Ác Mộng Chi Lăng

Chương 2: Kết thúc


Đọc truyện Ác Mộng Chi Lăng – Chương 2: Kết thúc

“Nhanh nhanh nhanh, ở khu B vùng cấm trong rừng sâu có thiên thạch rơi! Mau đi đến đó kiểm tra tình huống”

“Kiểm tra sơ bộ cho biết, phát hiện sóng năng lượng lạ chưa từng được ghi nhận xuất hiện với tần suất rất cao và đang không ngừng lan rộng ra phía ngoài”

Vô số thanh âm huyên áo ở một trụ sở mật thuộc quốc gia, sau khi phát hiện một tình huống thiên thạch rơi “dị thường”.

“Lâm Giang, nhanh chúng ta cần phải đi gấp, phía bên kia đang cực kì nỗ lực ngăn chặn nó lan rộng ra rồi, chúng ta không biết liệu nó là tốt hay xấu”

“Được rồi” một thanh âm khác nhanh chóng trả lời và leo lên trực thăng

Hắn gọi Lâm Giang, một chuyên viên nghiên cứu trong một tổ chức thuộc quốc gia. Hôm nay bỗng có một sự kiện lạ, một viên thiên thạch nhỏ, rất nhỏ, rơi vào trái đất với tốc độ không đúng, tốc độ rất nhanh thậm chí các thiết bị không bắt được thông tin về nó cho tới ghi nó hạ xuống ở khu B.

Sau khoảng 10 phút đi trực thăng chuyên dụng tới địa điểm.

Đập vào mắt Lâm Giang là một khối thổ địa khô cằn với diện tích không nhỏ, trung tâm của nó là một viên thiên thạch với đường kính khoảng 10 mét. Do đây là khu biệt lập nên dân chúng cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ xuất hiện động đất rất nhỏ không đáng kể và được lực lượng cảnh sát quân đội phong tỏa với lý do chính đáng.

“Chào Lý Bạch tiên sinh, Lâm Giang tiên sinh và các vị chuyên gia, nhanh bên chúng tôi không thể phân tích rõ loại sóng này, nó có thể xâm nhập vào cơ thể người, trước hết dị biến là không có nhưng phải cần kiểm nghiệm”, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị nghênh đón tổ nghiên cứu.

“Được rồi, mọi người vào việc”, người đàn ông tên Lý Bạch bắt đầu chỉ huy nghiên cứu.

Lâm Giang được cử đi lấy mẫu môi trường đất, không khí. Tất cả mọi người đều được trang bị đồ dùng đặc biệt tránh tác động có hại.

Nơi đây, không khí rất lạ không phải cằn cỗi như đất trong không khí dường như có chứa gì đó không trong lành nhưng không cho con người ta cảm giác nguy hiểm khó chịu.

Được khoảng 5 phút, tổ nghiên cứu làm việc hết công suất, lấy mẫu tính toán, đo dò xét.

“Đây 100% là thứ không thuộc về Trái Đất, và sau khi thí nghiệm, trong không khí mang một loại năng lượng hoàn toàn mới, mờ mịt nhưng tồn tại. Không nằm trong bất cứ nguồn năng lượng nào từng phát hiện ở Trái Đất, và nó còn đang phóng đại dần lên”, người đàn ông Lý Bạch cho kết quả tạm thời hơn, để có kết quả chính xác cần nghiên cứu trong thời gian dài hơn.

“Và có một kết luận, loại năng lượng này không làm ảnh hưởng tới tế bào hay hệ thần kinh, không những thế đây có thể là bước tiến mới trong nền khoa học”, ông tiếp tục khẳng định.


Tiếp tục thảo luận, trao đổi với phía trên, cả tổ nghiên cứu đang như điên cuồng một dạng.

“Tôi cần lấy mẫu trực tiếp từ thiên thạch, chỉ lấy ở môi trường là chưa đủ” Lâm Giang lên tiếng đề nghị.

“Được rồi”, Lý Bạch nhìn hắn một chút rồi đồng ý.

Đương nhiên việc nghiên cứu chỉ tiến hành ở một khoảng an toàn, nếu đi lại gần thiên thạch không biết sẽ có điều gì sẽ xảy ra.

Lâm Giang tiến tới bên thiên thạch bắt đầu lấy mẫu thí nghiệm.

Càng gần luồng năng lượng này càng mạnh mẽ, Lâm Giang bắt đầu cảm thấy khó thở hơn mặc dù đã mặc quần áo bảo hộ.

Viên thiên thạch màu đen xám như bao viên thiên thạch khác nhưng năng lượng phát ra là chưa từng thấy bao giờ. Lâm Giang được huấn luyện chuyên nghiệp làm việc này, nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Vừa lấy được mẫu thí nghiệm, phía sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai.

“Trọng đại, năng lượng mới ẩn ẩn có tác dụng thay thế các nguồn năng lượng củ, thậm chí có cải thiện gen nhân loại theo hướng tốt.”, một chuyên viên nghiên cứu khác la lớn.

Ngay lập tức, thông tin được xác nhận và cấp truyền cho phía trên về phát hiện trọng đại này. Tất cả mọi người ẩn ẩn mang theo nụ cười trên môi.

Tài nguyên, năng lượng trên thế giới ngày càng hiếm hoi, giá cả ngày càng đắt. Việc khai thác quá mức không những gây nên tình trạng cạn tài nguyên mà còn gây mất cân bằng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường trong những năm gần đây. Các nguồn năng lượng xanh chưa được chú trọng và hiệu suất cũng không cao.

Thiên tai, lũ lụt, hạn hán, dịch bệnh không phải là từ quá xa lạ đối với người dân trên thế giới những năm gần đây.

Việc tìm ra nguồn năng lượng mới không chỉ là đột phá về mặt khoa học như thế, mà còn là niềm vui của cả nhân loại.

Vừa quay đi chuẩn bị trở về khu nghiên cứu, chợt Lâm Giang nhận ra bất thường. Dường như nồng đồ năng lượng đang vượt mức báo động và đang tăng lên theo cấp số nhân. Hắn quay người nhìn lại nơi mình nhặt một mảnh vụn trên viên thiên thạch.


Một dòng dịch đặc trong suốt bắt đầu chảy ra từ vết nơi lấy mẫu. Không những thế khắp viên thiên thạch bắt đầu chảy ra những dịch như thế. Dòng dịch chảy với tốc độ rất chậm còn có một phần nhỏ dần hòa tan trong không khí.

Không chỉ hắn, ở khu nghiên cứu bắt đầu phát hiện dị thường từ số liệu và nhìn phía này.

Khi nhìn thấy viên thiên thạch chảy ra dòng dịch kia, không có sửng sờ hay giật mình mà tất cả ngay lập tức dùng hết công suất phân tích nó.

“Lâm Giang! Chạy! Lui về ngay lập tức, số liệu đã ngoài tầm kiểm soát!” trung niên nhân Lý Bạch hét lớn về phía Lâm Giang, mọi người cùng nhìn về hắn với ánh mắt đầy gấp rút.

Đương nhiên, hắn biết chứ nhưng vừa bước được 1 bước, hắn ngay lập tức thấy mát ở tay. Nhìn xuống, vật mẫu đang hòa tan, nó không phải chảy xuống đất như nước đá hòa tan, nó một phần hòa tan trong không khí một phần thấm trực tiếp qua đồ bảo hộ vật mẫu và quần áo bảo hộ của Lâm Giang. Thấm trực tiếp vào da tay của hắn.

Ngay lập tức, hắn ném bỏ vật mẫu và chạy đi. Nhưng dù sao cũng là nguồn năng lượng mới không biết tác dụng.

Hắn gục xuống ngay sau đó, tuy còn tỉnh nhưng thể lực trong cơ thể đang trôi qua điên cuồng, hắn gần như sắp bất tỉnh.

Nơi nghiên cứu, mọi người thấy hắn gục xuống, lập tức có một đội người chạy tới.

“Nhìn trời!!!”, một âm thanh hốt hoảng chỉ phía bầu trời đang dày đặt mây đen.

Phía bầu trời vô số vô số tia sét ngưng tụ thắp sáng cả một bầu trời. Nhưng trong lúc đó Lâm Giang cảm thấy cơ thể có một ít sức lực trở lại. Dường như nguồn năng lượng đó bị áp chế.

Dùng hết sức bình sinh đứng dậy và nhấc từng bước chân nặng trĩu về phía khu vực nghiên cứu.

Chợt tất cả âm thanh, hình ảnh trong thiên địa biến mất thay vào đó là một tiếng “OANH” vang lên.

Hắn lần nữa mở được mắt ra, con ngươi co rút lại, hắn thấy toàn bộ một mảnh lớn khu B biến mất thay vào đó là 1 tia sét khổng lồ như Thần Long hạ thế, đánh về phía viên thiên thạch, cạnh thi thể tàng tạ của hắn, nó đã không ra hình người và nhanh chóng tan thành tro bụi. Cả khu nghiên cứu cũng không còn gì cả.


“Khoan đã”, chợt giật mình

“Ta thấy thi thể của ta, vậy ta đã……………chết?”

“Nhưng ý thức vẫn còn? Không thể nào!”

“Đây là đoạn đường đi luân hồi a? Khác miêu tả trong truyện quá”, giờ mà trầm tư hay sợ hãi thì làm được gì, thi thể cũng bị đánh tan rồi còn linh hồn thì bay đi đâu đó, hắn không sợ hãi mà còn có chút ít tò mò.

Chợt, hắn thấy ý thức càng ngày càng mờ nhạt và hắn bay càng cao.

Ân, đúng thế. Hắn bay lên, bay khỏi Trái Đất này với tốc độ ngày càng ngày càng nhanh.

“Chết tiệt!”, đó là câu nói cuối cùng trước khi vô số kí ức hiện lên trong đầu hắn, làm hắn ngày càng mơ hồ.

Giờ Lâm Giang giống như trong một trạng thái đặc biệt, mắt hắn vẫn thấy, hắn đã bay ra khỏi trái đất, và càng nhanh tới tốc độ mà mắt thường không thấy nữa.

Qua một đoạn thời gian, không rõ bây giờ là lúc nào, mọi chuyện xảy ra như giấc mơ vậy. Lấy lại được thị giác, Lâm Giang thấy mình đang trôi dạt giữa không gian vô tận, không có ánh sáng, một màn đen tĩnh mịt.

“Đây là đâu?” Tỉnh lại đó là câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu hắn.

“Haizzz, quả thật là miệng quạ nha, giờ còn lấp thêm cái mạng của mình vào, ngay cả linh hồn cũng đi lạc ở phương nào đó” mỉa mai vài câu. Mới lúc nãy còn mạnh miệng là không sao, giờ coi đi, chết không để lại xác.

Không gian vẫn cứ yên tĩnh, làm con người sợ run, nhưng hắn lại khác, lớn lên từ khó khăn hắn đã quá quen với cô độc, tỉnh lại từ nhiều lần gục ngã.

Năm 17 tuổi hắn đánh mất tất cả, cha mẹ mất trong tai nạn, họ hàng bỏ mặt, bạn bè xa lánh,…nhưng thì sao hắn vẫn cô độc đi tiếp, đến hôm qua hắn vẫn một mình.

Thời gian dần qua, không gian im lặng, hắn im lặng trôi dạt, không ánh sáng không cảm giác. Thay vì điên lên, hắn trở nên quen thuộc hơn, quen thuộc sự tĩnh lặng này, quen thuộc không gian và cảm nhận.

Chợt, một tiếng rung rinh nhỏ trong không gian, hắn không thấy nhưng không gian xung quanh truyền đạt lại là như thế. Đột nhiên, như có lực hút, một cổ lực hút cực mạnh hút linh hồn hắn bay cực nhanh về 1 phía, cảm nhận trên linh hồn từng tia mệt mỏi truyền đến, hắn cứ như thế thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, đã không biết bao nhiêu lần hắn mở mắt trong đoạn thời gian này rồi.

Nhưng lần này đón ánh mắt Lâm Giang không phải không gian vô tận, mà là một đốm sáng nhỏ màu trắng hơi lam, to khoảng nắm tay người lớn, đang lơ lửng trước mặt hắn.


Đốm sáng dường như có sinh mệnh phiêu du qua lại xung quanh linh hồn hắn, một bộ dáng năng động, tò mò cùng nghi hoặc.

Chợt nó ngừng lại trước mặt hắn như đang quan sát.

Cùng lúc đó hắn cảm giác tinh thần hắn ngày càng tỉnh táo, như có gông xiềng gì đó bị phá đi, thêm một số thứ mới vào. Đồng thời, không gian xung quang càng truyền đến một cỗ thân thiện, tối nghĩa mà hắn không hiểu được.

Chưa kịp thích ứng, không gian xung quanh kịch liệt rung chuyển. Một màng có lẽ hắn không bao giờ quên được xuất hiện.

Một vùng tinh không co lại hội tụ lại một hình dáng gần giống bàn tay tuy vô hình nhưng hắn nhờ không gian mà cảm nhận được. Một cổ lực ép thoáng qua, tinh thần của hắn liền mơ hồ gấp vạn lần nhưng do vừa phá gông xiềng gì đó nên hắn còn có thể tỉnh, hoặc chính bàn tay kia cho phép hắn tỉnh. Một màn cầu sáng nhạt bao phủ quanh linh hồn hắn như một vòng bảo hộ xuất hiện.

Một cổ không hiểu uy áp như phá hỏng toàn bộ không gian, đè ép xung quanh. Đây là hiệu ứng hắn chịu khi trong vòng sáng bảo hộ, phía ngoài không gian vỡ ra như kính.

Lâm Giang im lặng, giờ phút này nói không sợ là nói dối. Ngày hôm nay, hắn thấy quá nhiều điều không thể tin được, cảm giác não có chút nhỏ.

Cả linh hồn run rẩy, chập chờn liên tục dù hắn có 1 vòng bảo hộ phía ngoài.

Bàn tay kia “nhìn” chăm chú vào tiểu cầu sáng, cũng không có làm gì, nhưng sự tồn tại của nó vượt quá sự chịu đựng của không gian.

Giằng co một lúc, tiểu cầu sáng lại năng động bay qua lại xung quanh bàn tay. Một dạng như đệ đệ muội muội gặp được ca ca đồng dạng.

Chưa kịp suy nghĩ gì, bàn tay kia lại có vẻ quay sang “nhìn” hắn.

Giống như chỉ chần chờ 1 phần ngàn tỷ giây thôi, nhưng đối với Lâm Giang đó còn dài hơn cả thời gian hắn sinh ra cho tới lúc nãy.

Bàn tay như quyết định xong, linh hồn hắn lại xuất hiện cái gì đó lần này không thoải mái mà hắn có cảm giác hỏi khó chịu, ngay lập tức cảm giác khó chịu dịu đi.

Hắn sắp khóc, cổ nhân nói “Chết là hết” nhưng hắn hôm nay ngay cả linh hồn như ống thí nghiệm đồng dạng.

Bàn tay quay đi nó cùng biến mất với tiểu cầu sáng, nhưng Lâm Giang thì như bị phủi đi như thế.

Một lực trùng kích cực mạnh, tuy không làm đau hắn, không làm vỡ vòng bảo hộ. Nhưng linh hồn thì bị đẩy đi với tốc độ vượt mức tưởng tượng con người, lần này hắn không hề ngất cũng không thể nào ngất đi, cứ thế phiêu du nơi hư vô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.