Đọc truyện Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra – Chương 8: Bản Tính Của Đàn Ông Là Luôn Thay Đổi Thất Thường
“Sao cơ?” Ôn Noãn Noãn vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, hắn vừa kêu nàng đi qua đó sao? Ôn bảo bối ở một bên mắt trợn trắng, đi tới phía sau Ôn Noãn Noãn, dùng sức đẩy mạnh nàng một cái, “Dì, cha kêu dì mau đi qua chỗ cha đi”.
Ôn Noãn Noãn lảo đảo tiêu sái bước vài bước, rồi đứng yên tại chỗ, cẩn trọng giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai ở trước mặt, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói “Đằng tiên sinh, bảo bối là con gái của anh, anh sẽ đưa nó về nhà chăm sóc chứ?”.
Đằng Tại Hi đột nhiên lộ ra nụ cười tươi sáng chói, khiến Noãn Noãn thất thần, tiếp sau đó, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại âm trầm, lạnh nhạt nói “Không có khả năng đó!”.
“Ôi chao? !” Ôn Noãn Noãn ngạc nhiên trừng trừng nhìn hắn.
Nàng cho rằng hắn chắc chắn sẽ đáp ứng, bởi vì hắn kêu nàng lại gần hắn để nói chuyện mà, giờ vì sao lại không đáp ứng chứ? Như là nhìn rõ được suy nghĩ của nàng, Đằng Tại Hi cười nhạt một cái, đứng lên, đi tới trước mặt nàng, vóc người to lớn che khuất vóc người xinh xắn lanh lợi, điềm đạm đáng yêu của Noãn Noãn.
Hắn dùng hai tay áp chặt nàng vào tường, cúi mặt nhìn nữ sinh trước mặt hệt như chú chim nhỏ sợ cành cong, sâu trong yết hầu phát ra giọng nói trầm ấm dễ nghe “Bé con, đừng bao giờ ở trước mặt tôi lại lộ ra vẻ mặt như tiểu bạch thỏ thế này, tôi sẽ biến thành sói dữ đấy.
Còn nữa, tôi cho cô vào đây chỉ là không muốn vì cô mà phải mất mặt trước mọi người thôi, đừng suy nghĩ những điều vô ích nữa.
Còn bây giờ, lập tức mang theo nhóc con kia rời khỏi đây đi”.
Noãn Noãn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú ở cự li gần, chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã thấy bảo bối khóc oa oa lên, hối hả chạy lại ôm chân Đằng tại Hi nghẹn ngào nói “ Cha không cần bảo bối hả cha?”.
Sắc mặt Đằng Tại Hi chợt trở nên tồi tệ, dùng lực mạnh hất chân một cái, khiến bảo bối ngã phịch ra xa, gầm nhẹ “ nhóc con, mau buông tay ra đi”.
Hắn ghét nhất là bị mấy đứa nhóc bám riết, cho dù đó có là con gái của mình đi nữa, thật đáng ghét, cả người hắn nổi đầy da gà rồi, thật mất tự nhiên.
Đằng Tại Hi không hề nương tay với một đứa nhóc, Ôn bảo bối bị hất ngã, hiện vẫn ngồi bệt xuống đất.
Ôn bảo bối cố gắng chịu đau, đứng thẳng dậy đưa tay bịt mũi, đánh một cái rắm thật to, rồi im lặng ra vẻ đáng thương nhìn Đằng Tại Hi.
“Bảo bối!” Ôn Noãn Noãn kinh ngạc hét to, chạy tới nâng bảo bối dậy, thấy trong mắt của bảo bối ngập nước, nàng thật sự rất sợ hắn, nhưng giờ khắc này nếu nàng còn nhẫn nhìn thì nàng chính là đồ hèn nhát, nàng mở to đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn hắn “ Sao anh có thể đối xử với một đứa bé như vậy? Nó là con gái của anh cơ mà”.
Sắc mặt của Đằng Tại Hi càng thêm xấu xí, bị một con nhóc quở trách, mặt mũi hắn biết để ở đâu nữa? Trong lúc hắn định nói cái gì đó, thì cửa văn phòng bất chợt bị đẩy ra, thanh âm chất vấn vọng vào “Tại Hi, sao con không uống nước mà mẹ mang tới hả?”.
Đằng phu nhân ăn mặc quý phái, tay ôm một bình nước nóng đi vào, nhìn thấy Noãn Noãn và bảo bối thì cất tiếng hỏi tiếp “Ai vậy? Tại Hi sao trong phòng con lại có con gái?”.
Trong lòng Đằng phu nhân thầm nghĩ ‘Kia chẳng phải là một nữ sinh sao? con bé thậm chí còn chưa dậy thì nữa.
Khẩu vị của con trai mình sao lại trở nên kém tệ như vậy chứ?”.