Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 1: Sao Anh Lại Khác Lạ Như Thế


Đọc truyện Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay – Chương 1: Sao Anh Lại Khác Lạ Như Thế


“Đánh nó cho tao.” Một người phụ nữ đô con, đứng chống nạnh chỉ huy một đám người khác hành hạ một cô gái bé nhỏ đang nằm thoi thóp dưới sàn.

Cô gái nhỏ co người ôm mình chịu trận, chỉ biết thốt lên những tiếng kêu yếu ớt bất lực.


“Lột quần áo nó đi.” Những bàn tay thô ráp của mấy người phụ nữ đó chà xát lên người cô gái nhỏ, làn da trắng mịn bị xây xát đau rát.


“Đừng mà.”
“Đừng mà.

Cứu tôi với.”
“A…!Đau quá….!Đừng mà!”
Lâm Di từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại, nước mắt đầm đìa, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, sự hoảng sợ từ trong tiềm thức vẫn còn đọng lại trên đáy mắt làm cả người cô run lên bần bật.

Chỉ là mơ thôi, cô nhẹ lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má.

Kí ức tù tội với Lâm Di mà nói là một ám ảnh kinh hoàng mà cô phải đối mặt trong mỗi giấc mơ, dù đã cố gắng không nghĩ đến những nó vẫn dai dẳng đeo bám cô hàng đêm.


Cố gắng ổn định lại hơi thở đang dồn dập của mình, Lâm Di liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ gắn trên tường đang điểm 10 giờ, cô thở dài một cái, rồi đứng dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, màn đêm đen kịt bao trùm khắp nơi mà bóng ai kia vẫn bặt vô âm tín, một nỗi mất mát tràn ngập trong tâm trí làm mắt cô đỏ lên, Lâm Di ngoảnh đầu lại nhìn mâm cơm tươm tất trên bàn đã nguội lạnh trong lòng buồn bực không thôi.


Từ sáng đến giờ cô đã gọi rất nhiều cuộc chẳng thấy anh bắt máy, Lâm Di vừa lo vừa tức tối không chịu được.


Yêu nhau tám tháng chứ ít gì, cưới nhau mới hai ngày, Lâm Di đã bắt đầu thấy Trần Tinh Húc trở nên lạ lùng, ngay đêm tân hôn anh chồng mới cưới cứ trơ ra như tượng chẳng hề đả động gì đến cô dâu xinh như hoa đang nằm bên cạnh, sáng ra cơm canh ngon lành chẳng thèm ăn còn phán một câu xanh rờn “muốn ăn cô tự ăn đi” xong rồi đi mất hút đến tận bây giờ chưa về.

Còn nữa, có ai đầu bếp nhà hàng mà mặc vest sang trọng, đầu chải bóng loáng mà đi không.

Liếc mắt một cái thôi đã nghi nghi rồi, Lâm Di ôm một cục ấm ức quyết ngồi đợi, nhắn tin liên tục cũng chả thấy hồi âm.


Lâm Di mệt mỏi chợp mắt một chút đâu chừng mười phút, cô loáng thoáng nghe tiếng động cơ xe ồn ào ngoài cửa, mới lật đật ngồi dậy.

Cô đứng lên tiến về phía trước mấy bước, gương mặt mừng rỡ.

Đưa mắt nhìn ra ngoài.


Bóng dáng ai kia cao lớn sừng sững, xuyên qua màn đêm bước vào vừa đi vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, trông Trần Tinh Húc rất mệt mỏi, cô nhịn xuống những bực tức trong lòng mà nở một nụ cười thật tươi, dang rộng hai tay ra chào đón anh về.

Trong lòng tha thiết mong chờ vòng tay đáp lại của anh.


Chỉ là anh lại lướt qua cô như người dưng, mắt còn không thèm nhìn người vợ mới cưới của mình lấy một cái.

Lâm Di sững sờ mất mấy giây, cô nắm chặt tay lại hít một hơi thật sâu, lặng lẽ quay đầu nhìn bóng lưng người đàn ông đang dửng dưng bước đi, khóe mắt bắt đầu cay cay.


Lâm Di một lần nữa nuốt xuống những ấm ức trong lòng, cô dịu giọng:
“Anh tắm nhanh rồi xuống ăn cơm, em hâm nóng lại đồ ăn cái đã.”
Trần Tinh Húc lại ung dung bước đi như chưa từng nghe thấy lời cô nói.

Thái độ độ này của anh khiến Lâm Di giận run người, muốn phát tiết ra hết những bất mãn suốt từ hôm qua đến nay.

Cô cao giọng:

“Trần Tinh Húc anh đứng lại.”
Lâm Di vừa dứt câu, Trần Tinh Húc chậm lại mấy nhịp bước chân nhưng trông chẳng có tí gì muốn dừng lại.

Lâm Di hừng hực lửa giận vội chạy đến trước mặt anh chặn lại, cô ngước mắt nhìn lên.


“Tại sao đột nhiên lại cư xử với em như người dưng, trước đây anh không có như vậy.

Bây giờ trông anh rất khác lạ, rất xa cách, có chuyện gì xảy ra với anh hay sao vậy hả.

Em làm sai chuyện gì hay sao?”
Lâm Di níu lấy bàn tay của anh, đáy mắt ngấn lệ, câu cuối cùng cô đã không giữ nổi bình tĩnh mà hét to lên.


Trần Tinh Húc tỏ ra chán ghét bất đắc dĩ mới quay đầu lại nhìn cô.

Anh chìa tay ra nắm lấy cổ áo của Lâm Di kéo lại gần mình, cúi xuống kề sát mặt của cô rồi thốt ra mấy chữ:
“Tại vì cô đáng bị như thế.”
Cái giọng nói lạnh băng, ánh mắt sắc như dao ấy của anh khiến Lâm Di chết lặng, nước mắt vô thức rơi xuống hai bên má.


“Rốt cuộc là vì cái gì?”
Lâm Di sụt sùi, cất lên mấy chữ, đối diện với gương mặt gần trong gang tấc đã từng khiến cô nhung nhớ ngày đêm này trong phút chốc chẳng biết nói gì mà chỉ thấy toàn là thất vọng, trong thâm tâm lúc này không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã tin lầm người, bởi vì chỉ mới có hai ngày làm vợ chồng thôi cô không muốn hạnh phúc của mình nhanh chóng sụp đổ như thế.


Rồi Trần Tinh Húc hất cô ra, Lâm Di bị mất thăng bằng ngã nằm dài xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân lập tức ê ẩm.

“Trần Tinh Húc anh nói cho rõ ràng đi.

Tại sao anh lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy?”
Trần Tinh Húc không thèm để ý đến Lâm Di, dửng dưng ngoảnh mặt bước lên lầu, Lâm Di ngồi bật dậy, đứng lên mới phát hiện cổ chân rất đau, cô bị mất thăng bằng ngã xuống lần nữa.


“Trần Tinh Húc anh cho nói rõ ràng đi, tôi có chỗ nào đắc tội với anh?” Lâm Di hét lên thật to để giải toả những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.


Lâm Di vừa nói vừa khóc ngất lên thành tiếng, đôi bàn tay áp vào cổ chân xoa nhẹ.


“Tên chồng khốn kiếp, tôi đui mù mới yêu anh.” Lâm Di ấm ức lẩm bẩm trong miệng, tiếng nức nở lại càng lớn hơn.


Ở trong phòng.

Trần Tinh Húc nghe được tiếng khóc ầm ĩ của Lâm Di liền nhếch mép cười khẩy, gương mặt lãnh đạm không biểu lộ một tia ôn nhu nào, ánh mắt lộ rõ cảm giác hả hê, còn có mấy phần căm hận cùng chán ghét.


Trần Tinh Húc kéo tủ, tuỳ tiện lấy một bộ đồ ngủ màu tro, sải bước vào phòng tắm, mặc kệ tiếng khóc bên ngoài mỗi ngày một lớn vang vọng khắp nơi.


Sau một hồi khóc giải toả tâm trạng buồn tủi, Lâm Di mới lê lết thân thể nặng trịch của mình lại gần chân cầu thang, vịn thành cầu thang mà đứng lên.

Đến khi thành công đứng trước cửa phòng, mồ hôi cô nhễ nhại, mệt muốn đứt hơi.


Cô mở cửa phòng, nhịn đau nhón gót đi tới phía giường lớn, để thân mình ngã tự do xuống tấm nệm mềm mại, thở dài một cái hưởng thụ sự êm ái thoải mái này.


Trần Tinh Húc vừa tắm xong bước ra, mùi hương nam tính lan toả khắp phòng, Lâm Di đang nằm trên giường không nhịn được phải ngồi bật dậy.

Người đàn ông trước mắt chỉ mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lại tỏa ra khí chất cao sang quyền thế, thần thái không ai ở thành phố S này có thể sánh bằng, Lâm Di cũng bởi vì dáng vẻ này của anh nên mới lao đầu vô cái mà người ta hay gọi là tình yêu sét đánh, để rồi bây giờ vỡ mộng, muốn quay đầu cũng khó khăn.


Lâm Di nhìn anh đến ngây ngốc, đến khi Trần Tinh Húc lại gần thì đã bị anh một tay nắm lấy cổ áo lôi ra cửa lớn, vứt một cái, xong còn phủi phủi tay như vừa vứt rác, mặc kệ Lâm Di ngã nhào xuống đất, Trần Tinh Húc không để tâm còn đóng cửa một cái rầm tạo ra tiếng vang lớn.


Lâm Di bên ngoài ngớ người, sững sờ, nếu không phải cái bản mặt đó của Trần Tinh Húc thì cô còn tưởng người vừa rồi chắc bị ma nhập.

Lâm Di nhướng mày nhếch môi nói:
“Nếu anh là một thằng đàn ông chân chính thì mở cửa bước ra đây nói rõ ràng đi.

Trần Tinh Húc đừng để tôi xem thường anh.”
Lâm Di vừa dứt câu, ba giây sau cửa liền mở ra, Trần Tinh Húc nắm lấy cổ áo của Lâm Di lôi cô đứng dậy.


“Ngày mai cô sẽ được biết, còn bây giờ nếu cô la thêm một câu nữa tôi sẽ lập tức vứt cô ra cửa sổ.

Tôi nói được làm được.”
Trần Tinh Húc ngữ khí hung hãn ghé sát vào tai cô thì thào, nhưng thực chất là đang đe dọa.


Nói xong anh đóng cửa lại khóa trái bên trong, Lâm Di ở ngoài tay chân bủn rủn, cả người run lên vì sợ.


Lâm Di ngồi bệt xuống sàn khóe mắt chảy ra hai hàng lệ bất lực, lúc này cô mới ngỡ ngàng phát hiện, tám tháng yêu nhau ấy chỉ một mình cô thật lòng quan tâm đến anh, còn anh thì lúc nào cũng hờ hững, cư xử gượng gạo với cô.

Ngay cả xuất thân của anh cô cũng không biết.

Lâm Di khóc thầm trong dạ vì thấy mình thật ngu si.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.