Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra

Chương 16: Noãn Noãn Mê Muội


Đọc truyện Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra – Chương 16: Noãn Noãn Mê Muội


Tiếng hát thật là hay! Noãn Noãn hoàn toàn bị thanh âm đó hấp dẫn, vô thức ôm theo cái thùng rác đi về hướng có tiếng hát.

Bất tri bất giác, nàng đã đi tới một gian nhà rộng nối tiếp nhau dựa sát vào sườn núi, đứng trước cửa sổ thủy tinh, lén nhìn vào bên trong, Noãn Noãn kinh ngạc mắt mở lớn, thùng rác trên tay rớt bịch xuống đất.

Trời ơi! Nàng thấy Triển Lệ Ương và dàn nhạc đang luyện tập ở bên trong, biểu tình trên mặt mỗi người đều hết sức mãnh liệt.

Ánh mắt Noãn Noãn chỉ trong một thoáng đã tập trung vào Triển Lễ Ương, cả người anh ta tỏa ra hào quang chói lòa, làm lu mờ tất cả mọi người xung quanh.

Triển học trưởng thực sự rất tuấn tú, hát cũng êm tai.

Ánh mắt của Noãn Noãn mơ màng, đôi má lúm đồng tiền trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười mỉm ngọt ngào.


Nàng thực sự rất yêu thíh giọng hát của anh ta.

Noãn Noãn vẫn đứng hồi lâu bên cửa sổ, vẻ say sưa hiện rõ trên khuôn mặt, cho đến khi bọn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, nàng mới phục hồi tinh thần, nhìn đồng hồ đeo tay, Noãn Noãn không khỏi kinh hãi, đã muôn vậy rồi ư? Xong rồi, Sáng sớm hôm nay Đằng tại Hi dặn nàng tan học phải đi về sớm.

Toi rồi, trở về thế nào cũng bị hắn mắng té tát.

Nàng hối hả ôm đống đồ bụi bặm hoảng hốt, lịch bịch đi tìm chỗ đổ.

Đúng lúc này, tay ghi- ta của nhóm là Triển Lệ Ương, sau khi luyện tập xong, đang chuẩn bị đi về, thì bắt gặp một thân ảnh nho nhỏ mà ôm một đống đồ bụi bặm chồng chất, dáng vẻ trông rất tức cười, khiến hắn nhịn không nổi cười thành tiếng.

Một nhóm bạn đi tới, nhìn thấy hắn như vậy, tỏ ra không hiểu, vội hỏi “Lệ Ương, cậu cười cái gì vậy?” Bối Tử Thủ, Diêu Tư cùng tay trống của nhóm là Tạ Duy Thần nhìn hắn tỏ vẻ thắc mắc.

Triển Lệ Ưng mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói “Không có việc gì”.


Cẩn thận từng li từng tí, Noãn Noãn lén đẩy cửa nhà họ Đằng ra, trong lòng thầm cầu khấn hy vọng Đằng Tại Hy không có ở nhà thì tốt rồi.

Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên “Đã trở về rồi sao?”.

Noãn Noãn không kiềm chế được sự hoảng sợ, xoay người lại, đôi mắt mang theo sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy người đứng sau lưng nàng không phải Đằng Tại Hi, nàng thở phảo một hơi nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực, nhẹ giọng nói “Dạ, tôi đã về rồi, Đằng Tử Kỳ tiên sinh”.

Đằng Tử Kỳ đưa tay mở cửa, nhìn bộ điệu thủ thế của nàng, mỉm cười nói “ sau này hãy gọi tôi là anh hai, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, không cần câu nệ những tiểu tiết”.

Noãn Noãn nhất thời thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái quá mà đâm ra hoảng sợ), mỉm cười gật đầu, có một anh trai như thế này thì còn cầu mong gì hơn.

Nàng tươi cười thoải mái cho đến khi nhìn thấy Đằng Tại Hi ngồi ngay tại phòng khách, lấp tức toàn thân cứng đờ, hoảng sợ cúi đầu nhìn Đằng Tại Hi miệng lí nhí nói lời xin lỗi “Đằng tiên sinh, xin lỗi”.

Biểu tình của Đằng Tại Hi khiến người ta không tài nào đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, nhưng Noãn Noãn thì tin chắc rằng anh ta nhất định là đang tức giận, vì nàng đã không nghe lời anh ta dặn.

Đằng Tại Hi dùng ánh mắt bí hiểm quan sát nàng, không nói gì, điều này càng làm cho trái tim của Noãn Noãn thấp thỏm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.