Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 264: Bố Đường Tỉnh Rồi


Đọc truyện Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu – Chương 264: Bố Đường Tỉnh Rồi


Từ Uyển Nhan sau khi đối phó xong với Lục Xuyên Mạn, cứ luôn cảm thấy trong lòng có chút trống vắng. Kể từ đêm hôm đó, cô ta đã nhiều ngày. không gặp Tân Dương rồi! Vốn dĩ vào buổi sáng hôm đó, Tân Dương sợ cô ta mệt nên đã cho cô ta nghỉ phép hai ngày, nhưng sau đó thì là cuối tuần, cô ta không đi làm, cũng không biết có nên kiếm Tân Dương không, sợ anh ta sẽ cảm thấy mình không đủ dè dặt. Từ Uyển Nhan lộ ra nụ cười xinh đẹp, không ngờ rằng sáng sớm cuối tuần, Tân Dương đã gọi điện quan tâm cô ta, còn hỏi cô ta điều kiện chỗ cô ta ở bây giờ có tốt hay không, nếu có thể, anh ta muốn cho cô ta sống trong căn biệt thự mới sửa của mình. Chuyển đến sống trong căn biệt thự của anh ta à! Đây không phải là một lời mời sống cùng nhau sao! Từ Uyển Nhan vốn đã chuẩn bị sẵn đánh trận chiến lâu dài, suy cho cùng thì cục đá như Hoắc Anh Tuấn mà cô ta đã ấp ủ trong nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì! Nhưng Tần Dương thì… lại chu đáo, hiểu lòng cô ta như vậy! Cô ta vẫn còn chưa làm gì cả, thì anh ta đã dâng tất cả những điều tốt đẹp đến trước mặt cô ta rồi. Từ Uyển Nhan gần như có chút ngấn lệ, đây chính là người đàn ông tốt! Ông trời có mắt, cuối cùng cũng ban cho cô ta một người đàn ông tốt! Thế là không ngừng nghỉ dọn đến căn biệt thự mà Tân Dương đã chuẩn bị sẵn cho cô ta ngay trong đêm. Nhưng điều khiến cô ta thất vọng chính là, Tân Dương chỉ kiếm người giúp cô ta dọn nhà, chứ không ở chung với cô ta… Không lẽ anh ta đang mắc cỡ sao? Trong lòng của Từ Uyển Nhan thực sự rất thấp thỏm, liền gửi tin nhắn cho Tân Dương, nh ta đêm nay có muốn về đây ở khôn: nếu về đây thì cô ta sẽ chuẩn bị trước bữa tối. Tân Dương nhếch môi trả lời: “Được”, nhưng trong mắt thì ngập tràn sự thù hận lạnh lùng Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt của Đường Hoa Nguyệt: “Nhìn xem, có người đã không thể ngồi yên rồi” Đường Hoa Nguyệt cũng muốn cười nhạo, nhưng nhìn thấy sắc mặt xám xẩm của anh hai, lại rất đau lòng, loại cảm giác giả vờ tốt với kẻ thù khó chịu làm sao, huống hồ anh hai bây giờ đang dối lòng giả vờ thân thiết với Từ Uyển Nhan. Tần Dương hiểu được sự lo lắng của cô, an ủi rằng: “Yên tâm đi, anh rất tốt.


Bữa tối hôm nay, anh nhất định sẽ khiến cho cô ta cả đời khó quên.” Đường Hoa Nguyệt gật đầu, sau đó lại nhớ ra điều gì, có chút do dự hỏi rằng: “Anh hai, vậy… Elly bây giờ đã chịu quan tâm anh chưa?” Bỗng nhiên nghe thấy tên của Elly, Tân Dương chợt giật mình, sau đó khoé miệng vô thức nhếch lên.


Anh ta che giấu sờ vào mũi, nhưng vẫn không thể giấu đi niềm vui sướng phát ra từ trong. “Ừ” Tân Dương gật đầu: “Cô ấy kêu anh đợi cô ấy… Cô ấy sẽ sớm quay về” Đường Hoa Nguyệt cũng cười theo, hai người này đã giày vò nhau lâu như vậy, anh hai bây giờ xem ra đã có thể đối mặt với sự chân tình của mình, đây quả là một chuyện tốt đẹp. Đột nhiên, điện thoại của Đường Hoa Nguyệt lại vang lên, cô bïu môi, còn tưởng Nhị Bảo lại đăng ký cho cô trang web hẹn hò nào mới nữa. Bất lực nhấc điện thoại lên, Đường Hoa Nguyệt vừa định “huỷ đăng ký”, nhưng vừa liếc thấy giao diện tin nhắn, cả người cô lập tức bật dậy ra khỏi ghế, mở to mắt, mang theo một sự mừng rỡ khó tin. “Anh hai! Hoắc Anh Tuấn nói bố tỉnh rồi!” Tân Dương cũng đứng dậy, nắm lấy tay của Đường Hoa Nguyệt, giọng nói khẽ run “Thật sao?” Đường Hoa Nguyệt nghẹn ngào nói: “Đúng vậy… Anh hai, chúng ta đi thôi! Chúng ta bây giờ đến gặp bối” Cả hai anh em đều phấn khích đến mức. không biết nên nói gì Kể từ lúc tưởng rằng bố đã chết, đến khi phát hiện ông ấy thực ra vẫn còn sống nhưng đã trở thành người thực vậy, và bây giờ ông ấy đã tỉnh lại..

Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương đã không thể đếm nổi trong lòng mình đã chịu bao nhiêu lần đả kích vì chuyện này. Nhưng bây giờ bố đã tỉnh rồi! Ông ấy có thể nói có thể cười, là một người sống! Cặp anh em xấu số Tân Dương và Đường Hoa Nguyệt này, cuối cùng cũng đợi được người đàn ông yêu họ nhất trên đời. Nhưng đến khi đi xuống bãi đậu xe tầng hầm, hai người mới phản ứng chậm lại – Tân Dương bây giờ hoàn toàn là một thân phận mới, anh ta hoàn toàn không có danh nghĩa gì để đến thăm Đường Hữu Thiện. Đường Hoa Nguyệt có chút chua xót nhìn lấy dáng vẻ do dự của Tân Dương, liền kéo lấy cánh tay của anh ta, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, anh hai, anh xem như là đi cùng với em.


Không ai sẽ nói gì cả” Nhưng Tần Dương cuối cùng cũng lắc đầu cười khổ sở, anh ta biết rằng lúc này Hoắc Anh Tuấn chắc chắn cũng ở đó, lần trước cùng Đường Hoa Nguyệt đưa bọn trẻ đến thăm bố thì bị anh bắt gặp tại trận, bây giờ nếu lặp lại lần nữa, một người thông minh như anh, chắc chắn sẽ thấy nghỉ ngờ. Quan trọng hơn là… Cho dù anh ta có gặp. được bố, cũng không thể chính miệng gọi một tiếng “Bố”. Anh ta cũng chỉ có thể bình tĩnh và kiềm chế dưới vỏ bọc của người khác, không thể bộc lộ cảm xúc và tâm tư của mình, thậm chí đến việc như “Đường Hàn Khiết vẫn còn sống” cũng không thể chính miệng nói cho bố biết. Suy cho cùng cũng là đau buồn. Tân Dương lắc đầu, buồn bã khó giấu nói rằng: “Không sao, anh đưa em đi… Nhưng anh không vào trong.


Đợi sau này có cơ hội, anh mới đến xin lỗi bố” Thực ra, Tân Dương vẫn chưa hạ quyết tâm với việc “sau này có nên khôi phục lại thân phận ban đầu của Đường Hàn Khiết hay không”. Quả thật, ngoại hình và tên gọi đều là dấu hiệu phân biệt một con người mà thôi, Tân Dương đã từng cho rằng, anh ta cứ tiếp tục sống với thân phận hiện tại này cũng chả sao cả Nhưng vào lúc này, anh ta bị mắc kẹt trong ghế xe hơi, nghĩ đến việc đường đường chính chính đi vào phòng bệnh thăm người bố may mắn thoát chết của mình cũng không làm được. Tân Dương cuối cùng cũng hiểu ra, đợi mai này báo được thù, anh ta phải thông báo với cả thế giới và mọi người rằng, anh ta chính là Đường Hàn Khiết, là một Đường Hàn Khiết năm xưa bị người khác tính toán lợi dụng, vứt bỏ toàn bộ lòng tự trọng và chính bản thân. Còn những người không thể giết chết anh ta đó, cuối cùng cũng chỉ khiến cho anh ta trở nên lớn mạnh hơn. Xe dừng lại ở ngoài cổng trung tâm điều dưỡng, Đường Hoa Nguyệt cuối cùng sâu sắc nhìn lấy Tân Dương, khẽ gật đầu rồi bước xuống xe. Bố tỉnh rồi, rốt cuộc ai mới là hung thủ đẩy bố xuống lầu, sẽ lập tức được sáng tỏ! Còn Tân Dương thì ở đấy thật lâu không rời đi. Anh ta cố chấp một mình ở lại đây, cũng coi như là đoàn tụ gia đình trên phương diện nào đó. Tân Dương đã đoán đúng, Hoắc Anh Tuấn cũng ở trong phòng bệnh của Đường Hữu Thiện, vẻ mặt vui vẻ của anh giống như anh cũng là con của Đường Hữu Thiện vậy. Khi Đường Hoa Nguyệt đến, Đường Hữu Thiện đã khôi phục sự tỉnh táo trong khoảng bốn mươi phút, bác sĩ vừa mới giúp ông ấy kiểm tra xong. Đường Hữu Thiện năm trên giường bệnh, nửa người trên bị quay lên, dù sao đã nằm nhiều năm như vậy cũng đi cho ai cũng muốn ngồi dậy đi qua đi lại, nhưng với tình trạng teo cơ của ông ấy thì tạm thời không thể hỗ trợ ông ấy xuống đất được. “Rầm” một tiếng, Đường Hoa Nguyệt mở cửa ra, đứng bên ngoài cửa thở hổn hển nhìn lấy người bố đang ngồi dậy. Đường Hữu Thiện nghe thấy âm thanh, cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn ai đến, sau khi nhìn rõ là Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt vốn đục ngầu thiếu tinh thần lập tức ngưng tự lại Ông ấy nhìn đứa con gái, đôi mắt cong lên, nếp nhăn nơi khoé mắt tụ lại với nhau, đó là vẻ mặt mà Đường Hoa Nguyệt đã mong muốn lại được nhìn thấy trong nhiều năm qua. Ngay lúc đó, Đường Hoa Nguyệt cứng đờ tại chỗ và chảy nước mắt, dùng lực siết chặt nắm đấm cửa khiến cho lòng bàn tay đau đớn. Đường Hữu Thiện trong hoàn cảnh như vậy đã nói ra câu nói đầu tiên sau năm năm hôn mê, giọng nói không tránh khỏi căng thẳng và khô khốc sau nhiều năm không sử dụng, ngay cả đến phát âm cũng có chút không quen. Nhưng ông ấy vẫn đọc ra tên của con gái: “Hoa Nguyệt, con chạy cái gì? Nhớ bố rồi à” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.