Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 226Ác Ma Tổng Tài Càng Hận Càng Yêu - Con Át Chủ Bài


Đọc truyện Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu – Chương 226Ác Ma Tổng Tài Càng Hận Càng Yêu – Con Át Chủ Bài


Bữa trà chiều không vui vẻ lắm này nhanh chóng kết thúc. Thi Tịnh ăn một hơi ngon lành, sau đó vội vàng nũng nịu xin lỗi mẹ để được tha thứ. Đường Hoa Nguyệt cũng trút được sự bất mãn trong lòng mình, cô không thèm nhìn người đàn ông, lạnh lùng dẫn cô bé rời đi.

Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt mày ngồi ở đó, thật lâu sau anh mới thất thếu bước ra ngoài.

Anh nghĩ rất nhiều về những lời trách móc của Đường Hoa Nguyệt lúc nãy. Càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái nên anh đã gọi điện thoại cho trợ lý và yêu cầu cậu ta mua tất cả các cuốn sách nuôi dạy trẻ em có thể tìm thấy được trên thị trường và mang đến biệt thự.

La Cơ Vị Y suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình: “Toàn bộ… Toàn bộ sao?”

Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại và tự cười nhạo bản thân, đúng là mất bò mới lo làm chuồng, như vậy có quá muộn hay không?


Dường như anh thực sự đã vô phương cứu chữa rồi… Cho dù Đường Hoa Nguyệt hết sức ghét bỏ và đẩy anh ra, nhưng tận sâu trong lòng, anh vẫn hy vọng sẽ có một cơ hội.

Liệu một ngày nào đó anh, cô và Thi Tịnh có thể trở thành một gia đình ba người thực sự được không? Liệu anh và cô có thể có thêm một, hoặc hai đứa con nữa không?

Anh biết Đường Hoa Nguyệt hận anh, đó là vì trước đây anh đã làm quá nhiều chuyện hồ đồ khiến cô tổn thương sâu sắc…

Nếu như bây giờ anh nguyện ý để cô trả lại gấp nhiều lân những thương tổn đó thì có được hay không? Đường Hoa Nguyệt không muốn nghe anh nói, vì vậy anh phải dùng hành động để cho cô thấy quyết tâm của mình.

Nếu Đường Hoa Nguyệt bình tĩnh trở lại, bọn họ có thể sẽ có khả năng quay về với nhau. Lúc đó, anh nhất định sẽ đảm đương trách nhiệm của một người chồng, người cha… Chỉ cần anh có cơ hội mà thôi.

Trong quán trà truyền thống lâu đời nhất ở Hà Nội, nhiều năm qua, một vị khách tôn quý luôn được ưu tiên ngồi ở một căn phòng cao cấp với không gian tuyệt vời và sự riêng tư tuyệt đối.

Lúc này, vị khách tôn quý ấy đang ngồi trước một chiếc bàn trà, đối diện với Lục Xuyên Mạn.

Công ty của Lục Xuyên Mạn phá sản, danh tiếng bị mất, những thứ ít ỏi tích cóp được trong nhiều năm đều tan thành mây khói trong một sớm một chiều, cho dù là ai thì cũng không thể không có chút động lòng.

May mản thay, Lục Xuyên Mạn lại có một “người cha” với những quyền lực to lớn.


Lục Xuyên Mạn vô cùng sốt ruột giật lấy ấm trà trên tay Hoäc Trình Viễn, tức giận nói: “Nghe thấy gì chưa? Tôi muốn vào Tập đoàn Hoắc Huyễn, sau đó ông phải tìm cách để Hội đồng quản trị cách chức của Hoắc Anh Tuấn. Anh ta dùng trăm phương ngàn kế để ngáng chân tôi như thế, bây giờ lại có thể bình chân như vại vậy sao? Không thể nào!”

Hoäc Trình Viễn cau mày nhìn Lục Xuyên Mạn, cho dù là quan hệ của ông ta và Hoắc Anh Tuấn không được tốt cho lắm nhưng Hoäc Anh Tuấn cũng chưa bao giờ có bộ dạng bất kính như vậy! Hai “cậu con trai” này thực sự khiến ông ta đau đầu!

“Hỗn xược!” Hoäc Trình Viễn khiển trách: “Cậu có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi như vậy? Và dựa vào cái gì mà tôi phải làm những thứ đó cho cậu? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã một mực yên lặng cho phép sự tồn tại của cậu thì cậu cũng nên biết điểm dừng, đừng đi theo tôi hô mưa gọi gió nữa!”

Lục Xuyên Mạn cười lạnh, anh ta biết Hoäc Trình Viễn là một tên đạo đức giả, ông ta không thể đồng ý yêu cầu của anh ta một cách dễ dàng như vậy. Nhưng không thành vấn đề, anh ta vẫn còn nắm chắc con át chủ bài, con bài này chưa lật thì đến cả Hoắc Anh Tuấn cũng không biết bí mật này.

Đôi mắt Lục Xuyên Mạn lộ ra vẻ lạnh lẽo, giọng điệu chế giễu gọi một tiếng “Bổ”: “Đừng quên là tôi đã biết hết cái quá khứ mà ông đang cố gắng che giấu. Rốt cuộc thì tôi vẫn là người phải đứng mũi chịu sào, là người bị hại… Ông không sợ rằng tôi sẽ phơi bày tất cả những điều tì à ông đã làm hay sao? Chà, nếu ngày đó xảy ra, ông cũng sẽ được nếm thử mùi vị khi mất hết danh dự”

Trong lòng Hoắc Trình Viễn thầm khinh thường, chút chuyện nhỏ mà Lục Xuyên Mạn biết vốn chẳng thể ảnh hưởng gì đến ông ta, Lục Xuyên Mạn thật sự cho rằng chuyện như vậy có thể uy hiếp ông ta sao? Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, ông ta lại nuốt những lời định nói vào trong.

Giờ đây, thời thế đã thay đổi, Internet đã phát triển đến mức khiến những người già như ông ta phải bối rối. Hoắc Trình Viễn biết một điều, đó là trong thời đại thông tin này, mọi thứ đều minh bạch. Quá khứ dù có che dấu kĩ càng thế nào, chỉ cần lộ ra một chút manh mối, lập tức sẽ có người không tiếc công điều tra lại nó.


Vì vậy, nếu Lục Xuyên Mạn thực sự tiết lộ việc ông †a ngoại tình và có con rơi, thì chẳng khác nào đợi chiếc hộp Pandora dần dân được khám phá… Đó mới là điều mà ông ta thực sự lo sợ và là điều mà ông ta đã cố gắng che giấu trong nhiều năm qua, chỉ e đến một ngày sẽ không thể giấu được nữa.

Sau khi hít một hơi thật mạnh, Hoắc Trình Viễn kìm nén cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Lục Xuyên Mạn.

Một lúc lâu sau, ông ta nghiêm nghị nói: “Chuyện này tôi có thể đồng ý với cậu Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không bao.

giờ thừa nhận thân phận của cậu. Sau khi vào Tập đoàn Hoắc Huyễn, cậu muốn có thứ gì thì phải dựa vào thực lực của chính mình.

Và điều quan trọng nhất, hãy nhớ rằng suốt đời mình, cậu phải mang họ Lục, không bao giờ có thể mang họ Hoắc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.