảo thạch đây, có thể mang may mắn cho người đeo, bảo thạch quý hiếm đây!”
Lâm Giang quay người về hướng đó, ở đó có một sạp hàng hóa nhỏ không có bao nhiêu người dừng lại xem, buôn bán không tính khá ế ẩm.
Hắn bước tới trước sạp hàng hóa, người bán là một ông lão có bộ râu ngắn, dáng người nhỏ con, khuôn mặt mang nụ cười của thương nhân, Lâm Giang phải nói là nụ cười quá giả. Kiếp trước hắn thấy nhiều nụ cười chuyên nghiệp hơn nhiều.
“Quan gia, ở đây lão có bán đủ thứ bảo ngọc, trang sức, vừa có thể mang lại may mắn cho người dùng, hóa nguy thành an, có thể ra đường gặp cơ duyên rơi trúng đầu”
Một giọng nhanh nhẹn hơi hèn mọn nụ cười hướng về Lâm Giang.
Trên bàn bày khá nhiều loại trang sức, có vòng cổ, có vòng tay, ngọc bội,… Thường được làm bằng ngọc thạch hoặc được đính kèm bảo thạch. Kiểu dáng cũng không quá đa dạng, màu sắc cũng không phải nhiều.
Lôi hệ thiên phú của hắn bị cộng hưởng bởi 1 cái vòng cổ, nói đúng hơn là một trong vài viên bảo thạch hôi tử sắc được đính trên vòng cổ. Chiếc vòng cổ không quá bắt mắt, cũng không hề phát sáng hay toát ra khí tức gì nhưng Lâm Giang lại cảm nhận có một viên bảo thạch cộng hưởng với Lôi hệ thiên phú của hắn.
“Cái này giá cả như thế nào?”, Lâm Giang nhặt một cái vòng tay có đính một viên bảo thạch hồng sắc trong khá đẹp mắt cũng phản chiếu ánh sáng.
“Quan gia đúng là mắt sáng như thái dương, viên bảo thạch này là một trong những cực phẩm ở tiệm của lão, nó mang theo nồng đậm khí vận, còn có thể tránh thoát nguyền rủa, điều xấu, bảo hộ quan gia. Giá cả của nó cũng không hề đắt, do nó hợp với khí chất của quan gia nên lão đây giảm giá cho ngài, chỉ cần 100 vạn bạc là có thể sở hữu nó”
Vẫn là một nụ cười thương nghiệp kèm theo vẻ hèn mọn có chút tham lam.
“Giang huynh, ngươi định mua trang sức à! Để ta dẫn huynh đi mua một nơi giá cả ổn kèm kiểu dáng đẹp hơn nhiều, ta rất rành về mấy vụ trang sức”
Minh Viễn đi tới, thấy Lâm Giang đang nhìn xem viên hồng ngọc chợt nói.
Lâm Giang bỏ viên ngọc xuống quay người lại nhìn Minh Viễn bằng ánh mắt ta không ngờ ngươi là người như vậy.
Thấy ánh mắt Lâm Giang, Minh Viễn bối rối.
“Không có không có, chỉ là có hơi có kinh nghiệm trong việc chọn trang sức thôi”, nói xong chợt Minh Viễn im lặng, càng nói càng sai hắn quyết định im lặng mặt cho ánh mắt Lâm Giang nhìn, sắc mặt có chút khổ.
“A, vị quan gia này, ở đây lão bán giá cả cực kì công bằng rồi, đây là Khí Vận Hồng Ngọc, giá cả như thế là quá rẻ”, nghe Minh Viễn nói dẫn Lâm Giang đi và Lâm Giang cũng bỏ vòng tay xuống, ông lão gấp, bắt đầu nói về giá trị của viên hồng ngọc.
Chợt, viên hồng ngọc được cằm lên bởi người khác ngắm nhìn, ông lão giật mình vừa định quay sang buôn bán, thổi phồng giá trị thì hắn nghe.
“Giang huynh, theo hiểu biết của ta, viên ngọc này chỉ là Hồng Ngọc bình thường thôi, chỉ có ít giá trị về thẩm mĩ chứ không hề có cái gì đặc tính, ta cũng chưa từng nghe cái gì Khí Vận Hồng Ngọc cả, giá cả cao nhất của viên Hồng Ngọc cũng chỉ khoảng 5000 bạc, chưa hết viên Hồng Ngọc này còn rất nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó bị nứt vỡ bên trong, giá trị thẳng tấp giảm”
Chưa kịp nói gì, thì ông lão nghe liên tục một tràn phân tích của Từ Vĩnh Nghi, sắc mặt lão cũng ngày càng không tốt. Thậm chí khi thấy Lâm Giang gật gù đồng ý thì sắc mặt lão có vẻ trắng bệch.
“Binh gia cứ nói đùa, đây là Khí Vận Hồng Ngọc gia truyền của nhà ta, do khó khăn nên ta phải chịu đau bán nó, nếu các vị muốn ta có thể để nữa giá cho các quan gia”, sắc mặt ông lão ngày càng không tốt, quyết định giảm một lần nữa giả.
“Ngươi có biết tội lừa đảo khi buôn bán trong Thiết Mãng thành là tội gì không hả?”
Chợt Từ Vĩnh Nghi lớn tiếng, có chút thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Vừa nghe tới tội lừa đảo sắc mặt lão bản ngày càng trắng ra.
“Thôi thôi, coi như bỏ qua, nhưng vòng tay đó ta không mua nữa. Nhưng chắc thứ này giá cũng không cao lắm phải không, ngươi sẽ không lừa gạt chứ?”, Lâm Giang không nhìn vòng tay Hồng Ngọc nữa mà tay bắt lấy cái vòng cổ có đính vài viên hôi tử sắc lúc trước thu hút hắn. Ánh mắt hơi liếc nhìn lão gian thương kia, có chút ý vị uy hiếp.
“Không không có gì đâu, chỉ là hiểu nhầm, cái vòng cổ kia coi như tặng quan gia lần đầu gặp mặt kết chút thiện duyên”
Lão gian thương nhìn 3 người cùng ánh mắt uy hiếp của Lâm Giang, cũng nhìn người xung quanh có chút chú ý. Nở một nụ cười khó coi hơn khóc hai tay lấy chiếc vòng cổ đưa cho Lâm Giang. Hắn biết tội lừa gạt binh lính trong Thiết Mãng thành nặng như thế nào, nên cũng chỉ cắn răng đưa tặng coi như đồ bịt miệng bọn hắn, mặc dù chiếc vòng cổ đó giá trị cũng không cao.
Nắm lấy chiếc vòng, Từ Vĩnh Nghi hơi hừ lạnh, Lâm Giang thì cười nhưng ánh mắt hơi nhíu lại nhìn lão gian thương, sau đó cả 3 quay lưng đi để lại sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ra đầy một mặt lão bán hàng.