Đọc truyện Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản – Chương 141
Vốn vì chất cồn trong người đã làm cho anh nóng , nay Lâm Khả Tâm lại trốn đi ,
độ nóng trong người của anh càng mãnh liệt hơn .
Lửa giận giiống như có thể tuỳ lúc phun ra , anh gắt gao ôm tay lái , gân xanh cũng nổi đầy ra , anh cau mày thậm chí có thể giết chết một con muỗi .
Lâm Khả Tâm , em cho rằng vậy là có thể tránh tôi sao? Em sai lầm rồi , sai thập phần , tôi quyết không cho phép em liền rời xa khỏi tôi !
Âm thanh động cơ trong ban đêm nghe thật đáng sợ , Lâm Khả Tâm trong lòng căng thẳng , cô trốn trong một chỗ nhỏ
Lúc này có đồ vật gì uýnh uýnh vào bụng cô , sợ tới thiếu chút nữa đã kêu ra , bất quá tiếp giây theo , cô liền che miệng , đem nuốt tiếng la vào trong , cô tập trung nhìn thì ra là Tiểu Bối không biết lúc nào đã đuổi kịp cô , kia vừa rồi là nó cọ cọ vào người cô
Nhìn Tiểu Bối theo mình chạy ra , sự khẩn trương cùng sợ hãi trong lòng Lâm Khả Tâm giảm đi một nửa , cô ngồi xổm thân , sờ sờ Tiểu Bối ” Tiểu Bối , cũng là con tốt , bất quá mẹ phải trốn đi , không thể mang con theo được , con trở về đi. .
. . . .”
“Gâu , gâu.”
Tiểu bối không hiểu rõ Lâm Khả Tâm nói gì , vẫn như trước cọ cọ thân thiết với cô , còn khi không đứng lên muốn cô ôm lấy nó một cái , thấy bộ dáng này của Tiểu Bối , Lâm Khả Tâm nhất thời mềm lòng .
Dù sao Tiểu Bối cũng ngoan như vậy , mang Tiểu Bối theo sẽ không liên luỵ nhiều lắm , nhưng bắt nó ở trong nhà thì Tư Đồ Viêm lại trút giận lên người nó thì sao?
Nghĩ thế , Lâm Khả Tâm hạ quyết tâm ” Yên tâm , Tiểu Bối mẹ sẽ không bỏ con , mẹ sẽ dẫn con cùng mẹ rời đi , đi , chúng ta chuẩn bị đi”
Nói xong , Lâm Khả Tâm vươn tay ôm TIểu Bối nhưng còn chưa đợi đến cô đụng nó , nó dường như phát hiện cái gì bỗng chạy ra ngoài phía đường cái
Lúc sau , ở trên đường xuất hiện một chiếc xe , mắt thấy đang hướng về Tiểu Bối .
“Tiểu Bối.” Lâm Khả Tâm dùng hết sức đuổi theo , rồi cô mang Tiểu Bối ôm vào ngực
Mang theo ánh mắt hoảng sợ , Lâm Khả Tâm nhìn thấy người lái xe không phải là người nào khác mà chính là Tư Đồ Viêm.
Khó trách vì sao Tiểu Bối lại lao ra , nguyên lai là do nó ngửi được mùi hương của Tư Đồ Viêm , ha hả , cái này không chừng cô sẽ chết ở đây. . . . . .
“Két ——” Nghe tiếng thắng xe thật lớn , Lâm Khả Tâm sợ hãi nhắm mắt , sau đó cùng với âm thanh va chạm , cô dần mất đi ý thức. . . . . .
Thời điểm tỉnh lại , trước mắt một mảng ánh sáng lớn , lúc ẩn lúc hiện , bên cạnh cô còn có rất nhiều người mặc quần áo màu trắng đi tới đi lui.
Cảm giác thứ nhất , cô nghĩ là mình gặp thiên sứ. . . . . .Hay là , cô đang trên trời sao?
Cô muốn đứng dậy như sự đau đớn kịch liệt kéo cô ngược lại , cô nghe một bên có người nói : ” Bác sĩ , người phụ nữ có thai đã tỉnh lại.”
“Thật không? Tôi sẽ đến xem.”
Một người mang khẩu trang thu hút vào trong ánh mắt của Lâm Khả Tâm , cô
đuổi dần phản ứng lại , thì ra cô không chết , chỉ là đang ở bệnh viện thôi a. . . . . .
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm không khỏi thở phào , cô cảm thấy mệt mỏi , rất mệt mỏi , giống như có cái gì kéo cô vào trong bóng đêm.
Nhìn thấy mắt Lâm Khả Tâm trợn trắng , bác sĩ nhất thời lo lắng hỏi y tá: ” Huyết áp của bệnh nhân thế nào?”
“Huyết áp đang hạ thấp”
“Không tốt , người bệnh đang sốc. ” Bác sĩ cau mày , mồ hôi cũng theo trán thấm ra: ” Mau đến hỏi người nhà bệnh nhân , giữ đứa nhỏ hay người mẹ.”
Nghe được 2 chữ 「đứa nhỏ 」 , Lâm Khả Tâm nhất thời khôi phục chút tinh thần , đúng vậy , đứa nhỏ , nó thế nào rồi?
Giữ đứa nhỏ hay giữ người mẹ . . . . . .Ý có phải là bây giờ chỉ được chọn 1 trong 2 hay không? Nếu vậy thì làm ơn hãy giữ đứa nhỏ , dù sao cuộc sống của cô cũng đã quá bi ai rồi , chấm dứt thế này cũng không sao
Cục cưng , thực xin lỗi , mẹ không thể cùng con. . . . . .Con phải một mình sống tốt , ba con thích trẻ con như vậy , mẹ nghĩ ba sẽ đối xử tốt với con thôi. . . . . .
Hạ quyết tâm , Lâm Khả Tâm định nói với bác sĩ làm ơn cứu đứa nhỏ , nhưng miệng cô giống như có gì ngăn lại , cố mà không thể nói ra.
Lúc này , ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét của Tư Đồ Viêm: ” Ông nói gì? Giữ đứa bé hay giữ mẹ sao? Tôi nói cho các người biết , cả hai đều không thể xảy ra chuyện gì , cả hai đều phải bình an mà đi ra , bằng không bệnh viện này đừng
mong sẽ tiếp tục hoạt động.”
“Tư Đồ Tiên Sinh , ngài bớt giận , chúng tôi hiểu tâm tình của ngài , nếu như có thể chúng tôi cũng muốn giữ lại cả hai , nhưng phía trước phu nhân vì va chạm quá mạnh mà xuất huyết nhiều , bây giờ tình huống không lạc quan , ngài phải quyết định thôi , bằng không cả 2 đều sẽ không thể sống sót.”
Lâm Khả Tâm vốn nghĩ anh sẽ liền chọn đứa nhỏ nhưng không nghĩ tới anh lại trầm mặc , tuy rằng sự trầm mặc này làm cho cô có chút trấn an nhưng anh trầm mặc lâu vậy ý thức của cô cũng không chống đỡ được nữa.